Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 1154: Nổ nhẹ một cái để cảm ơn (3)

1368 chữ
Trong vực thẳm hư vô, cổ đế Thiên Linh quấn áo bào đen đang nhìn chằm chằm vết nứt không gian đang khép lại, hít sâu một hơi. Trong lòng hắn cuồn cuộn suy nghĩ.
Khi nhìn thấy cánh tay cổ đế Hạo, ký ức trong đầu không ngừng va đập vào phong ấn.
“Cổ Đế Hạo… Ở nơi sâu trong vết nứt hư không… Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Lúc đó ta đã nhìn thấy cái gì?”
Cổ đế Thiên Linh ôm đầu, nhưng cũng không dám nghĩ sâu hơn, hắn sợ nếu hắn tiếp tục suy nghĩ, đầu óc hắn sẽ nổ tung!
Hắn nhìn từng thi thể Thần Ma trôi lơ lửng trong vực thẳm, khóe miệng không nhịn được mà co giật. Nhưng cùng lúc, trong lòng hắn quả thật có vài phần hâm mộ. Mặc dù ký ức tại chỗ sâu trong vết nứt đã bị phong ấn, thế nhưng mấy trăm ngàn năm hắn ngồi tĩnh tọa ở Thái Cổ tinh không lại không hề biến mất.
Lúc trước hắn ngồi thiền ở tỉnh không, làm phòng tuyến ngăn cản Thần Ma xâm lấn cửu trọng
thiên. Lúc đó hắn không có nơi để đi, nếu hắn cũng được người khác giúp đỡ thì đã ổn rồi. Đáng tiếc, khi đó hắn vô cùng cô độc, một mình ngồi thiền trong tinh không.
Không có ai đến giúp đỡ hắn, cũng không có ai để ý đến hắn.
Một mình hắn ngăn cản rất nhiều Tiên Thiên Thần Ma. Nhưng dù hắn đánh trọng thương Thần Ma, hắn cũng không dám đuổi theo. Vì một khi hắn đuổi theo, cửu trọng thiên sẽ thiếu người trấn giữ, như vậy cửu trọng thiên sẽ bị Thần Ma xâm lấn.
Nhưng Ngũ Hoàng lại không giống thế. Nhiều người kề vai chiến đấu như vậy, thậm chí những người nhỏ yếu cũng tụ họp ở bên ngoài vực thẳm, chung tay chiến đấu với phân thân Thần Ma. Có lẽ đây cũng là một trong những sự khác biệt của cửu trọng thiên và Ngũ Hoàng.
Lục Phiên thu tay về, trạng thái ma thể Bất Diệt hành Kim trên người cũng từ từ tan biến.
Hắn ngồi ngay ngắn trên ghế dựa Thiên Đạo, khóe miệng hơi nhếch lên, cầm trong tay chén rượu đồng xanh, uống một hớp tiên tửu vừa được Ngưng Chiêu hâm nóng.
Sau một khắc, đôi mắt lại hiện lên một đường cong màu trắng. Bàn cờ linh lực như có hình ảnh phản chiếu. Thật sự cho là đồ của Lục Bình An ta dễ lấy như vậy sao?
Tại vết nứt hư không.
Vết nứt không gian rách ra, sau đó lại chầm chậm khép lại. Thần Ma thứ mười bị đưa đến nơi này trong sự ngơ ngác. Từng cổ để hiện lên, khí tức khủng khiếp tung hoành, khiến tên Thần Ma cấp thấp này cảm giác như mình vừa rơi vào một ở toàn Đại Đế, run lẩy bẩy chẳng dám nhúc nhích. Cánh tay nắm lấy Thần Ma không ngừng đi sâu vào trong vết nứt hư không.
Nguyên Thần cổ đế Hạo gợn sóng mạnh mẽ, tràn ngập tuôn trào.
Các cổ Đại Đế cũng tò mò quan sát. Tên Thần Ma này rốt cuộc có ma lực gì? Lục Bình An làm cách nào có thể lợi dụng Thần Ma này để khiến Ngũ Hoàng không ngừng mạnh lên?
Bỗng nhiên, cổ đế Hạo cứng đờ, động tác kéo Thần Ma cũng ngừng lại. Các Đại Đế không khỏi nghi ngờ. Thần Ma kia run lẩy bẩy, không dám động đậy chút nào. Hắn chẳng qua chỉ là một Thần Ma cấp thấp, cho dù là Thần Ma cấp cao thì ở trong hoàn cảnh này cũng không dám có bất kì cử động
“Không đúng…”
“Vì sao Lục Bình An không giành?”
Sâu trong vết nứt, Nguyên Thần gợn sóng mạnh mẽ tỏa ra, dường như xen lẫn nghi hoặc.
“Căn cứ vào việc các Thần Ma khác đã chết, Lục Bình An có lẽ chỉ muốn những Thần Ma này chết là được, nói cách khác, khi Lục Bình An tranh giành với bản tọa, hắn có thể tiện tay giết chết tên Thần Ma này”
“Thế nhưng vì sao hắn lại không giết chết? Còn để bản tọa tùy ý mang hắn về…
Ý chí ở sâu trong vết nứt cuộn trào. Sau một khắc, bầu không khí đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm trọng, như núi lửa bị đè nén sắp sửa phun trào.
Sau đó, sâu trong vết nứt, một cỗ sức mạnh cường đại đến mức có thể tiêu diệt hết rất cả quy tắc phủ rộng bung ra, đánh về phía Thần Ma này, muốn nghiền nát hắn.
Trong vết nứt, rất nhiều Đại Đế cổ đại lập tức nghi hoặc. Họ dường như không rõ vì sao cổ đế Hạo phí bao công sức đem Thần Ma này từ Ngũ Hoàng về đây, sao lại phải giết hắn ngay lập tức.
Bỗng dưng, đất bằng nổi lên sấm sét.
Trên đỉnh đầu Thần Ma có hư ảnh bàn cờ hiện ra, tiếng cười nhạt như sấm sét nổ vang. Có người xắn tay áo mà hạ cờ.
“Đáng tiếc… Bị phát hiện rồi,
“Vốn ta định nhìn xem bí mật nơi sâu của vết nứt cơ
Rất nhiều Đại Đế cổ đại lập tức tròn mắt, đôi mắt nhìn Thần Ma kia toát ra muôn vàn ánh sáng hung
ác.
“Lục Bình An?”
Rầm rầm rầm.
Khí tức các vị cổ đế xông lên trời, tựa như Kinh Đào Hải Lãng, muốn tiêu diệt tên Thần Ma thứ mười này.
Thần Ma xụi lơ trên mặt đất, vẻ mặt hoảng hốt, không ngừng xua tay.
“Không… Ta không phải…”
Ta chính là ta, là tiểu Thần Ma đến từ Thái Cổ tinh không mà! Ta thật sự không phải Lục Bình An
mà!
Chiêu thức của cổ đế Hạo chưa tới gần, Thần Ma đã nứt toác ra. Trong thân thể nứt ra, Bát Quái trận ngôn cũng xen lẫn mà tuôn ra.
Bát Quái trận ngôn hóa thành một đóa hoa sen tám màu. Liên Hoa mở tám cánh, mỗi một cánh một loại màu sắc, ẩn chứa một loại Bát Quái trận ngôn, đài sen hiện ra âm Dương đen trắng hai màu, tựa như cối xay âm Dương của Trúc Lung.
Hoa nộ liên của Lục Cửu Liên và phép thần của Trúc Lung lúc này hoàn mỹ hòa hợp với nhau. Lục Cửu Liên vốn là phân thân của Lục Phiên, còn Trúc Lung là áo bông nhỏ của Lục Phiên.
Lục Phiên kết hợp cả hai mà đánh, khi tranh giành Thần Ma với cổ đế Hạo, hắn đã kết hợp hai phép này mà nhét vào trong cơ thể Thần Ma.
Với Lục Phiên, mục đích của hắn là muốn giết chết Thần Ma này. Thế nhưng cổ đế Hạo lại chủ động cướp Thần Ma.
Thần Ma chết ở đâu cũng là chết thôi. Vậy nên Lục Phiên thuận thế mà làm, để lại tí thủ đoạn trên người Thần Ma này, thuận tiện thử xem có thể thăm dò được bí mật nơi sâu trong vết nứt thông
qua Thần Ma này hay không.
Đáng tiếc… Bị cổ đế Hạo phát hiện rồi.
“Tâm ý nhỏ, thể hiện sự tôn trọng, có qua có lại thôi.
“Các ngươi mang Thần Ma cho bản công tử, bản công tử không thể không báo đáp, ta tặng các ngươi một đóa hoa sen rực rỡ, nổ nhẹ một cái, ngỏ ý cảm ơn.
Giọng nói nhàn nhạt của Lục Phiên vang vọng.
Nháy mắt khi giọng nói ngưng lại, công kích của cổ đế Hạo cũng xông vào như gió bão, đánh lên hoa nộ liên tám màu
Lời nói đình trệ nháy mắt. Cổ Đế Hạo công phạt cũng còn như gió bão bỗng nhiên mà tới. Xông đánh vào tám sắc nộ liên phía trên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận