Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 200: Thiên địa biến hóa. (1)

Người dịch: Duy Cường
Bắc Lạc, Hồ Tâm đảo.
Trong nháy mắt, khi bản nguyên thế giới bị Lục Phiên bóp nát, khuếch tán ra, toàn bộ thiên hạ dường như cũng thay đổi.
Tầng mây trên bầu trời hóa thành một vòng xoáy khổng lồ, phảng phất có âm thanh nổi lên, dồn dập như tiếng trống, không ngừng vang vọng, giống như bầu trời nổi cơn dông trước khi màn mưa tiến đến.
Tầng mây lăn lộn nhấp nhô, tựa như mặt hồ bị một viên đá lớn ném vào, gây nên ngàn cơn sóng dữ.
Ngũ Hoàng đại lục chỉ là một thế giới đê võ, mặc dù được Lục Phiên thông qua bí cảnh ở dãy Ngọa Long cùng bí cảnh Long Môn tiến hành cải tạo, đạt đến đê võ cực hạn, nhưng mà, đê võ, cuối cùng vẫn là đê võ.
Không cách nào ngưng tụ thế giới bản nguyên.
Tu hành giả tu hành đến cực hạn, cũng chỉ có thể đạt đến Thể Tàng cảnh hoàn thành rèn luyện ngũ tạng, không cách nào sinh ra thuộc tính linh khí.
Đây là giới hạn của thế giới, thuộc về thế giới gông xiềng, là vách ngăn của thế giới.
Lục Phiên muốn để cho Ngũ Hoàng đại lục bước vào trung võ, nhất định phải đánh vỡ gông xiềng này, xé rách vách ngăn.
Thông thường, muốn ngưng tụ bản nguyên thế giới, Lục Phiên cần hao tốn vô số thời gian cùng sức lực.
Có lẽ là trăm năm, có lẽ là ngàn năm, thậm chí có thể là vạn năm, mới có thể đủ tiêu chuẩn làm cho thế giới lên cấp.
Dù sao, đối với quá trình phát triển của thế giới mà nói, khái niệm thời gian là thứ không có giá trị nhất, ngàn năm, vạn năm, cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi.
Thế nhưng, hiện nay Lục Phiên không có nhiều thời giờ như vậy.
Cho nên, hắn không lựa chọn đánh tan tia linh thức phân thân của vị bá chủ vị diện kia, ngược lại dùng thủ đoạn đặc thù, bố trí trận pháp, hấp thu tổng cộng khoảng một phần ba bản nguyên của một cái thế giới khác.
Không phải hắn không muốn hấp thu nhiều hơn, mà bởi vì, thế giới cũng giống như con người, sức ăn là có giới hạn, nếu ăn quá no, hoàn toàn sẽ phản tác dụng.
Ngũ Hoàng còn không nuốt nổi toàn bộ bản nguyên của một cái trung võ thế giới.
Mà sau khi ngưng tụ bản nguyên, Lục Phiên còn hao tốn một quãng thời gian để cô đọng thuộc tính.
Bản nguyên là có ý chí, từ lúc được Lục Phiên phóng thích ra, sau khi xông vào trong mây trời, tựa như là một đứa trẻ còn ham chơi, mang đến cho Ngũ Hoàng đại lục biến hóa cực kỳ to lớn.
Lục Phiên rất chờ mong những biến hóa này, càng chờ mong dưới sự biến hóa này, đám người Nhiếp Trường Khanh có thể nắm bắt được cơ duyên, thu hoạch được lột xác.
Thời điểm lưu lạc giả liên hợp Ngũ Hồ xâm lấn Đại Chu, sở dĩ Lục Phiên không có lựa chọn ra tay, chính là vì muốn để cho mọi người có cơ hội rèn luyện, cho mọi người áp lực, chỉ có tồn tại áp lực, tiềm lực của mọi người mới có thể được bộc phát, tiến lên để thu được sự trưởng thành, trong nháy mắt khi bản nguyên thế giới được phóng thích ra, có thể sử dụng bản nguyên thế giới một cách tốt nhất.
So với bí cảnh dãy Ngọa Long, bí cảnh Long Môn, lần ngưng tụ bản nguyên thế giới này, mới là tiên duyên lớn nhất mà Lục Phiên bố trí từ trước đến nay.
Người người cùng được hưởng tiên duyên.
Tiểu Ứng Long dang rộng hai cánh, nó chính là Thiên Long chủng, đối với cơ duyên cảm ứng rất là nhạy cảm.
Nó há to miệng, không tiếp tục đè nén thân thể, hóa thành một con Thiên Long dài đến mười mét, đôi cánh vỗ một cái, tạo nên một cơn cuồng phong.
Nó hướng về phía bầu trời phát ra tiếng long ngâm đinh tai nhức óc, tràn ngập uy áp.
Linh khí trong thiên địa phảng phất sôi trào lên, nồng độ đột nhiên bắt đầu tăng vọt.
Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên xe lăn, áo bào trắng trên người bay phất phới, mái tóc tán loạn, hai mắt khép hờ, khóe miệng hơi nhếch lên, hắn đang cảm thụ toàn bộ sự biến hóa của Ngũ Hoàng đại lục.
Tiểu Ứng Long ở sau lưng đang phun ra nuốt vào linh khí.
Không chỉ là Tiểu Ứng Long.
Trên đảo, Triều Thiên cúc, Bích La đào thụ cũng bắt đầu điên cuồng phun ra nuốt vào linh khí, bọn nó là cây, thế nhưng lúc này phảng phất dường như có linh trí.
Bên trong Bắc Lạc hồ, đàn cá dồn dập rời xa phương hướng của Tiểu Ứng Long, thoát ra mặt hồ, mở rộng miệng thở ra từng cái bong bóng.
Cá biệt, có vài con, thậm chí nhảy lên khỏi mặt hồ, phảng phất muốn bắt được một tia cơ duyên lóe lên rồi biến mất giữa thiên địa.
Đây là một cơ hội bình đẳng dành cho tất cả chúng sinh.
Trên Hồ Tâm đảo.
Nghê Ngọc vừa mới lấy ra một viên đan dược bên ngoài bọc đường, xoạch một tiếng, đánh rơi trên mặt đất.
Nàng sợ ngây người!
Đây là… có chuyện gì xảy ra?
Phải chăng công tử lại làm ra chuyện gì khó lường?
Phản ứng của Ngưng Chiêu đặc biệt rõ ràng, linh khí trong cơ thể nàng đang sôi trào, đó là một loại cảm giác hô ứng.
Nàng nhìn thoáng qua thân ảnh của công tử đang trôi nổi trên Hồ Tâm đảo, hai mắt nhắm lại, khóe miệng mỉm cười, dường như đã độc lập ra ngoài thiên địa, hàng mi dài của nàng run lên.
Lúc này, công tử… Giống như tiên nhân!
“Còn chờ cái gì, ngồi xếp bằng, rèn luyện Thể Tàng.”
Tiếng nói của Lục Phiên giống như âm thanh của Đại đạo, vang lên bên tai của Ngưng Chiêu.
Toàn thân nàng run lên, không một chút do dự, liền khoanh chân ngồi trên bậc cầu thang bằng đá trước lầu các Bạch Ngọc Kinh.
Nồng độ linh khí trong thiên địa đậm đặc đến cơ hồ muốn hóa thành chất lỏng, điên cuồng hướng về trong cơ thể nàng chui vào, trong nháy mắt, nàng có cảm giác muốn nghẹt thở.
Lúc này, Nghê Ngọc cùng Y Nguyệt cũng kịp thời phản ứng.
Nội tâm của các nàng đang run rẩy.
Đây là…. Đại tiên duyên!
Một cơn bão do linh khí hình thành!
Chân chính cuồng phong linh khí, bên trên Bắc Lạc hồ quả nhiên phát sinh một trận linh khí gió lốc, mà lại, không chỉ có như thế, thậm chí, ở mức độ rất lớn, linh khí gió lốc này còn có thể bao phủ Bắc Lạc thành, thậm chí… Toàn bộ Đại Chu triều!
Y Nguyệt khoanh chân, yên lặng vận hành công pháp, pháp môn đã từng cực kỳ thâm ảo, lúc này ở trong đầu của nàng, giống như được khắc sâu vào, tư duy trở nên trong sáng vô cùng.
Linh khí trong cơ thể nàng tuôn ra, không ngừng xoay tròn.
Nghê Ngọc chạy bước nhỏ tới trên hòn đảo, lấy nồi đen ra, đội lên trên đầu bắt đầu tu hành.
Nồi đen lúc này tỏa ra ánh sáng óng ánh, không ngừng hấp thu linh khí, những linh khí này xuyên thấu qua nồi đen tràn vào trong cơ thể Nghê Ngọc.
Khuôn mặt nhỏ của nàng đỏ bừng lên vì hưng phấn.
Loại cảm giác này giống như trong mùa hè nóng bức được ăn một miếng dưa hấu ướp lạnh, hoặc giống như đang ở vào trong mùa đông mưa tuyết đầy trời, ăn một nồi lẩu nóng hổi.
Thật sự quá tốt… Cực kỳ thoải mái!
Hồ Tâm đảo là trung tâm của việc bùng nổ linh khí, là đầu nguồn của bản nguyên thế giới.
Linh khí tự nhiên cực kỳ dồi dào.
Mà giờ khắc này, Bắc Lạc thành.
Bên trong Lục phủ.
Lục Trường Không đang cùng Lữ Mộc Đối uống trà, thân thể đột nhiên chấn động.
Lữ Mộc Đối cùng hắn liếc nhau một cái, hai người phảng phất đều thấy được vẻ khó tin trong mắt đối phương.
“Đây là…”
Lữ Mộc Đối cuống quít để chén trà trong tay xuống, sợi dây chuyền vàng to lớn trên cổ lắc lư, cấp tốc đi ra khỏi Lục phủ.
Lục Trường Không cũng đi ra, hai người nhìn về vòng xoáy to lớn trên bầu trời, sắc mặt đồng loạt thay đổi!
“Linh khí thật là nồng nặc… Linh khí trong Bắc Lạc thành vì sao trở nên nồng đậm như thế?”
Lục Trường Không kinh ngạc than thở nói.
Da mặt của Lữ Mộc Đối run lên một hồi.
“Công tử… Xuất quan!”
“Thời đại chính thức của tu hành giả… Đã tới!”
Ngón tay của Lữ Mộc Đối chỉ vào sợi dây chuyền vàng trên cổ, toàn thân run lên vì kích động.
Nửa thân thể đã vào đất vàng, thế mà còn có thể thấy được thịnh cảnh bực này, đời này… Không còn nuối tiếc điều gì!
Lúc này, Lục Trường Không ngồi xếp bằng xuống, trong lòng có cảm giác, bắt đầu vận chuyển công pháp Địa Tàng kinh, trong chớp mắt, cảm giác tinh thần thông suốt, cả người giống như có thần trợ giúp, phảng phất lâm vào trong đốn ngộ!
Cơ duyên, cơ duyên to lớn!
Lục Trường Không mở mắt ra, trong mắt xuất hiện vẻ cực kỳ phức tạp nhìn về hướng Hồ Tâm đảo.
“Phiên nhi đến cùng làm cái gì?”
...
Đế Kinh.
Bên ngoài thư các.
Tuyết lớn đầy trời, con đường lát bằng đá xanh bị một lớp tuyết trắng thật dày che phủ.
Một chiếc xe ngựa sang trọng đang đợi ngoài cửa, thân hình của phu xe co ro vì lạnh, hắn ngồi trên càng xe, hai tay không ngừng xoa bóp, hít hà.
Thỉnh thoảng lại phà ra một luồng hơi nóng, phun trên lòng bàn tay.
Khổng Nam Phi đỡ lấy phu tử đi ra thư các, Mạc Thiên Ngữ đeo túi hành lý đi theo ở phía sau.
“Phu tử, ngài thật muốn đi Đông Dương quận?”
Khổng Nam Phi nhíu mày nói.
Mặc dù Đông Dương quận chặn được thế tấn công của Đông Di, thế nhưng tình hình vẫn còn căng thẳng như cũ, hết sức nguy hiểm.
“Ngươi không cần lo lắng cho ta, thủ hộ tốt Đế Kinh là được.”
“Dù sao ngươi cũng là thần tử, bệ hạ như có làm chuyện gì quá phận, tự nhiên sẽ có người trừng phạt hắn, ngươi không được cùng với bệ hạ cứng rắn.”
Khổng Tu nói.
Hắn càng ngày càng già nua, khí tức trở nên vô cùng yếu đuối, phảng phất tùy thời tùy lúc có thể rơi vào giấc ngủ.
“Chỗ này của ta có hai phong thư, ngươi sai người thân tín, một phong mang đến Bắc Quận, một phong mang đến Tây Quận.”
Khổng Tu nói.
Khổng Nam Phi nhận lấy hai bức thư, liếc nhỉn qua tên người nhận, ánh mắt đột nhiên co rụt lại.
Hắn không thể tin ngẩng đầu nhìn về phía Khổng Tu.
“Phu tử… ”
Bạn cần đăng nhập để bình luận