Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 215: Làm gì có những năm tháng yên bình

Dịch: Nguyễn Anh Hùng
Lữ Động Huyền lấy Thiên Cơ bồ câu ra, nhét Thiên Cơ lệnh đã viết xong vào trong bồ câu.
Lông trắng bay tán loạn, Thiên Cơ bồ câu đập cách xua tan màn tuyết dày đặc, chìm dần vào sương mù rồi bay về nơi xa.
Bồ câu trắng của Lữ Động Huyền đã bay xa, tay hắn sờ sờ lên cái dây chuyền vàng trên cổ, miệng nở nụ cười.
Ở một nơi khác, Lữ Mộc Đối cầm gậy trúc, dựa lưng vào một gốc đào, ánh mắt u oán nhìn Lữ Động Huyền.
Lão già này. . . Vì sao không dùng máu của chính mình mà viết thư?
Xem ra, kế hoạch chuẩn bị một thùng máu heo để thay thế phải thực hiện nhanh mới được.
Nghê Ngọc tiếp tục luyện đan, nàng cầm đan phương “Thối Thể đan” mà Lục Phiên ban cho, suy tư tự hỏi mình nên làm như thế nào.
Trong việc luyện đan, nàng rất nghiêm túc.
Nếu đã không thể tu hành vậy thì phải hết sức luyện đan để cho công tử cảm thấy nàng không phải là người rảnh rỗi.
Thối Thể khó luyện hơn Tụ Khí đan rất nhiều, về mặt dược liệu đều có yêu cầu rất nghiêm khắc.
May mắn là về vấn đề tài chính, Lục Phiên chưa từng keo kiệt với Nghê Ngọc, cho nên sau khi Nghê Ngọc suy nghĩ xong, liền kéo Cảnh Việt cùng đi mua dược liệu.
Trên đường đi trải qua những cơn say sóng và nôn mửa, Nghê Ngọc cuối cùng cũng tới được Bắc Lạc thành, nàng nhanh chóng đi tìm kiếm dược liệu cần thiết.
Trên đảo.
Y Nguyệt vẫn tu hành, nàng nghe được lời Lục Phiên đã nói, ba ngày này chính là lúc thiên địa bắt đầu thay đổi, là thời khắc tu hành tốt nhất.
Cho nên, nàng mong muốn nắm bắt lấy cơ hội này.
Thiên phú của Y Nguyệt cũng không mạnh, thế nhưng nàng có một tấm lòng chăm chỉ cùng một khát khao mạnh lên mãnh liệt.
Mà đúng như Lục Phiên nói, mấy ngày nay nếu tu hành, chính là thời kì tốt nhất, đặc biệt là có linh khí dư dả do bản nguyên vị diện thả ra.
Y Nguyệt có tu vi Khí Đan cảnh, nhân lúc này tu hành rất nhanh liền đã viên mãn, gần như sắp đột phá Thể Tàng cảnh.
Bởi vì bản nguyên thế giới đã được sinh ra.
Bây giờ đột phá Thể Tàng cảnh dễ hơn lúc trước rất nhiều.
Tầm quan trọng của thế giới bản nguyên thì không cần nói cũng biết, nó làm cho việc tu hành trở nên dễ dàng hơn, chỉ cần có thiên phú là được.
Nó cũng phá vỡ hàng rào vốn có của tu hành giả, giúp mọi người có thể đạt tới cảnh giới cao hơn.
Cho thế nhân dễ dàng lĩnh ngộ chuyện tu hành hơn.
Đặc biệt là Lục Phiên còn dung nhập thuộc tính vào trong bản nguyên vị diện, cho nên Thể Tàng cảnh đỉnh phong còn có khả năng diễn sinh ra thuộc tính, khiến cho thế giới của tu hành giả càng ngày càng nhiều màu nhiều sắc hơn.
Công Thâu Vũ cũng tu hành, dù sao hắn cũng là Chư tử, tiến độ tu hành rất nhanh, có thể trở thành Chư tử thì khẳng định phải là người thiên phú cực cao.
Tuy nhiên, sau khi Công Thâu Vũ tu hành một thời gian ngắn, lại tiếp tục chui vào trong Chú Luyện các, tiếp tục luyện khí.
Tu hành làm sao thú vị bằng luyện khí được?
Ngưng Chiêu ngừng tu hành, nàng leo lên lầu hai, cầm cái rổ, trong rổ có vài cây mơ đã được rửa sạch sẽ.
Nàng lấy cây mơ nấu rượu cho Lục Phiên.
Mà Lục Phiên thì ngồi trên xe lăn dựa vào lan can, gió thổi nhẹ, trong tay hắn vuốt một viên phật châu xá lợi màu vàng kim.
. . .
Nhiếp Trường Khanh đi từ Long Môn Bắc Lạc hồ, đi tới Long Môn ở Bắc Quận.
Hắn quan tâm đến sự an nguy của Nhiếp Song.
Lần chiến tranh này, cũng không đơn giản, có thể gọi là một trận chiến của tu hành giả.
Dù là phật tăng kia, hay là nam tử tóc vàng, Nhiếp Trường Khanh dù muốn đối phó bọn hắn đều phải dùng hết toàn lực.
Một khi Bắc Quận cũng xuất hiện những kẻ như vậy thì rất khó đối phó.
Tuy nhiên, Nhiếp Trường Khanh nghĩ Lý Tam Tư có lẽ cũng ở Bắc Quận, cho nên tạm thời hắn cũng không có lo lắng lắm.
Lý Tam Tư dù sao cũng đã đột phá Thể Tàng cảnh.
Đi qua cung điện trung tâm, đi qua cầu treo.
Bước vào Chúc Long Long Môn.
Bỗng dưng.
Một khí tức đáng sợ xuất hiện trong Long Môn.
Nhiếp Trường Khanh thấy một thiếu nữ tay cầm cây sáo, mắt nhắm chặt, mái tóc như xõa ra.
Nhìn thấy thiếu nữ này, trong lòng Nhiếp Trường Khanh thế mà lại hơi lo lắng, giống như đang đối mặt với một con quái vật khủng bố.
Điều này làm Nhiếp Trường Khanh có chút căng thẳng, dù sao. . . Hắn cũng đã rèn luyện xong ngũ tạng, là tu hành giả đỉnh cấp có thể ngưng tụ linh khí thành áo giáp bảo vệ bên ngoài cơ thể.
Nhưng khi đối mặt với thiếu nữ này, hắn lại cảm giác như mình chỉ là một con thuyền nhỏ bé chao đảo giữa biển cả rộng lớn.
Nhiếp Trường Khanh tập trung tinh thần, chắp tay chào thiếu nữ.
“Tại hạ là độ đệ của Bạch Ngọc Kinh, Nhiếp Trường Khanh, mượn đường đi tới Bắc Quận, mong cô nương cho phép.”
Nhiếp Trường Khanh nói.
Tiếng sáo thiếu nữ đang thổi bỗng ngưng lại.
Buông cây sáo xuống, khoát tay áo, nói: “Trên người ngươi có khí tức của cha, đi đi.”
Nhiếp Trường Khanh khẽ giật mình, mặc dù không hiểu nhưng cũng không do dự, vội chạy nhanh trên dây cáp, đi qua đảo trôi nổi, ra khỏi Long Môn.
Đứng trước Long Môn, Nhiếp Trường Khanh lại hơi chắp tay chào thiếu nữ lần nữa.
“Đa tạ.”
Nhưng thiếu nữ cũng không để ý tới hắn.
Nhiếp Trường Khanh trong lòng kinh hãi, quả nhiên thế gian này vẫn tồn tại rất nhiều người mạnh mẽ mà hắn không biết được.
Xuống khỏi Bất Chu sơn, Nhiếp Trường Khanh đi về hướng Thiên Hàm quan.
Rất nhanh hắn đã đi tới phía ngoài Thiên Hàm quan.
Đạm Đài Huyền đang ở trong phòng thương lượng gì đó cùng với Mặc Bắc Khách và Mặc Củ.
Đột nhiên có trinh sát tới báo, làm cho Đạm Đài Huyền hơi kinh ngạc.
Áo trắng như tuyết, đao mổ heo vắt bên hông.
Binh mã Bắc Quận không thể ngăn cản được Nhiếp Trường Khanh bước tới, trên người hắn tỏa ra linh áp làm người xung quanh không thể lại gần.
Hắn trực tiếp bước vào doanh trại Bắc Quận.
Sau khi Đạm Đài Huyền vừa ra ngoài, đã thấy Nhiếp Trường Khanh đi tới.
“Toàn thân đồ trắng như tuyết, đây là tu hành giả của Bạch Ngọc Kinh?”
Đạm Đài Huyền nói.
Mặc Bắc Khách từ trong lều đi ra, từ từ nói: “Bạch Ngọc Kinh Nhiếp Trường Khanh, xa phu của. . . Lục thiếu chủ.”
Sắc mặt Đạm Đài Huyền hết sức phức tạp, chỉ là xa phu của Lục thiếu mà đã có uy thế như vậy, thật khiến người ta phải cảm khái.
Nhiếp Trường Khanh cảm nhận được sự xuất hiện của Đạm Đài Huyền, quay đầu lại, khẽ vuốt cằm.
Đạm Đài Huyền sai người đưa Nhiếp Trường Khanh đến chỗ Nhiếp Song.
“Nhiếp ca.”
La Thành gặp được Nhiếp Trường Khanh, vội vàng đứng thẳng lên, chắp tay nói.
“Nhiếp thúc. . .”
Bạch Thanh Điểu thì có chút tự trách mình, nếu không phải vì nàng, Nhiếp Song cũng sẽ không bị thương.
Tiểu Phượng Nhất ở trong vạt áo trước ngực của Bạch Thanh Điểu ló đầu ra, đôi mắt Nhiếp Trường Khanh nhìn qua khiến cho Tiểu Phượng Nhất giật mình, lặng lẽ rụt đầu quay về.
Mặt Nhiếp Trường Khanh lạnh lùng kiểm tra vết thương trên người Nhiếp Song, sau khi dò xét xong, khuôn mặt hắn mới từ từ hòa hoãn.
Nghe Bạch Thanh Điểu kể lại quá trình chiến đấu, Nhiếp Trường Khanh cảm xúc phức tạp, sờ lên gương mặt của Nhiếp Song.
“Chăm sóc Song nhi cho tốt.”
Nhiếp Trường Khanh nhìn Bạch Thanh Điểu, căn dặn nói.
“Đợi ta trở về, chúng ta sẽ về lại Bạch Ngọc Kinh.”
Nhiếp Trường Khanh đứng lên, cầm lấy đao mổ heo đi ra ngoài.
“Nhiếp thúc, ngươi muốn đi đâu?”
Bạch Thanh Điểu sững sờ.
“Đi thay Song Nhi. . . Xả giận.”
Nhiếp Trường Khanh áo trắng bồng bềnh đi ra, chân đạp nhẹ lên trên cổng thành, nhẹ nhàng bay xuống dưới, ở trong gió tuyết từ từ đi xa.
Quanh thân hắn có đao ý bao phủ, xé nát gió tuyết xung quanh.
Thân là phụ thân của Nhiếp Song, nhi tử bị ăn hiếp, hắn làm cha. . . Sao có thể đứng nhìn?
Hắn muốn đi trả thù.
“Bạch Ngọc Kinh tu hành giả. . . Đều là hào kiệt.”
Đạm Đài Huyền nhìn Nhiếp Trường Khanh một người một đao đi sâu vào trong Tây Nhung, dần dần biến mất trong gió tuyết, cảm khái một câu.
Áo trắng như tuyết, khoái ý ân cừu.
Tu hành giả, tự do tự tại, vô câu vô thúc.
Hắn cũng có chút hâm mộ.
. . .
Tin tức Bạch Ngọc Kinh phát ra một tờ Thiên Cơ lệnh, rất nhanh được truyền đi.
Một trà lâu ở Đế Kinh.
Mỹ phụ Thiên Thiên sau khi xem xong Thiên Cơ lệnh, đôi mắt lập tức trợn to.
“Ở Bắc Lạc hồ, công tử giảng đạo. . .”
Một câu thật đơn giản nhưng lại làm mỹ phụ cảm thấy bất bình thường.
Lần trước, Bạch Ngọc Kinh tuyên bố Thiên Cơ lệnh, thiên hạ ngừng chiến ba tháng.
Mà bây giờ, lệnh ngừng chiến vừa mới kết thúc, lại phát ra thêm một tờ Thiên Cơ lệnh nữa.
Giữa hai việc này, có liên hệ gì với nhau hay không?
Thiên Thiên cảm nhận một sợi linh khí trong đan điền, cùng với những dòng khí ngập tràn trong trời đất, đôi mắt hơi sáng lên.
Trước đó thiên địa xảy ra biến dị, rất có thể. . . Lục thiếu chủ giảng đạo lần này, nội dung bài giảng có quan hệ với cuộc biến dị này?
Mỹ phụ có chút chờ mong.
Nàng chưa bao giờ tới Bắc Lạc thành, mà lần này. . . Nàng muốn đi.
Nàng sai người mô phỏng lại Thiên Cơ lệnh, ban bố ra ngoài.
Thời điểm Thiên Cơ lệnh truyền ra, thiên hạ lại chấn động một lần nữa.
Bắc Lạc hồ, công tử giảng đạo.
Tu hành giả đệ nhất thiên hạ muốn giảng bài, chuyện này làm tu hành giả khắp nơi kích động.
Con đường tu hành dài đằng đẵng.
Nếu là có người chỉ bảo, tất nhiên sẽ bớt đi những đường quanh co, thậm chí còn có thể biết được chân lý của tu hành.
Cho nên. . .
Rất nhiều người sau khi biết được tin tức của Thiên Cơ lệnh.
Liền dồn dập đi tới Bắc Lạc.
Trong lúc nhất thời, Bắc Lạc thành lại trở thành tiêu điểm mà người trong thiên hạ quan tâm.
Tuy nhiên, sự kiện lần trước là bởi vì bốn vị chư tử muốn khiêu chiến Lục thiếu chủ.
Mà lần này. . .
Lại vì Lục thiếu chủ muốn giảng đạo.
. . .
Trên đường đi từ Đế Kinh đến Đông Dương Quận.
Một đường xóc nảy, tuyết lớn đầy trời.
Xa phu đầu đội mũ rộng vành, mặc áo bông, miệng hà ra hơi nóng, khẽ run rẩy.
Hắn giục ngựa đi từ từ.
Trong xe.
Phu tử cầm một quyển thẻ tre, nhờ ánh sáng từ cửa sổ xuyên qua mà đọc nội dung trên đó, tự hỏi mình.
Mạc Thiên Ngữ ngồi trong xe ngựa, cũng có vẻ hơi lo sợ bất an.
Hắn đã tính một quẻ cho phu tử, quẻ tượng. . . Đại cát.
Theo lý mà nói, Mạc Thiên Ngữ hẳn là hết sức yên tâm mới đúng, thế nhưng. . .
Nội tâm của hắn luôn lo lắng, không yên lòng, bởi vì càng nghĩ thì trong lòng hắn càng hoảng, quẻ của hắn. . . Thật sự đáng tin cậy sao?
Từ sau khi rời khỏi Bắc Lạc thành, quẻ tượng của Mạc Thiên Ngữ cho tới bây giờ, chưa từng tính đúng lần nào, hắn luôn muốn được chứng minh tài năng bói quẻ của chính mình, thế nhưng hiện thực luôn rất tàn nhẫn.
“Đại cát, nhất định là sẽ đại cát.”
Mạc Thiên Ngữ siết chặt tay, hít sâu một hơi.
Phu tử ở trong xe, liếc mắt nhìn Mạc Thiên Ngữ, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn, khóe miệng cong lên giống như cười mà không phải cười.
“Thiên Ngữ, vạn vật trên thế gian này kỳ thật rất thú vị, luôn tồn tại một quy luật kỳ quái, ngươi càng sợ hãi việc gì thì việc đó sẽ càng dễ xảy ra với ngươi.”
“Cho nên, tâm tình phải luôn tốt, có được một tâm hồn thư thái, chuyện xấu cũng sẽ thành chuyện tốt.”
Phu tử nói.
Xe ngựa lăn bánh trong gió tuyết, bánh xe tạo thành hai khe rãnh dài trên đường.
Lung la lung lay trong gió tuyết, dần dần đi xa.
Khi xe ngựa vừa tiến vào phạm vi Đông Dương quận, phu tử xốc vải che lên, sắc mặt hơi nghiêm túc.
Đông Dương quận bị Đông Di xâm chiếm, trong cảm nhận của phu tử, dường như toàn dân đều có tinh thần chiến đấu, chiến sự đang hết sức nguy cấp.
So với các quận khác có tu hành giả thịnh hành.
Số lượng tu hành giả ở Đông Dương quận là cực ít, thậm chí có thể nói không có.
Mặc dù Đông Dương quận cũng có Long Môn, thế nhưng, có thể lợi dụng mới gọi là Long Môn, không thể sử dụng, thậm chí tràn ngập nguy hiểm, vậy phải gọi là Tử Môn.
Bởi vì không thể dùng Long Môn để bồi dưỡng ra tu hành giả, cho nên cuộc kháng chiến lần này của Đông Dương quận, chỉ có thể dùng mạng người tới ngăn cản, dùng phương thức chiến đấu nguyên thủy nhất mà ngăn cản Đông Di mà thôi.
Nhưng mà. . . Điều đáng chết chính là phía bên Đông Di lại có tu hành giả.
Cho nên, cuộc chiến càng ngày càng thảm thiết.
Đông Dương quận không thể bị phá, dù sao thì sau lưng họ luôn tồn tại rất nhiều lê dân bách tính, cho nên, Thái Thú Đông Dương quận liền hạ lệnh, dùng hết toàn lực chống cự lại Đông Di.
Lúc này, bầu trời vừa mới sáng tinh sương.
Bên trong tầng mây còn có tuyết lớn như là lông ngỗng nhẹ nhàng tung bay.
Thái Thú Đông Dương quận toàn thân mặc giáp, từ nơi biên quan thủ thành, nhanh chóng chạy đến.
“Quốc sư!”
Thái Thú Đông Dương quận, cũng không phải là một người cao to mạnh mẽ, ngược lại là một vị nam nhân trung niên có chút nho nhã râu dài, mắt phượng.
Hắn thấy được Khổng Tu trong xe ngựa, trên mặt hiện lên vẻ kích động.
Phu tử sai xa phu dừng xe, còn hắn dưới sự nâng đỡ của Mạc Thiên Ngữ, từ từ xuống xe ngựa.
Khổng Tu chắp tay khẽ chào Thái Thú.
“Bệ hạ nhận được tin tức của ta, cố ý phái quốc sư đến đây tương trợ sao?”
Thái Thú nhìn quốc sư, có chút mong đợi, nói.
Khổng Tu sững sờ, sau đó cười một tiếng, nói: “Đúng vậy, là bệ hạ sai lão phu đến đây tương trợ Đông Dương quận.”
Mạc Thiên Ngữ khẽ giật mình, nhìn qua phu tử.
Thái Thú nghe vậy, hưng phấn cười một tiếng.
Hắn mang theo phu tử đi về hướng tường thành.
Trên đường đi đến nơi thủ thành lại thấy dưới tường thành có binh lính Đông Dương quận đang nằm nghỉ, trên người bọn hắn còn nhuộm máu, có kẻ gãy mất cánh tay, phải dùng băng vải băng bó lại.
“Đây đều là thương binh, có thể sống sót rời khỏi chiến trường đã rất không tệ, đại đa số người đều đã chết.”
“Một trận chiến này quá gian nan, đám quỷ vật kia của Đông Di. . .Mạnh hơn những năm trước rất nhiều, bọn hắn có thủ đoạn kỳ quái, lại thêm quân Đông Di không sợ chết liều mạng, chúng ta chỉ có thể cố gắng phòng thủ, thế nhưng. . . Không biết có thể thủ được bao lâu.”
Thái Thú Đông Dương quận tên là Dương Mộc Bạch, là người của Dương gia.
Hắn mang theo quốc sư đi bộ trên thành lầu.
Trên lầu của cổng thành tràn ngập tuyết, có binh lính xúc tuyết bỏ xuống dưới thành.
“Tu hành giả. . . Quả nhiên đáng sợ, đơn giản có thể chi phối kết quả của một cuộc chiến tranh.”
“Nếu không phải binh sĩ Đông Dương cùng với rất nhiều võ nhân võ tướng, hung hãn không sợ chết, lấy mệnh thủ thành, có lẽ, giờ phút này Đông Dương quận đã bị phá, đại quân Đông Di xâm nhập vào Đông Dương, đó chính là đại tai nạn.”
Dương Mộc Bạch cảm khái một câu.
Phu tử sắc mặt nghiêm túc, gật đầu.
Trên đường đi, hắn thấy được quá nhiều binh lính tàn tật, cũng có chút võ nhân nhất nhị lưu, kẻ gãy tay, kẻ gãy chân, thê thảm vô cùng.
Phu tử thở dài một hơi, những người này chỉ là những người hắn thấy, còn những người chưa từng gặp, có lẽ đã mai táng ở dưới lớp băng tuyết rồi.
Cuộc sống làm gì có những năm tháng yên bình, chẳng qua là đã có những người dùng mạng để bảo vệ sự bình yên đó mà thôi.
Mạc Thiên Ngữ đi sau lưng phu tử, càng nhìn càng căng thẳng.
“Phu tử. . .”
Mạc Thiên Ngữ há hốc mồm.
Nhưng mà, phu tử lại chỉ khoát tay áo, bảo Mạc Thiên Ngữ đừng nói nữa.
Trong lòng Mạc Thiên Ngữ run lên.
Xong xong. . .
Tình trạng quẻ tượng bị ngược, lại muốn xuất hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận