Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 524: Mùa xuân của Tiểu Ứng Long (2)

Người dịch: Duy Cường
Cự nhân liếc mắt nhìn Ngộ Hành, nói: “Chỉ là trao đổi ích lợi mà thôi.”
“Đầu tiên Tôn giả liên hệ với sư tôn của ta, đáng tiếc là sư tôn không cách nào giáng lâm, năng lượng nơi này quá yếu, cho nên sư tôn phái ta tới. ”
“Tự giới thiệu một chút, Lục Giáp trận tông, đệ tử xếp hạng thứ chín.”
Tiếng nói vang lên như sấm sét, ánh mắt của hắn có mấy phần ôn hòa, phảng phất ẩn chứa trí tuệ sâu sắc, cùng ánh mắt của Ngộ Hành đối chọi với nhau.
Dường như đã xác định quan hệ của đôi bên, cự nhân vỗ tay một cái, trận pháp đang đè nặng trên người tráng hán lặng lẽ tán đi, tráng hán nhẹ nhàng thở ra một hơi hài, trong lòng nghĩ lại vẫn còn sợ hãi không thôi.
Ầm ầm!
Cự nhân đứng thẳng lên, quét mắt nhìn bốn phía.
Trong mắt tràn đầy ánh sáng trí tuệ.
Hắn thấy được Kim Thân đại lục, cũng nhìn thấy Thiên La cùng Bàn Nhược đại lục.
Cuối cùng, tầm mắt của hắn rơi vào trên Ngũ Hoàng đại lục, đang bị một màn sương mù mông lung bao bọc.
“Đây chính là một ván cờ giữa các đại năng của cao thế giới võ.”
Cự nhân đứng thẳng, thân hình phảng phất rơi vào trong hư vô, mở miệng nói.
“Nguyên nhân mà Tôn giả liên hệ với Lục Giáp trận tông của ta, là muốn biết vị cao võ đại năng đang cùng hắn đánh cờ đến từ thế giới nào?” Cự nhân nói.
Ngộ Hành cùng tráng hán nghe vậy, lập tức giật mình, mục đích này, quả thực bọn hắn chưa hề nghĩ tới.
“Tôn chỉ của Lục Giáp trận tông chúng ta, chính là không nhúng tay vào tranh chấp của các vị đại năng, nhưng mà, nếu như đã thu chỗ tốt, giúp các ngươi phá trận cũng không phải là việc lớn lao gì. “Cự nhân tiếp tục mở miệng nói.
Sau đó, hắn hướng về hư vô bên ngoài đại lục, sải bước tiến lên.
Ầm ầm!
Cự nhân trực tiếp rời khỏi đại lục, bước vào hư vô.
Mỗi một bước, dưới chân của hắn đều có trận văn nổi lên.
Chỉ đi vài bước, Ngũ Hoàng đại lục đã gần ngay trước mắt.
Sương mù lượn lờ, nhìn thoáng qua, chỉ có thể thấy thấp thoáng đằng sau là núi non sông ngòi, cây cối tươi tốt, sức sống bừng bừng, làm cho người ta có chút tò mò, không biết phong cảnh đằng sau màn sương mù mỹ lệ như thế nào.
“Dường như một vị mỹ nhân được bao bọc trong tấm lụa.”
Cự nhân cảm khái một câu.
“Vẻ đẹp của trận pháp, chỉ đơn giản như vậy.”
Tráng hán cùng Ngộ Hành có chút im lặng.
Bọn hắn quả thực không thể lý giải vẻ đẹp này.
“Các hạ, xin nhờ.”
Ngộ Hành khom người nói.
“Không có vấn đề. . . Trước tiên để ta dò xét trận pháp một chút đã.”
Cự nhân nói.
Hắn vừa nói xong, thân hình đã bay lên, tiếp cận sát với màn sương mù mông lung bao phủ bên ngoài Ngũ Hoàng đại lục.
Mái tóc của cự nhân có màu xanh thẳm, không gió tự bay, hắn giơ tay lên, ngón trỏ cùng ngón giữa của hai bàn tay khép lại, bên trên có phù văn di chuyển, hắn dùng hai ngón tay đè vào mí mắt, sau đó chậm rãi kéo qua hai bên.
Ông. . .
Đột nhiên, trong đôi mắt của hắn có ánh sáng màu tím bắn ra.
Ánh sáng màu tím buông xuống, quét qua Ngũ Hoàng, chậm rãi càn quét, có vẻ giống như là tia laser trong phim khoa học viễn tưởng ở thế giới trước của Lục Phiên.
“Ừm?”
Ánh sáng trong đôi mắt của cự nhân tán đi, sắc mặt có mấy phần kinh ngạc.
“Trận phổ của Lục Giáp trận tông chúng ta, không hề có ghi chép nào về trận pháp này. ”
Cự nhân mở miệng nói.
Trên mặt của hắn, không kiềm chế được, toát ra vẻ hưng phấn.
“Đây là một hướng suy nghĩ hoàn toàn mới.”
Trên gương mặt của cự nhân mang theo nụ cười.
“Tuy nhiên đừng lo, ta sẽ nhanh chóng phá trận.”
Cự nhân nói.
Vừa nói dứt lời, trong tay của hắn đã xuất hiện một viên ngọc phù, bàn tay hơi dùng sức, ngọc phù bị hắn bóp nát.
Một luồng trận văn đột nhiên lao ra.
Cự nhân ung dung nói chuyện, dường như đang giải thích cho tráng hán cùng Ngộ Hành về tác dụng của luồng trận văn trước mắt
“Đây là Phá Trận phù của Lục Giáp trận tông, có thể phá vạn trận.”
“Trận pháp chi đạo, mặc dù thần bí, phức tạp, thế nhưng dù cho biến hóa nhiều hơn nữa cũng không thể tách rời bản chất, chỉ cần nhìn thấu được căn bản, trận pháp phức tạp đến cỡ nào cũng sẽ trở nên rất đơn giản, tác dụng của Phá Trận phù này chính là đi thẳng vào căn nguyên, phá hủy trận nhãn, một khi trận nhãn bị hủy, trận pháp tất diệt.”
Cự nhân nói xong, trận văn đã rơi vào trên màn sương mù bao phủ Ngũ Hoàng đại lục.
Phảng phất hóa thành một con Giao Long, thân thể xoay tròn, trong nháy mắt tan biến không còn một chút dấu vết.
“Như vậy là được rồi?”
Tráng hán trừng mắt, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Cự nhân cười khẽ, “Phá trận phù vừa ra, ngắn thì nửa ngày, nhiều thì ba ngày, nhất định phá trận.”
Phật tăng Ngộ Hành cười nhẹ một tiếng.
“Không hổ là Lục Giáp trận tông.”
Nghe được lời tán dương của hai người, cự nhân không khỏi phát ra một tràng cười dài, tâm tình cực kỳ thoải mái.
Hắn có chút ưa thích dáng vẻ ngây thơ, chưa từng va chạm xã hội của mấy người này.
. . .
Ầm ầm!
Bầu trời của Ngũ Hoàng đại lục biến đổi.
Trong lúc vô tình, có người ngẩng đầu, bỗng nhiên thấy có Giao Long lướt ngang qua bầu trời.
Tuy nhiên, mọi người cũng đều cảm thấy bình thường, không có gì đáng ngạc nhiên.
Dù sao, trên Ngũ Hoàng đại lục, rồng cũng không phải là chủng tộc hiếm hoi gì.
Tám chỗ Long Môn, mỗi nơi đều có một con Thiên Long chủng đang trấn giữ.
Mọi người cho rằng, có lẽ là Long chủng trong Long Môn nhàm chán, nên ra ngoài đi dạo.
Bản Nguyên hồ, Hồ Tâm đảo.
Lục Phiên đương nhiên biết rõ, đây không phải Long chủng của Long Môn.
Dù sao, hắn là cha của tất cả Long chủng, nếu như trong đám con cái đột nhiên dư ra một đứa, lẽ nào hắn lại không biết?
Hư ảnh Giao Long kia, thực ra là một luồng trận văn.
“Trận văn?”
Thân hình của Lục Phiên dựa vào Thiên Nhận Y, gương mặt cười cười.
Tinh thần khẽ động.
Tiểu Ứng Long đang tự do tự tại bơi lội trong Bản Nguyên hồ, bỗng nhiên cảm giác thân thể không bị khống chế bay lên.
Khi hắn lấy lại tinh thần, Tiểu Ứng Long chợt phát hiện mình đang nổi lơ lửng trước mặt của Lục Phiên.
Lục Phiên dựa vào xe lăn, mặt mỉm cười, chỉ chỉ bầu trời.
“Đi đem đồ chơi kia bắt xuống.”
Lục Phiên nói.
Đôi mắt của Tiểu Ứng Long lập tức sáng lên.
Lần này cha sai hắn tự mình xuất chinh?
Cuối cùng cha đã thấy được tác dụng của hắn.
Mùa xuân của Tiểu Ứng Long hắn, rốt cuộc đã đến.
Rống!
Tiểu Ứng Long rống lên một tiếng, đôi cánh thịt vươn ra, che khuất bầu trời, hóa thành một tia sáng màu vàng, xông vào trong mây trời.
Đập vào mắt hắn là một đồ chơi, hình dáng giống như Giao Long, đang nhanh chóng lướt qua bầu trời.
Cái gì a miêu a cẩu cũng dám giả dạng Thiên Long chủng?
Tiểu Ứng Long lập tức nhào tới, cùng với Giao Long kia quấn quít lấy nhau.
Trận văn vốn dĩ có chút hư ảo, nhưng mà, lúc này lại thật sự bị một trảo của Tiểu Ứng Long bắt được, từ trên bầu trời kéo xuống.
Tốc độ của Tiểu Ứng Long rất nhanh, từ trên trời hạ xuống.
Rơi vào bên trong Bản Nguyên hồ.
Ở bên trong tung tăng một lúc.
Liền ngậm lấy hư ảnh Giao Long, liếm liếm mấy cái, phát hiện không thể ăn, liền kéo theo nó bơi về phương hướng của Lục Phiên.
Lục Phiên nhàn nhã ngồi trên ghế.
Khẽ vuốt vuốt đầu của Tiểu Ứng Long.
Sau đó, giơ tay cầm lấy hư ảnh Giao Long.
Luồng trận văn rơi vào trong tay Lục Phiên, không ngừng vặn vẹo nhưng không làm nên tác dụng gì, bị hắn phong ấn vào trong một viên ngọc phù.
“Trận văn này cũng có chút thú vị, có thể phá giải đại đa số trận pháp.”
“Phá Trận phù sao?”
Theo Lục Phiên, Phá Trận phù cũng giống như là một loại chìa khóa vạn năng.
Đương nhiên, mặc dù là vạn năng, thế nhưng cũng có hạn chế nhất định.
Chỉ đơn giản dùng thứ này, liền muốn phá giải trận pháp khó bố trí nhất từ trước đến nay của Lục Phiên, quả thực có chút xem thường người khác.
“Cái đồ chơi này. . . Tịch thu.”
Lục Phiên thu hồi phù văn.
Hắn đưa mắt nhìn lên bầu trời, trong lúc mơ hồ, phảng phất có thể thấy được một tôn cự nhân đang ngồi xếp bằng bên ngoài hư không của Ngũ Hoàng đại lục.
“Hi vọng tên này còn có chiêu khác.”
Lục Phiên nói.
. . .
Bên ngoài Ngũ Hoàng đại lục.
Cự nhân rất tin tưởng vào hiệu quả của phá trận phù, phá trận phù của Lục Giáp trận tông, trong giới trận pháp của các trung võ thế giới, cơ hồ không có trận nào là không phá được.
Nhưng mà.
Một ngày thời gian trôi qua.
Phúc Thiên trận không hề có một chút động tĩnh, không có chút nào dấu hiệu bị phá.
Tráng hán nhìn về phía cự nhân, ánh mắt có chút cổ quái.
Ngộ Hành vẫn như cũ tin tưởng cự nhân.
Hai ngày, ba ngày. . .
Ba ngày thoáng một cái đã trôi qua.
Sắc mặt của cự nhân đã sớm xanh mét.
Phá trận phù của hắn đâu?
“Các hạ…Tôn giả đã bỏ ra một cái giá lớn để thỉnh Lục Giáp trận tông phá trận, ngươi tận tâm một chút, đừng đánh mất danh tiếng của Lục Giáp trận tông.”
Tráng hán nói.
Cự nhân không để ý đến hắn.
Hai tay hắn kết ấn, linh thức phun trào, muốn triệu hoán Phá Trận phù trở về.
Nhưng mà. . .
Mặc cho hắn kết ấn đến tay muốn rút gân, phá trận phù lại không hề có một chút phản ứng.
Giống như đá chìm đáy biển.
“Phá Trận phù bình thường, linh thức không cách nào bám vào, có lẽ là đã mất hiệu lực, trận pháp này có chút đường lối.”
Cự nhân bị gợi lên hứng thú, vẻ mặt cười cười, nói.
Hắn lại lấy ra một viên ngọc phù khác, lần này, hắn đem linh thức bám vào trên ngọc phù, sau đó, cắt đứt linh thức, đem ngọc phù thả vào bên trong Phúc Thiên trận.
Ngọc phù vừa vào Phúc Thiên trận.
Linh thức bám trên đó bị kích hoạt, đột nhiên nổ tung.
Trên không trung tuôn ra vô số trận văn, quấn quít đan xen, rất nhanh, ngưng tụ thành một ánh mắt, quan sát phương thiên địa này.
Bỗng nhiên.
Linh thức của cự nhân hơi ngưng lại một chút, hắn thấy được một con Tiểu Ứng Long vẻ mặt hưng phấn, thở hổn hển bay nhào tới.
Há miệng, một ngụm liền đem trận văn ngậm lấy, kéo đi.
A?
Tiểu Ứng Long cảm nhận được, dường như có một ánh mắt đang quanh sát chính mình.
Hắn cực kỳ căm tức, thở ra một hơi.
Một mũi tên bằng nước từ trong miệng bay ra, đâm trúng vào chính giữa trong mắt của linh nhãn.
Phốc!
Tròng mắt do cự nhân ngưng tụ, trực tiếp bị một tiễn này bắn nổ.
Tiểu Ứng Long hài lòng thở một hơi dài.
Ngậm lấy trận văn trở về Hồ Tâm đảo, nhìn thấy Lục Phiên đang dựa vào Thiên Nhận Y, một bên uống rượu mơ, một bên hạ cờ, vẻ mặt trở nên xun xoe nịnh nọt, không ngừng xoay quanh.
Lục Phiên cười cười, vươn tay ra, trận văn lập tức bị phong ấn vào trong một viên ngọc phù.
“A. . . Vẫn là Phá Trận phù, không có ý gì mới.”
“Thật là khiến người ta có chút thất vọng.”
Lục Phiên liếc mắt nhìn thoáng qua, liền mất đi hứng thú, lẩm bẩm một câu.
Trực tiếp đem ngọc phù ném vào trong U huyền ban chỉ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận