Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 877: Để đế binh theo họ Lục (3)

Edit: Long Hoàng
Thượng giới đại quân hai mặt nhìn nhau, lưu lại cũng chẳng làm được gì, dồn dập rút lui.
Đối phó với Ngũ Hoàng, Hư Vô Thiên tựa như là cái mai rùa, dù cho thượng giới có hơn xa về thực lực đi nữa, cũng thúc thủ vô sách.
Rất nhiều tu sĩ bên trọng Hạ tam trọng thiên, nhìn xem đại quân chinh phạt của thượng giới đang rút đi như thủy triều, nhìn từng chiếc cổ lão chiến thuyền đang rút đi.
Trên mặt đều toát ra vẻ kích động.
Thượng giới lui a. . .
Mà lại, thượng giới lần này cũng không có tiếp tục chặt đứt đường phi thăng, để cho tu sĩ hạ tam trọng thiên có tư cách phi thăng thượng giới.
Nhưng mà, càng như thế, càng khiến cho tu sĩ hạ tam trọng thiên khịt mũi coi thường.
Trước kia không có lựa chọn khác, bọn hắn mới đành phải lựa chọn phi thăng thượng giới làm chó săn!
Bây giờ, bọn hắn càng muốn phi thăng thiên môn hơn.
Mà lại.
Thánh Tổ cũng đã nói.
Thiên Môn, Minh Thổ cùng Ngũ Hoàng, rất có khả năng ẩn chứa “thành đế” cơ duyên.
Nói cách khác, phi thăng Thiên Môn, không chừng chính là một cơ hội chứng đạo thành đế!
Cho nên, tu sĩ hạ tam trọng thiên, chỉ có kẻ ngu mới lựa chọn phi thăng thượng giới.
Thượng giới đã từng cao cao tại thượng, không ai bì nổi, hiện tại lại rác rưởi như vậy.
Bên trong Hư Vô Thiên.
Lục Phiên ngồi ngay thẳng.
Quan tài trôi nổi tới, Cố Mang Nhiên hít một hơi thật sâu, đúng là có mấy phần Vô Ngôn.
Bực này mối nguy. . . Thế mà vượt qua.
Hốc mắt lõm sâu của Cố Mang Nhiên liếc nhìn Lục Phiên thật sâu.
Hắn cảm giác trên người Lục Phiên có đại bí mật, mà đại bí mật này… có liên quan đến cái khe thần bí bên trong Hư Vô Thiên kia.
“Ngươi dự định tiếp theo làm gì bây giờ?”
Cố Mang Nhiên nói.
“Sau trận chiến này, Ngũ Hoàng cũng tranh được không ít thời gian để phát triển.”
“Nhưng là Thượng giới cũng sẽ không từ bỏ, đặc biệt là… hai đại thánh tộc làm rơi đế binh bên trong Hư Vô Thiên.”
Cố Mang Nhiên hỏi ý Lục Phiên.
Lục Phiên dựa vào thiên nhận ỷ, vẻ mặt cũng chẳng có chút biến hóa nào.
“Đế binh đã rơi vào Ngũ Hoàng, vậy thì nó từ nay về sau chính là đồ vật của Ngũ Hoàng.”
Lục Phiên nói.
Cố Mang Nhiên Vô Ngôn.
Đây chính là Đế binh, ngươi nói của ngươi vậy thành của ngươi được sao?
Lục Phiên giơ tay lên, Phượng Linh kiếm tràn đầy vết rạn nứt, uy năng hao mòn hiện lên trên tay hắn.
“Còn có. . . mối thù phá hủy kiếm của ta… bản công tử nhớ kỹ.”
Lục Phiên lại nói.
“Ngươi đánh không lại Thánh Tổ, dù cho Vân tộc thánh tổ hiện tại bị chém đứt nửa thân dưới, Nguyên Thần bị chém một đạo trọng thương, ngươi vẫn đánh không lại.”
Cố Mang Nhiên vội vàng mở miệng, hắn cảm thấy ngữ khí của Lục Phiên không ổn, tựa như là đang muốn kiếm chuyện.
Lục Phiên thu hồi Phượng Linh kiếm, khoát tay áo: “Ngũ Hoàng cần phát triển, ta biết.”
“Lục Bình An ta cũng không phải kẻ thích mang thù, ta là người đọc sách, là quân tử.” (Quân tử trả thù 10 năm chưa muộn, suy ra Thù Dai vcl!! Ý là thế)
Lục Phiên nói.
Lời nói này khiến Cố Mang Nhiên thở dài nhẹ nhỏm một hơi.
Tấm thân già này của hắn, đích thực là chịu không nổi nhiệt.
“Quân tử báo thù, từ sáng đến tối. . .”
“Lão Cố, ngươi từng nói qua, nếu hai vị thánh tổ này không có đế binh bảo hộ, vậy hai người chúng ta hợp lại, có phải hay không. . .”
Lục Phiên híp mắt, nói.
Tâm thần Cố Mang Nhiên vừa buông lỏng, lập tức nhảy cẩng lên.
Quân tử báo thù, từ sáng đến tối?
Câu này đâu ra vậy?
Chẳng lẽ ngươi còn muốn đánh thẳng vào thượng giới thánh tộc hay sao?
Còn muốn diệt tộc đấy à?
“Lục công tử. . . Đừng làm loạn.”
“Nghỉ ngơi hồi sức một đoạn thời gian, lần này thật sự là may mắn, không phải lúc nào cũng may mắn được như vậy.”
Cố Mang Nhiên nghiêm túc nói.
“Một trận chiến này, tại hạ cũng bị thương, cần tu dưỡng.”
Lời nói của Cố Mang Nhiên làm Lục Phiên thoáng đáng tiếc
Tựa hồ sợ Lục Phiên lại nói ra lời kinh người gì, Cố Mang Nhiên ngồi ngay ngắn trong quan tài, vội vàng cáo từ, quay trở về bên trong Ngũ Hoàng.
Hắn dự định yên tĩnh một thời gian để khôi phục.
Bế mộ không ra.
Mặc kệ Lục Phiên nói cái gì, hắn cũng không đáp ứng!
Hắn mơ hồ đã hiểu được sự cảm khái của Lục đại gia, Lục công tử quả nhiên trước giờ vẫn rất thu liễm.
Lục Phiên ngồi ngay ngắn trong Hư Vô Thiên, ngẩng đầu, nghĩ đến Cố Mang Nhiên, nhìn hư không.
Phảng phất cái khe kia vẫn còn tồn tại.
“Vận khí tốt sao?”
Lục Phiên ngón tay đặt tay trên xe lăn, nhịp nhịp ngón tay.
Như có điều suy nghĩ.
Quay đầu nhìn về phía Thiên Môn cùng Minh Thổ.
Chỉ có Lục Phiên rõ ràng, Minh Thổ cùng Thiên Môn cũng chẳng phải bố cục của cổ đế gì cả, chỉ là hắn tự bố trí ra, để gia tăng số lượng linh khí mà thôi.
Không gian áo nghĩa phun trào.
Lục Phiên xuất hiện ở trước Thiên Môn.
Đám người Bá Vương, Nhiếp Trường Khanh lập tức khom người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận