Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 857: Trăm năm về phàm (4)

Edit: Long Hoàng
“Thân thể của Lục lão bản không được tốt, nhưng kỳ nghệ càng lúc càng cao thâm hơn.”
Lan Thương quốc thủ nói.
Hắn bùi ngùi mãi thôi, những năm này, kỳ nghệ của hắn tiến bộ rất nhiều, đã áp đảo tất cả những quốc thủ khác, vấn đỉnh.
Nhưng mà, kỳ nghệ càng cao, hắn càng phát hiện, kỳ nghệ của Lục lão bản càng cao thâm mạt trắc.
“Thân thể không được tốt?”
Thanh âm truyền đến từ sau tấm màn che, tựa hồ có mấy phần gấp rút.
Lan Thương quốc thủ gật đầu.
Sau đó, hắn phục bàn rồi nhanh chóng rời đi tiểu viện.
Tấm màn xốc lên, Nghê Xuân Thu lộ ra dung nhan, nàng nhìn ván cờ, vân vê một cánh hoa đào.
“Mặc dù không biết Lục ca đang làm cái gì. . .”
“Thế nhưng, tuyệt đối không thể đi quấy rầy hắn.”
Nghê Xuân Thu mấp máy môi đỏ, tựa ở trên ghế, nhìn chằm chằm ván cờ, hoa đào tán loạn, nàng nở nụ cười.
Một bên khác, Đường Hiển Sinh cũng đang quan sát thế cục ván cờ, cảm khái rất nhiều.
“Cái này người. . . Thật chính là Lục thiếu chủ sao?”
. . .
Xuân qua hạ đến.
Tuế nguyệt như thoi đưa, trôi qua rất nhanh.
Bên trong Nguyên Từ Thiên.
Sát trận kinh khủng, như cũ còn chìm nổi, trong đó vẫn còn dòng máu sôi trào cuộn cuồn.
Bất quá, bây giờ cách lúc sát trận xuất hiện đã qua năm năm, mà trong năm năm này, thượng giới đều phái ra cường giả quan sát.
Biến hóa của sát trận cũng đều truyền về trong thượng giới.
Thời gian năm năm, sát trận đã xuất hiện dấu hiệu suy yếu.
Tiếp qua năm năm, dư uy mà sát trận lưu lại, đã biến mất hoàn toàn.
Ngũ Hoàng đại lục, Nam Giang thành.
Lục Phiên càng ngày càng già nua.
Mà bên trong ngõ hẻm, không ít người quen đã chết già, hóa thành một nắm cát vàng.
Hài đồng khi trước, bây giờ cũng đã thành trung niên, thỉnh thoảng cũng sẽ đến nói chuyện với Lục Phiên.
Kỳ đường của Lục Phiên vẫn mở ra như cũ, chẳng qua là, những người quen cũ đã giảm đi không ít.
Cảnh còn người đã mất.
Cái này khiến cho trong mắt Lục Phiên có chút thần thái.
Hắn từng nghĩ tới chuyện rời khỏi thành Giang Nam đi thăm thú mấy trăm thành của Đại Huyền thần triều.
Nhưng là hắn suy nghĩ một chút cũng từ bỏ suy nghĩ này, dù sao, có mấy người phàm nhân có thể đi hết được mấy trăm thành của Đại Huyền chứ?
Phần lớn vẫn là định cư một chỗ, trải qua sinh lão bệnh tử, sau đó hóa thành một nắm cát vàng.
Lục Phiên tựa hồ có điều ngộ ra, bắt đầu bày cục ván cờ.
Bàn tay tiều tụy của hắn, cầm lên quân cờ bắt đầu hạ xuống.
Ván cờ này bày rất chậm, một ngày có khi chỉ hạ một quân, cũng có lúc mười ngày nửa tháng mới hạ một quân.
Lan Thương quốc thủ tới đánh cờ, thấy tàn cuộc này, lại là tâm thần kinh hãi, ho ra máu.
Đây là ván cờ bực này, nhớ tới vị thiên nhân cảnh thân bí kia quan tâm đến Lục lão bản, Thương Lan quốc thủ kinh sợ không dám lên tiếng.
Lục Phiên không để ý đến Lan Thương quốc thủ, vẫn như cũ bày cờ cục.
Bây giờ, tàn cục này đã trở thành đặc sắc của kỳ đường, rất nhiều người nghiên cứu, nhưng lại chẳng có ai nhìn ra đầu mối.
Mười năm lại mười năm, quân cờ hạ xuống sao mà nhiều.
Lục Phiên càng ngày càng lão, thậm chí khí lực đẩy xe lăn cũng chẳng còn.
Hắn cô độc cả đời, những hài đồng ở trong ngõ hẻm, bây giờ cũng dần dần lộ ra nét già nua, nói muốn tìm người bầu bạn cho hắn.
Lục Phiên nhịn không được cười lên, lắc đầu cự tuyệt.
Người trong nội đường kỳ đường càng ngày càng ít, ván cờ của Lục Phiên vẫn còn chư bày xong.
Thương Lan quốc thủ cũng không phải là phàm nhân đơn thuần, hắn từng có tu hành, cho nên bộ dáng mặt dù có chút già đi, nhưng mà vẫn còn tinh thần mười phần.
“Lục lão. . .”
Thương Lan nhìn xem Lục Phiên dường như đã già nua hấp hối, vẻ mặt hơi hơi ngơ ngác
Trong nội đường kỳ đường rất yên tĩnh.
Lục Phiên lại là chưa từng để ý tới hắn, nhìn chằm chằm vào kỳ cục đã bày mấy chục năm kia.
Hắn cảm giác trên người có chút lạnh lẽo.
Đó là một loại linh hồn cô quạnh, phảng phất như hắc ám đang thôn phệ hắn.
Lại như là ánh tà dương xế chiều, đi đến cuối con đường.
Lục Phiên gầy như que củi, run run rẩy rẩy giơ lên cánh tay, nhặt lên quân cờ trong hộp, hắn già quá rồi, động tác nhặt cờ cũng rất chậm.
“Phàm nhân sinh lão bệnh tử, từ lúc sinh đến lúc chết, đây cũng là nhân sinh. . .”
“Tại trong thời gian trường hà cuồn cuộn sao lại không phải như thế?”
“Có lẽ mạnh như cổ đế, tại trường thời gian trường hà cũng chỉ như là phàm nhân, cuối cùng chỉ có thể nhìn thời gian trôi đi. . .”
Lục Phiên từ từ nói.
Thanh âm già nua, phiêu đãng tại trong kỳ đường.
Lan Thương quốc thủ chỉ cảm thấy một hồi đè nén, mặc dù là phàm nhân, nhưng lại có khí thế làm cho hắn hít thở không thông.
Đinh linh linh.
Lục Phiên tựa như nghe được tiếng chuông gió.
Hắn cười cười.
Tiếp tục nhặt quân cờ.
Bên ngoài, bông tuyết rơi xuống, mưa tuyết tung bay.
Trong ngõ hẻm kỳ đường.
Không biết khi nào, có một đạo thân ảnh váy đổ cầm dù giấy hiển hiện, bên hông treo lục lạc, môi hồng như lửa.
Đường Hiển Sinh cũng tới , bất quá, hắn đứng lặng bên ngoài ngõ hẻm, dựa vào vách tường, lâm vào trong suy tư.
Hắn nhìn tuyết tung bay trên trời.
Đường Hiển Sinh cười, Lục thiếu chủ đây là. . . đang thể vị cuộc sống phàm nhân sao?
Trong lúc mơ hồ, hắn dường như có chỗ thể ngộ.
Dần dần.
Hắn cảm nhận được, thân ảnh khô mục trong kỳ đường kia, khí tức đang dần dần suy yếu.
Như là dầu hết đèn tắt.
Bỗng nhiên.
Tầm mắt của nữ đế Nghê Xuân Thu cùng Đường Hiển sinh đều có rút lại.
Bọn hắn chỉ cảm thấy thiên địa một mảnh vắng lặng.
Sau đó. . . Liền phát hiện, khí tức già nua trong kỳ đường, đã triệt để phai mờ.
Tựa như là một ngọn đèn dầu, dần dần đốt rụi.
Không thể tiếp tục phát sáng nữa.
Ba.
Đó là thanh âm quân cờ hạ xuống trên cánh tay đã mất đi sức lực.
Bỗng dưng.
Nghê Xuân Thu cùng Đường Hiển Sinh cảm giác, thiên địa quay cuồng một hồi, dù cho Nghê Xuân Thu đã đến Thiên Nhân cảnh, cũng cảm giác được vô lực, ngã xuống trên đất.
Ván cờ ở trong nội đường, chốc lát đã phóng ra vô số hào quang rực rỡ, từng khỏa quân cờ bay vào mây trời, hóa thành kinh thế kỳ cục, trong nháy mắt bao phủ vạn dặm.
Thời gian. . . Dường như bắt đầu đảo lưu!
Khí tức kinh khủng, tràn ngập ra, thiên địa tựa như trong nháy măt băng diệt.
Hắn, trở về.
Trăm năm về phàm, cuối cùng kết thúc.
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận