Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 464: Phá Thiên Tỏa của ta, nghịch vận mệnh cho ngươi. (2)

Dịch: Mèo Rừng
Hắn mỉm cười, bàn tay vác lên trên tay vịn, nhẹ nhàng gõ.
“Thắng?”
“Không có dễ dàng như vậy…”
“Nguyên Anh cảnh là một quá trình siêu thoát, Thiên Tỏa cùng Nguyên Anh cảnh chênh lệch quá xa, không có thắng dễ dàng như vậy được…”
“Chu Hải Sinh cũng không phải là Nguyên Anh cảnh yếu ớt, có lẽ Bá Vương đi đến cấp độ bát cực Thiên Tỏa, phối hợp với tam đẳng danh sách đạo ý, Bất Khuất, mới có thể sở hữu phần thắng, bằng không… Bá Vương không có cơ hội.”
Lục Phiên nói.
Nguyên Anh, cũng không phải rác rưởi.
Dù cho ở Thiên Nguyên vực, Nguyên Anh cảnh đều vô cùng thưa thớt.
Nghê Ngọc cùng Ngưng Chiêu nghe Lục Phiên phân tích, vẻ mặt không khỏi biến đổi.
“Công tử… Nếu như Bá Vương thật sự thua cuộc, phải bị giết, ngài sẽ ra tay sao?”
Ngưng Chiêu đột nhiên hỏi.
Lời nói vừa ra, bầu không khí trở nên có mấy phần nghiêm túc.
Lục Phiên lắc đầu.
“Sẽ không xuất thủ…”
“Mục đích Bạch Ngọc Kinh quy ẩn là gì? Là để cho bọn hắn mạnh lên…”
“Ngươi cho rằng những Nguyên Anh ở Thiên Nguyên này là kẻ địch chân chính mà bọn hắn phải đối mặt?”
Ngón tay của Lục Phiên gõ nhẹ, ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời, hơi híp mắt lại.
“Kẻ địch chân chính của bọn hắn… Còn chưa có xuất hiện đâu.”
“Nếu như cả áp lực của Nguyên Anh đều không gánh được… Đến lúc đó, bọn hắn nên gì bây giờ?”
“Bọn hắn nên học cách tự mình mạnh lên, chứ không thể để cho cả một đời đều được che chở bởi bản công tử.”
“Cái thế giới này… Cần cường giả.”
“Mà cường giả… Cần phải được sinh ra từ bên trong máu và nước mắt.”
Lời nói của Lục Phiên, để cho thân thể Ngưng Chiêu chấn động.
Trong lời nói của công tử có hàm ý a, nàng nghe vậy nội tâm lại vô cùng nặng nề, bởi vì nàng cảm thấy áp lực.
Kẻ địch chân chính sao?
Ngưng Chiêu thuận theo ánh mắt của Lục Phiên, nhìn lên trời.
Trên khuôn mặt đẹp đẽ ấy, lóe lên vẻ ngưng trọng.
Kẻ địch… Đến từ thiên ngoại sao?
. . .
Oanh!!!
Tiếng nổ tung kinh khủng, lập tức dẫn đến.
Mỗi một hạt cát trên sa mạc đều bị chấn động, nổ bay.
Cát bụi, sau một trận rồi lại một trận tứ tung, thì hiện ra một cái hố sâu khổng lồ.
Tất cả mọi người nhìn chăm chú lấy trung tâm va chạm.
Bá Vương đột phá ngũ cực Thiên Tỏa trong trận chiến, đồng thời bộc phát ra lực phản từ Bất Khuất đạo ý, bắn ngược đòn tấn công từ Nguyên Anh cảnh…
Có thể nói, người nào cũng không nghĩ tới độ phách lối cùng quyết tâm của Bá Vương như vậy.
Cử động lần này của Bá Vương quả thật làm cho không ít người kinh diễm.
Bao quát cả… Chu Hải Sinh.
Nguyên Anh cảnh đang bí mật quan sát cũng dồn dập hít sâu một hơi, khó trách Bá Vương có thể lấy yếu thắng mạnh, một quyền đánh chết Chu Lưu.
Kẻ này hoàn toàn có tư cách bước vào Nhân bảng đầu bảng.
Đáng tiếc…
Chu Hải Sinh không phải là một Nguyên Anh cảnh yếu ớt, cảnh giới Nguyên Anh phân chia ra bốn cái cấp độ. Nhập môn, tiểu thành, đại thành, viên mãn.
Mà Chu Hải Sinh, đang ở cấp độ Nguyên Anh cảnh tiểu thành.
Mặc dù chỉ ở vị trí cuối ở trong Nguyên Anh Địa bảng, tuy nhiên… Có thể gia nhập Nguyên Anh Địa bảng, đã có thể nói là vô cùng mạnh.
Oanh!
Đối với một kích trong tuyệt cảnh của Bá Vương, Chu Hải Sinh không có khinh thường, hắn đã sớm biết Bá Vương có tam đẳng danh sách đạo ý, cũng hiểu rõ Chu Lưu đã chết ở dưới một chiêu này.
Cho nên, hắn nào không phòng bị.
Hắn ứng phó toàn lực, Nguyên Anh trôi nổi ở trên đỉnh đầu, triệt để phát tiết lực lượng của bản thân.
Thời gian đều tựa như lâm vào ngưng đọng ở khoảnh khắc này vậy.
Một rìu của Bá Vương bị một hàng rào vô hình ngăn cản lại.
Lưỡi rìu chém lõm mấy phần rào chắn, nhưng không thể vào sâu được.
Mà khuôn mặt Chu Hải Sinh vào lúc này, lại phản lão hoàn đồng đến cực hạn, da thịt tản ra màu xanh ngọc.
Thượng Sinh kiếm hội tụ lại toàn bộ thực lực của Nguyên Anh Chu Hải Sinh, chậm rãi trảm ra.
Tốc độ không nhanh.
Nhưng Bá Vương lại cảm thấy mình căn bản không có cách nào tránh né được vậy.
Ánh mắt của hắn trừng lớn, nhìn chòng chọc vào Thương Sinh kiếm.
Phía trên kiếm nhận kia có lưu quang đang nhanh chóng lấp lánh khắp nơi, mơ hồ bùng nổ ra độ sắc bén đáng sợ làm cho người ta tê dại cả da đầu.
Một loại cảm giác để cho toàn bộ lỗ chân lông của người ta đều lạnh như băng, bao phủ toàn thân Bá Vương.
Xoạt xoạt!
Rìu bổ xuống.
Rào chắn bắt đầu phá toái.
Mà Thương Sinh kiếm không vội không chậm, gọt qua cổ Bá Vương.
Phốc phốc!
Toàn bộ lực lượng của Chu Hải Sinh đều hội tụ ở Thương Sinh kiếm.
Lực lượng của rào chắn không đủ, cho nên bị phá toái.
Một rìu của Bá Vương, hung hăn bổ vào thân thể Chu Hải Sinh…
Oanh!
Hắn dùng sức truy sát bá vương lâu như vậy, cuối cùng, vào lúc này, bởi vì Bất Khuất đạo ý kèm trên lưỡi rìu bị bùng nổ, khiến cho Chu Hải Sinh bị chém đứt 1 cánh tay, máu tươi giương vẩy.
Thiên Tỏa đọ sức Nguyên Anh, trảm Nguyên Anh một tay!
Chu Hải Sinh không thể nào duy trì trạng thái trôi nổi, hắn đáp xuống mặt đất, thân thể bắn ra thật xa, hất lên từng tầng cát bụi dày đặc.
Nhưng mà..
Đó cũng không phải thứ để khiến cho thến hân rung động không lời.
Bá Vương đáp xuống đất, không có té ngã, thẳng tắp đứng lặng…
Mà Thượng Sinh kiếm lại rơi xuống mặt đất, máu nhuộm đất cát nóng bỏng.
Tất cả mọi người nín thở, nhìn về phía Bá Vương cường tráng đứng lặng ở trong sa mạc, thở mạnh cũng không dám.
Đám người ở thiên tài bảng như Chung Nam, Tiêu Nguyệt Nhi cũng yên lặng không nói gì.
Một trận chiến này của Bá Vương, đích thật là đã để bọn hắn kinh diễm.
Dùng Thiên Tỏa đọ sức Nguyên Anh, mà còn chém đứt một tay của Nguyên Anh, đây là chiến tích cỡ nào!
Cho dù là cửu chuyển Kim Đan, đối mặt với Chu Hải Sinh mà vẫn không chết, đều đã là vốn liếng đáng giá để khoác lác.
Nhưng mà, Bá Vương lại còn chém Chu Hải Sinh một tay.
Tuy nhiên…
Đại giới cũng vô cùng to lớn.
Một đường máu, hiện lên từ trên cổ Bá Vương.
Sau đó, máu tươi khống chế không nổi, phun ra từ vị trí cái cổ của Bá Vương.
Trường phủ rơi xuống đất, phát ra tiếng nổ vang nặng nề.
Bá Vương giơ tay lên, bưng kín cổ…
Máu tươi bắn ra, tựa như là phun ra một huyết tiễn.
Hai đầu lông mày của Bá vương, có mấy phần buồn vô cớ…
Vẫn là thất bại a.
Bá Vương che cổ, nhưng mà vết máu đỏ thấm, không ngừng chảy xuống từ bên trong khe hở. Hắn cảm giác được sinh cơ của bản thân cũng đang nhanh chóng trôi qua…
Tuy nhiên, hắn nở nụ cười.
Âm thanh cười to, vận chuyển ở giữa hoang mạc.
Hắn dùng ngũ cục Thiên Tỏa, trảm một cánh tay của Nguyên Anh cảnh, Bá Vương hắn… Cũng không yếu!
Chết cũng chết tương đối bá khí!
Nơi xa.
Chu Hải Sinh bưng kít lấy cánh tay cụt, đứng thẳng mà lên, hắn nhìn xem Bá Vương đang bưng lấy chiếc cổ phun máu, ngửa mặt lên trời cười to. Ánh mắt có hơi phức tạp.
Yêu nghiệt!
Quả nhiên là tuyệt thế yêu nghiệt!
Chu Lưu bại không oan, ở trong mắt Chu Hải Sinh, cho dù là thiên tài như Chung Nam, Phong Nhất Lâu, đều không thể so sánh cùng Bá Vương.
Hắn chính là Nguyên Anh cảnh tiểu thành, tuy nhiên, lại suýt nữa bị Bá Vương lấy mạng đổi mạng.
“Kết thúc a.”
Chu Hải Sinh sắc mặt như ngọc, phức tạp nhìn Bá Vương.
Thương Sinh kiếm chém qua cổ Bá Vương, dù cho hắn có lĩnh hội ra tam đẳng danh sách đạo ý, Bất Khuất, thì thân thể của Bá Vương cũng không phải bất tử.
Không phải Nguyên Anh cảnh, chém đầu… Tương đương phải chết.
Chém đầu, thân thể liền không thể khóa được linh hồn, linh hồn một khi tiêu tán, chẳng khác nào chắc chắn phải chết.
Chu Hải Sinh ho khan một tiếng.
Cũng không nhịn được mà thấp giọng nở nụ cười.
Cười có mấy phần bi ai.
Chu Hải Sinh báo thù thay cho Chu Lưu, nhưng mà không biết vì sao, nội tâm của Chu Hải Sinh lại không có một chút xíu vui sướng.
Phốc phốc!
Cột máu phun trào.
Dưới từng đôi mắt nhìn chăm chú.
Thân thể của Bá Vương vẫn đứng lặng y nguyên, tuy nhiên… Cái đầu có lông mi ngút trời của Bá Vương, lại đập trên mặt đất.
Đùng…
Một tiếng vang trầm, tựa như đập vào trái tim của từng người.
Nhiếp Trường Khanh siết chặt nắm đấm.
Cảnh Việt nắm chặt Cảnh Thiên kiếm.
Rất nhiều thế gia, rất nhiều tu hành giả Ngũ Hoàng, vẻ mặt đều trắng như tờ giấy.
Tây Lương thiết kỵ, thể xác cùng tinh thần của rất nhiều người đều lạnh toát.
Lạc Mính Tang bên người Lạc Mính Nguyệt thì ở ngay chớp mắt này, lực lượng của toàn thân nàng tựa như bị rút sạch, trực tiếp xụi lơ.
Mà tu hành giả cùng với các cường giả ở Thiên Nguyên vực, cũng có cảm xúc phức tạp, mang theo vài phần kính nể mà nhìn xem Bá Vương bị chém xuống thủ cấp.
Linh thức của nhóm người Nguyên Anh cảnh ẩn nấp trong bóng tối va chạm lẫn nhau.
Bá Vương chết rồi, nhưng Bạch Ngọc Kinh… Vẫn không ra tay!
Bọn hắn đã đạt được tin tức mà bọn hắn mong muốn.
Trên Hồ Tâm đảo.
Nghê Ngọc cùng Ngưng Chiêu thông qua Thông Thiên kính nhìn thấy cảnh này, ngây dại hơn.
Thật sự là bị công tử dự đoán được!
Lục Phiên dựa vào Thiên Nhận Y, nhíu mày nhìn hình ảnh ở bên trong Thông Thiên kính.
Gió tiêu điều, nước lạnh lẽo.
Gió lạnh xào xạc, thổi nhấp nhô đất cát.
Ngón tay gõ nhẹ lên tay vịn xe lăn.
Lục Phiên híp mắt.
Kết thúc sao?
Không.
Vẫn chưa.
. . .
Khổng Nam Phi mặc một thân nho sam, có đôi phần bi thương. Bá Vương rất mạnh, lúc thời đại Chư Tử Bách Gia, đó chính là biểu tượng cho vô địch, mà hiện tại, lại bị chém đầu ở trong tay tu hành giả Thiên Nguyên dị vực.
Nội tâm của hắn, làm sao có thể không khó chịu.
Hắn nhìn thoáng qua Mạc Thiên Ngữ.
Quẻ của Mạc Thiên Ngữ… Vì cái gì có thể chuẩn như thế!?
Vì cái gì!?
Khổng Nam Phi rất khó chịu.
Mạc Thiên Ngữ thì nhìn chòng chọc vào thi thể cường tráng không đầu của Bá Vương.
Ngay sau đó.
Mạc Thiên Ngư đột nhiên cười phá lên!
Tiếng cười chấn động.
Để cho sắc mặt Khổng Nam Phi mê man khó hiểu.
Tên này… Còn cười được!?
Mạc Thiên Ngữ mở ngực khoe bụng, trong ánh mắt tản ra vẻ điên cuồng cùng hưng phấn.
Cách mà hắn đột phá, có chút khác biệt so vói người thường. Việc từng bước tu hành để phá cảnh, đối với hắn mà nói, tương đối khó khăn.
Sợi tóc tung bay, Mạc Thiên Ngữ ánh mắt sáng chói, có lẽ hắn nên hiện ra kỹ thuật chân chính của hắn, cũng là cơ duyên của hắn.
Linh khí lấy thân thể của hắn làm trung tâm, đột nhiên nổ tung!
Nghịch Mệnh đạo ý đang xoay tròn lấy…
Nghịch mệnh, thứ cần nghịch chính là mệnh!
Hắn nằm bắt lấy ba cái đồng bảo tản ra vầng sáng!
Đột nhiên ném đi, trôi nổi trên bầu trời, tựa như đang thôi diễn Thiên Cơ!
Hôm nay…
Phá Thiên Tỏa của ta!
Nghịch vận mệnh cho ngươi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận