Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 449: Liên sinh chín cánh, diễn hóa phân thân (1)

Dịch: ming ming
Hắc Long giáo đã động thủ.
Trong đêm tối của Đế Kinh, các lực lượng tiềm ẩn đều phát động tấn công.
Một vị thống lĩnh Hạng Gia quân Thể Tàng cảnh, linh khí bao phủ lấy áo giáp trên người, tức giận hét lớn.
Nhưng…
Một sợi hàn quang sắc lạnh phát ra, không khí trên đường tia sáng đi qua dường như đều bị đóng băng.
Mi tâm của vị thống lĩnh Thể Tàng cảnh bị thủng một lỗ to khoảng ngón trỏ, máu tươi đều bị đông cứng lại, xung quanh còn dính một chút đá băng.
Lưu Nguyên Hạo một thân áo bào Hắc Long giơ tay lên, trên ngón tay còn có một sợi hàn quang đang thiêu đốt.
Thực lực của Lưu Nguyên Hạo sau khi lĩnh hội được đạo ý đã mạnh vượt xa Thể Tàng.
Cho dù chỉ là Lục đẳng danh sách đạo lý, nhưng thức lực vẫn được tăng vọt lên rất nhiều.
Sau khi thủ thành Thể Tàng cảnh bị giết.
Các cường giả Hắc Long giáo liền ào ập đi từ đầu thành trèo lên trên.
Các tu hành giả và binh lính Tây Lương đều nổi dậy phản kháng, nhưng vẫn là chống chọi không nổi.
Cửa thành thất thủ.
Lưu Nguyên Hạo ra lệnh mở cổng thành, quân đội Hắc Long giáo từ ngoài lần lượt tiến vào.
Tuy rằng giờ đã là thời đại của tu hành giả, nhưng, cho dù thế nào, chiến tranh vẫn cần phải có quân đội, một đội quân lớn mạnh, chính là yếu tố mấu chốt quyết định trận chiến.
Đội quân của Hắc Long giáo, là do Lưu Nguyên Hạo âm thầm nuôi dưỡng, đương nhiên, hắn cũng liên thủ với không ít thế gia.
Mà đội quân có tu hành giả của Hắc Long giáo, lại càng có tíng cạnh tranh.
Bên trong Đế Kinh, khói lửa bùng cháy.
Chiến hỏa, một lần nữa lan đến tòa thành trì cổ lão này, bá tánh trong thành đều sợ hãi trốn trong nhà, lắng nghe những tiếng chém giết bên ngoài, mỗi một tiếng hét vang lên, đều dọa cho bọn họ run rẩy cả người.
Chu Lưu một thân cẩm bào, tóc đen nhánh bóng loáng, vuốt hết lên trên, gom gọn trong ngọc quan, một cây trâm ngọc cài ngang cố định.
Lưu Nguyên Hạo thì thoải mái hơn nhiều, tóc đều xõa cả ra.
“Lưu huynh không hổ danh là thiên tài lĩnh ngộ ra đạo ý, tuy rằng chỉ là Trúc Cơ cảnh, nhưng đấu với những Kim Đan bình thường lại không hề thua kém.
Chu Lưu nói, lời này của hắn là thật lòng thật dạ khen ngợi.
Lưu Nguyên Hạo lĩnh hội ra được đạo ý đều này khiến hắn ngưỡng mộ.
Lưu Nguyên Hạo cười cười:”Trước mặt Chu huynh, sao dám xưng thiên tài… Tại hạ chẳng qua là đi trước Chu huynh một bước tham ngộ đạo ý, nếu Chu huynh lĩnh hội đạo ý, nhất định không dưới ngũ đẳng.”
Trong lúc hai người nói chuyện, đại quân Hắc Long giáo đã tiến công vào trong Hoàng Thành.
Đại quân phân làm hai bộ phận.
Một phần là thế lực trong nội thành Đế Kinh của Hắc Long giáo, những thủ hạ trong ngõ hẻm của bang phái.
Phần còn lại là quân đội cùng các thế gia xung quanh Đế Kinh bồi dưỡng ra.
Đại quân tấn công vào trong Hoàng Thành.
Đại quân Tây Lương cũng phản ứng rất nhanh, nhanh chóng hình thành thế trận phòng ngự.
Tử Kim cung.
Lạc Mính Tang sắc mặt trầm trọng.
Một vị Hạng Gia quân chạy nhanh vào, quỳ rạp trước mặt Lạc Mính Tang.
“Đại nhân, xin nhanh chóng từ Long Môn rời đi, trở về Tây Lương!”
“Đế Kinh… Trụ không nổi nữa!”
“Hắc Long giáo liên thủ với các đại thế gia, đại quân xông vào Đế Kinh, binh đã tới Hoành Thành, binh lực trấn thủ của chúng ta, không đủ để ngăn cản.”
Lạc Mính Tang cũng rất bất ngờ.
Nàng thật sự rất bất ngờ, nàng từng được phu tử chỉ dạy, thi thư lể nghệ đều học qua, cũng không phải nữ tử yếu đuối gì, đối với cục diện nàng có sự phân tích riêng của mình…
“Hắc Long giáo bắt đầu rục rịch, lại thêm các thế gia bị Bạch Ngọc Kinh trấn áp quá lâu…”
“Mới dẫn tới việc Hắc Long giáo tiến công nhanh như vậy.”
Lạc Mính Tang lắc đầu.
Nàng nhìn ánh lửa ngút trời ở bên ngoài.
Tiếng la giết dường như có thể truyền tới bên tai của nàng.
“Chúng ta rút lui.”
“Ta không thể rơi vào trong tay Hắc Long giáo, như vậy sẽ trở thành vật cản đường cho Bá Vương…”
Sắc mặt Lạc Mính Tang rất kiên định, chỉ trong chốc lát đã ra quyết định.
Nàng cũng không ngang bướng đòi ở lại.
Dưới sự yểm hộ của cung nữ và hộ vệ, tiến về phía Ngự Hoa viên.
Trên Ngự Hoa viên.
Hắc Long Long Môn treo lư lửng trên cao, nhưng, hắc long đã không còn ở đây nữa, Long Môn đã từng bị phong bế một khoảng thời gian, nhưng… Giờ đây, cái Long Môn này vẫn có thể sử dụng.
Lạc Mính Tang dưới sự bảo hộ của quân lính, nhanh chóng tiến vào trong Long Môn.
Nhưng trăm vị thủ vệ Hạng Gia quân lại không đi về theo Lạc Ming Tang.
“Đại nhân, người rút đi, về Tây Lương gọi viện quân.”
“Ta ở lại thủ Long Môn, Long Môn không được mất, một khi Long Môn mất, đại quân Tây Lương của ta muốn tiến vào Đế Kinh sẽ mất nhiều thời gian và tài nguyên hơn.”
Thống lĩnh dẫn đầu là một vị Thể Tàng cảnh, vẻ mặt của hắn vô cùng nghiêm túc.
Ở Đế Kinh, có bốn vị Thể Tàng cảnh của Hạng Gia quân trấn thủ, một vị đã tử trận trên thành lầu, ba bị còn lại cũng không tính rúi lui.
Lạc Minh Tanh có chút dao động.
“Nhưng… Trụ không nổi.”
Lạc Mính Tang chân thành nói.
“Long Môn mất rồi, có thể giành về lại… Nhưng, người mất rồi, thì không thể cứu được nữa.”
Lời nói của Lạc Ming Tang, chỉ khiến thống lĩnh cười cười.
“Đại nhân… Người giỏi trong việc quản lý Đế Kinh, nhưng… Người không hiểu được vinh quang của các chiến sĩ chúng ta.”
Nói xong, thống lĩnh không nói thêm gì nữa.
Vẫy vẫy tay, cho một vị Hạng Gia quân hộ tống Lạc Mính Tang rời đi.
Đôi mắt của vị Hạng Gia quân đó cũng đã đỏ ửng lên.
Nếu có thể, hắn cũng muốn ở lại chiến đấu.
Lạc Mính Tang cũng không thể nói gì, nàng rời khỏi Long Môn, tiến về hướng Tây Lương.
Những Hạng Gia quân còn lại ra khỏi Long Môn, thân mặc giáp sắt, nhìn nhìn nhau.
Thống lĩnh nhìn lướt qua, nghiêm mặt: “Giữ vững Long Môn, chờ đợi viện quân!”
Lời nói vừa dứt.
Mỗi mọi vị Hạng Gia quân đều hô vang một tiếng.
“Vâng!”
Sau đó, tiếng soạt đồng loạt vang lên.
Hàng loạt Hạng Gia quân đồng loạt cất bước, tay đặt lên thanh đao bên hông, sát khí ngút trời.
Tổng bộ của Tây Lương dù sao cũng là Tây Quận, ở Đế Kinh không có để quá nhiều thủ vệ.
Để một trăm Hạng Gia quân trấn thủ Đế Kinh, đã không ít.
Dù sao, Bá Vương vẫn còn, trên thế gian kẻ dám động đến Đế Kinh cũng chỉ có Đại Huyền và Nam Quận.
Nếu hai bên này có hành động lớn gì, thế nhân chắc chắn đều biết, đến lúc đó Tây Lương cũng sẽ điều động viện quân sang.
Thế nhưng, thế lực côn đồ như Hắc Long giáo động thủ, lại khiến Tây Lương quân không kịp trở tay.
Mặc dù từ Long Môn trở về Tây Lương sẽ nhanh hơn rất nhiều.
Nhưng cũng cần tốn một chút thời gian.
Cơn gió xào xạc thổi tới.
Thống lĩnh đeo theo đao đứng lặng ở Ngự Hoa viên, một trăm vị Hạng Gia quân cũng yên lặng đứng đó.
Cả Ngự Hoa viên đều vô cùng tĩnh mịch, không hề có bất kỳ âm thanh nào, chỉ có tiếng hít thở nặng nề của binh lính Hạng Gia quân.
Nơi xa.
Tiếng hô “Giết” rung trời.
Dưới sự chênh lệch số lượng quá nhiều, quân lính Tây Lương cuối cùng vẫn bị đánh bại.
Tử Kim cung thất thủ.
Lưu Nguyên Hạo chấp tay sau lưng, từ từ tốn tốn bước vào.
Hắn nhìn long ỷ vàng kim cao cao tại thượng kia, trên mặt nhịn không kiềm được mà nở lên nụ cười.
Đây là chiếc ghế tượng trưng cho quyền lực.
Đương nhiên, bây giờ cũng không thể coi ra gì, dù sao, Tây Lương cùng Đại Huyền vẫn còn tồn tại, dù cho hắn ngồi lên vị trí kia, cũng không thể vững chắc.
“Thanh mai trúc mã của Bá Vương Lạc Mính Tang đâu?”
Lưu Nguyên Hạo nói.
Kế hoạch của hắn là công chiếm Hoàng Thành, bắt lấy Lạc Mính Tang, dùng để uy hiếp Bá Vương.
Nhưng, xem ra hiện tại, kế hoạch không thuận lợi rồi.
Một vị Hắc Long vệ khoác hắc bào trên người hiện ra.
“Giáo chủ… Trong Ngự Hoa viên có Long Môn, nữ nhân của Bá Vương hẳn là đã thông qua Long Môn tháo chạy.”
Lưu Nguyên Hạo giật mình.
“Ngự Hoa viên sao?”
Trong con ngươi của hắn có tia sáng lóe lên.
“So với Hoàng Thành, Long Môn trong Ngự Hoa viên mới là mục tiêu quan trọng nhất của lần này.”
Lưu Nguyên Hạo nói.
Lạc Mính Tang chạy trốn, hắn không thèm để ý gì, trốn thì trốn.
Hắn cũng chẵng trông mong gì dùng Lạc Mính Tang để uy hiếp Bá Vương.
Thật sự đối phó với Bá Vương, chủ yếu vẫn là Chu Lưu.
Chu Lưu thì đi theo sau lưng Lưu Nguyên Hạo, quan sát hoàng cung này.
Trong Thiên Nguyên vực, Đại Càn nữ quốc là quốc gia duy nhất, quốc gia của phàm nhân căn bản là không thể tồn tại dưới sự tấn công của tu hành giả.
Phàm nhân cũng không thể làm hoàng đế, mà tu hành giả lại không hứng thú gì với vương vị.
Cũng chỉ có Đại Càn nữ quốc, mấy đời Nữ Đế đều truyền ngôi đem tu hành truyền thừa xuống, lưu giữ một quốc gia hoàn chỉnh và yên ổn.
Trong mắt Chu Lưu, những quốc gia ngoại vực này so với Đại Càn nữ quốc mà nói, còn kém rất xa.
Quốc gia cũng là thế lực, mà một thế lực, nếu như không có một cường giả đủ mạnh để trấn thủ, thì chẳng khác nào con hổ giấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận