Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 517: Bảo trì giác ngộ mà người công cụ nên có (1)

Người dịch: Duy Cường
Phó Thiên La sợ hãi.
Cảm nhận được sự mạnh mẽ từ luồng linh thức vừa lóe lên kia, làm cho Phó Thiên La hiểu rõ một việc, vị thiếu niên đang ngồi trên xe lăn trước mắt, là một tên lão quái Xuất Khiếu cảnh.
Không sai, Xuất Khiếu cảnh… Một cảnh giới đã vượt ra khỏi cực hạn mà một cái trung võ thế giới có thể dung nạp.
Trước đó, Phó Thiên La cực kỳ bành trướng, bởi vì hắn cảm thấy thắng lợi đã nắm chắc trong lòng bàn tay, bởi vì… Hắn chính là bá chủ của một cái thế giới trung võ chí cường.
Giáng lâm đến một cái thế giới mới vào đỉnh cấp trung võ, hắn có gì phải e ngại ?
Ở đây, thực lực của hắn là mạnh nhất, đứng trên đỉnh của thế giới, bễ nghễ trong nhân thế.
Cho nên, hắn không hề sợ hãi, hắn hung hăng, càn rỡ.
Thực lực của hắn đủ sức trấn áp tất cả mọi người trên thế giới này.
Thực lực của hắn đã đạt đến cực hạn của cái thế giới này, không có khả năng xuất hiện người mạnh hơn hắn.
Nhưng mà, sự xuất hiện của Lục Phiên, phá vỡ nhận thức của hắn.
Xuất Khiếu cảnh!?
“Không. . . Không có khả năng! Ngươi không thể nào là Xuất Khiếu cảnh. . . Cái thế giới này, làm sao có thể sinh ra Xuất Khiếu cảnh!”
Phó Thiên La rống lên.
“Rõ ràng ngươi chỉ là cấp độ Ngưng Khí!”
Phó Thiên La lại cảm ứng lần nữa, hắn dùng linh thức quét qua thân thể của Lục Phiên, không có sai, chẳng qua chỉ là Ngưng Khí mà thôi.
Thậm chí, còn là Ngưng Khí chưa viên mãn.
Tại sao lại cho hắn cảm giác áp lực lớn đến như thế.
Lục Phiên cười cười.
Hắn mô phỏng theo minh văn chi đạo, hóa thành vạn xà bay múa, nhào về phía Phó Thiên La.
Mặc dù rất rung động, thế nhưng vào lúc này Phó Thiên La cũng không ngu ngốc đứng yên cho người làm thịt.
Hai tay của hắn nhanh chóng kết ấn, điều động linh thức, minh văn cũng hóa thành vạn xà lao ra, cùng minh văn vạn xà của Lục Phiên va chạm vào nhau.
Minh văn va chạm, khiến cho hư không đều có chút vặn vẹo.
Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên Thiên Nhận Y, một tay chống cằm, lông mày hơi nhíu lại.
“Thì ra là thế.”
Dường như có chỗ ngộ ra, đối với minh văn chi đạo tiếp tục điều chỉnh.
“Xuất Khiếu cảnh?
Nghe được âm thanh kinh ngạc của Phó Thiên La, trong đôi mắt của Lục Phiên lóe lên một tia sáng.
“Phân Thần, Xuất Khiếu…Đây là cảnh giới phía trên Anh Biến sao? ”
Lục Phiên nói.
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt vuốt U Huyền ban chỉ, mái tóc bị gió thổi bay lất phất.
“Âm Thần Đạo Liên, tương ứng với Phân Thần, mà Dương Thần Cửu Bộ, có lẽ là tương ứng với Xuất Khiếu…”
“Theo như lời của hắn, Âm Thần cảnh chính là cực hạn của thế giới trung võ.”
Lục Phiên như có điều suy nghĩ.
Thực lực của Lục Phiên, chủ yếu dựa vào luyện khí.
Thế nhưng, sức mạnh của hắn, nếu như xét một cách nghiêm chỉnh, đã vượt qua ngoài tam giới, không nằm trong ngũ hành, nói cách khác, không bị quy tắc thiên địa hạn chế.
Cho nên, dù cho hiện nay, Ngũ Hoàng tiểu thế giới chỉ là thế giới trung võ, nhưng sức mạnh của hắn cũng đã vượt qua Âm Thần cảnh giới.
“Tiền bối chính là đại năng của thế giới cao võ giáng lâm? ”
Phó Thiên La đột ngột lên tiếng.
Ánh mắt hắn nhìn chòng chọc vào Lục Phiên, toàn thân căng cứng.
Đạo ý, thần thông, Xuất Khiếu cảnh. . .
Rốt cuộc đây là thế giới như thế nào?
Hắn muốn về nhà.
Thời khắc này, Phó Thiên La bỗng nhiên hiểu được, tại sao tráng hán cùng với đầu trọc kia không cùng xuất hiện trên thế giới này.
Có lẽ, bọn hắn đã biết cái thế giới này cổ quái.
Phó Thiên La hận.
Hai người này, gài bẫy hắn!
“Thế giới cao võ?”
Lục Phiên sững sờ, cười cười, lắc đầu nói: “Ta cũng không phải đại năng của thế giới cao võ gì.”
“Ta chẳng qua chỉ là một tên Luyện Khí sĩ thôi.”
Lời nói hạ xuống.
Lục Phiên lại lần nữa đánh ra minh văn.
Ánh mắt của Phó Thiên La lạnh lẽo tới cực điểm, thủ đoạn mà Lục Phiên thi triển, chính là minh văn chi đạo mà hắn đã từng thi triển.
Nói cách khác, người trước mắt này, đang học trộm tu hành chi đạo của hắn.
Không chỉ học trộm, còn đem hắn xem như là công cụ luyện tập.
Chân chính xem hắn như là một cái công cụ.
Khinh người quá đáng!
Trong đôi mắt của Phó Thiên La lóe lên vẻ điên cuồng.
Hắn nhanh chóng kết ấn, bàn tay còn nguyên vẹn cùng với bàn tay chỉ còn lại xương khô không ngừng kết một cái ấn ký cổ quái, minh văn chi đạo, dùng ấn dẫn dắt.
Oanh!
Minh văn màu hoàng kim nhanh chóng bay tán loạn khắp nơi, tụ tập về sau lưng của hắn, hóa thành một đôi cánh bằng minh văn.
Đôi cánh vỗ nhẹ.
Thân hình của Phó Thiên La hóa thành một luồng ánh sáng, nhanh như tia chớp lao về phía chín tầng trời.
Hắn. . . Lựa chọn chạy trốn.
Đánh cái rắm.
Lão quái vật Xuất Khiếu cảnh, căn bản không phải hắn có thể đối phó.
Xuất Khiếu cảnh, đó là cảnh giới của thế giới cao võ.
Hắn lưu lại. . . Muốn chết hay sao?
Oanh!
Đôi cánh bằng minh văn chập chờn, không khí nổ tung tạo ra một luồng sóng khí mênh mông, phảng phất có một cột khí màu trắng xẹt qua vòm trời.
“Lục công tử!”
Nơi xa.
Sắc mặt của Đỗ Long Dương hơi thay đổi.
Không thể để cho người này chạy trốn, lỡ đâu sau khi hắn rời đi, lại dẫn cường giả của Phật giới cao võ tới, lúc đó, Ngũ Hoàng mới thật sự bị nguy hiểm.
Lục Phiên lại rất bình tĩnh.
Mặc dù Phó Thiên La lựa chọn chạy trốn, làm cho hắn có chút giật mình.
Nhưng mà, hắn trốn được sao?
Ngũ Hoàng chính là địa bàn của Lục Phiên, Phó Thiên La nhà ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, cho rằng Lục Phiên không biết tự ái sao.
Bàn tay của Lục Phiên cầm lấy một thanh tiểu kiếm trắng nõn như ngọc, chính là Phúc Thiên kiếm.
Đây chính là trận nhãn của Phúc Thiên trận, có trận nhãn ở đây, Phó Thiên La căn bản không có cách nào đột phá được địa giai trận pháp.
Quả nhiên.
Phó Thiên La xông lên bầu trời, lao vào một màn sương khói mông lung, rất nhanh từ trong màn sương khói bay ra, tốc độ nhanh như một tia chớp.
Thân hình lơ lửng giữa không trung, hai cánh bằng minh văn nhẹ nhàng vỗ vỗ, sắc mặt ảm đạm.
“Ta. . . Tại sao lại trở về?”
Phó Thiên La nhìn xuống phía dưới, sắc mặt của Lục Phiên như cười như không đang chăm chú nhìn về phía hắn.
Toàn thân của Phó Thiên La chợt trở nên lạnh lẽo.
Hắn lại lần nữa vỗ đôi cánh bằng minh văn, xông vào trong sương khói.
Hắn muốn phá vỡ luồng sương mù đáng chết này.
Hắn muốn trở về Thiên La đại lục, rời đi chỗ thị phi này.
Nhưng mà, hắn phảng phất như gặp phải Quỷ đánh tường* trong truyền thuyết, lượn một vòng, bay thật lâu, thậm chí sức mạnh trong cơ thể đều có dấu hiệu cạn kiệt, sau khi lao ra khỏi màn sương mù, lại phát hiện, chính mình vẫn chưa hề rời khỏi nơi này.
(Quỷ đánh tường: hiện tượng bị nhốt vào một cái vòng lặp, không tài nào thoát ra được)
Phó Thiên La tuyệt vọng.
“Trận pháp. . .”
“Cái thế giới này bị trận pháp bao phủ!”
Trong nội tâm của Phó Thiên La, nhanh chóng bị cảm giác tuyệt vọng chen đầy.
Lúc này, một luồng ánh sáng bạc lóe lên.
Thiên Nhận Y mang theo Lục Phiên, xuất hiện trước mặt của hắn.
Từng luồng minh văn phóng lên trời, nhanh chóng va chạm cùng Phó Thiên La.
“Tiền bối. . . Tha mạng!”
Phó Thiên La gào thét.
Hắn không muốn chết, Xuất Khiếu cảnh, dù cho đến nay Lục Phiên cũng chưa từng chân chính ra tay, nhưng mà, chỉ là uy áp do linh thức mang đến, đã để cho hắn không có can đảm nổi lên ý định phản kháng.
Phó Thiên La hắn, thật ra là một người vô cùng đơn giản, thuần túy hiếp yếu sợ mạnh…
Lục Phiên nhàn nhạt nhìn xem Phó Thiên La, lông mày hơi nhíu lại.
Sau một khắc, hai đầu lông mày chậm rãi buông lỏng ra.
“Đường sống, đương nhiên là có.”
Lục Phiên nói.
Nghe được lời nói của Lục Phiên, ánh mắt của Phó Thiên La lập tức sáng lên, toát ra vẻ mong đợi.
Có thể sống đương nhiên là tốt nhất rồi.
Có thể sống, ai sẽ muốn chết?
Hắn tu hành đến cảnh giới hiện nay, hao tốn vô số thời gian cùng kinh nghiệm, thậm chí nhiều lần bồi hồi giữa hai bờ sinh tử.
Hắn vô cùng quý trọng mạng sống của mình.
“Con người của ta, tính tình rất tốt, cho nên…Chỉ cần ngươi tiếp tục giữ vững chức trách của một công cụ, sẽ không phải chết.”
Lục Phiên nói.
Lời nói của Lục Phiên làm cho sắc mặt của Phó Thiên La đông cứng.
Tiếp tục giữ vững chức trách của một công cụ?
Nghĩa là để hắn tiếp tục làm công cụ?
Trên gương mặt của Phó Thiên La toát ra vẻ giãy dụa.
Oanh!
Đôi cánh của hắn lại lần nữa vỗ lên, hắn muốn tiếp tục chạy trốn.
Nhưng mà. . .
Lần này, cánh vừa mới vỗ.
Hàng nghìn lưỡi đao màu bạc liền lao ra, đan xen trước mặt của hắn, phảng phất như một tấm lưới lớn, hào quang tỏa ra khắp nơi, như một biển sao đang phát sáng.
Phó Thiên La ngẩn ngơ.
Oanh!
Muôn nghìn lưỡi đao bạc hóa thành một bàn tay.
Hung hăng vỗ xuống.
Đôi cánh bằng minh văn của Phó Thiên La đưa tới phía trước, nhưng mà, lại bị bàn tay này đập nát vụn.
Thân hình của hắn, hóa thành một tia sáng thẳng tắp, rơi vào trong Hãn Hải.
Đông!
Hải dương nổ tung, tạo nên một vết lõm cực kỳ khổng lồ, nước biển không ngừng đổ vào, tạo nên một cái vòng xoáy giống như cảnh cửa dẫn vào vực sâu vạn trượng.
Lưỡi đao bạc lại xếp thành xe lăn, thân hình của Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên đó.
“Lời của bản công tử, ngươi nghe không hiểu sao?”
Lục Phiên thản nhiên nói.
Sắc mặt nghiêm nghị.
Hắn giơ tay lên, hai tay kết ấn, động tác có vẻ không được lưu loát, nhưng mà, mỗi một lần kết ấn, dường như có thể đưa tới bản nguyên hô ứng lẫn nhau.
Ầm ầm. . .
Giữa thiên địa, vô số minh văn tán loạn bay ra.
Xoạt xoạt xoạt xoạt. . .
Mặt nước Hãn Hải kết thành băng.
Hóa thành một tòa Băng Tháp sáng lóng lánh, từ dưới biển sâu chậm rãi trôi nổi lên.
Lục Phiên kết ấn dẫn tới bản nguyên cộng minh, minh văn không ngừng hạ xuống, khắc trên bề mặt của Băng Tháp.
Bên trong Băng Tháp.
Phó Thiên La tuyệt vọng, phát ra tiếng gầm nhẹ.
Thân thể của hắn va đập vào Băng Tháp, nhưng mà, Băng Tháp được minh văn gia cố, vô cùng cứng rắn, hóa thành lao tù, bất kể hắn va chạm như thế nào cũng không thể đánh vỡ trói buộc.
Phó Thiên La tóc tai bù xù, áo quần tơi tả, cũng không còn dáng vẻ tiêu sái như trước
“Tôn giả! Cứu mạng!”
Phó Thiên La nắm quyền, liên tục đánh vào Băng Tháp, trong miệng không ngừng hô hoán, nhưng mà, không có người đáp lại hắn.
Hắn có chút hối hận.
Tại sao phải đi tới cái thế giới này.
Hắn thường xuyên huỷ diệt thế giới, lần này… Rốt cuộc lật thuyền trong mương.
Thường đi cạnh bờ sông, làm sao khỏi không ướt giày.
Đông!
Băng Tháp nổi lơ lửng trên Hãn Hải, cao vút trong mây, dưới ánh nắng chiếu rọi, tản mát ra muôn vàn hào quang.
Nơi xa.
Diệp Thủ Đao bắt đầu độ kiếp.
Âm Thần kiếp, hoàn toàn rất nguy hiểm, nhưng mà, Diệp Thủ Đao cũng giống như Đỗ Long Dương, tích lũy rất thâm hậu, chỉ thiếu một cái thời cơ đột phá mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận