Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 322: Tư chất Nhân Bảng đầu bảng (2)

TN: Xin lỗi mọi người vì chương có hơi trễ. Mạng nhà mình bị sét đánh sập :((
Dịch: ming ming
Không để ý đến cái bóng người đang kia quỳ rạp trên đất run rẩy nơm nớp lo sợ kia.
Lục Phiên hắn đây đâu phải loại người lòng dạ hẹp hòi?
Nhìn hính bóng Lục Phiên chắp tay rời đi, tên đệ tử nội môn này có chút choáng váng, cái tên Phong Nhất Lâu xấu tánh kia, chắc chắn sẽ đánh hắn một trận tơi bời.
Nhưng mà, Phong Nhất Lâu lại không đánh, thay vào đó là tiêu sái quay người rời đi.
Dường như, hắn vừa rồi thật sự chỉ muốn hỏi cách vào trong Tàng Kinh các.
Nhưng mà…
Các vấn đề này mọi người đều biết… Còn cần hỏi sao?!
Đệ tử này nhất thời có chút ngơ ngác.
Lục Phiên vào trong nội thành Võ Đế thành, trên đường đi, không ít đệ tử nhìn thấy Phong Nhất Lâu, đều là tỏ vẻ e sợ, nhưng bên đó, lại ẩn chứa sự căm ghét.
Lục Phiên cũng không để ý, chỉ là cảm thán, cái tên Phong Nhất Lâu này, nhân phẩm kém thật.
Nhưng mà vậy cũng tốt, không có những thứ tào lao tới quấy rầy hắn.
Kéo tới một tên đệ tử, Lục Phiên hỏi vị trí của Tàng Kim Các.
Cái tên đệ tử kia một mặt hoảng hốt trả lời, sau khi Lục Phiên biết được vị trí, hiền từ thân thiện vỗ vỗ lên vai đối phương, đệ tử này sợ run, hai chân xụi lơ ngồi bẹp trên mặt đất.
Lục Phiên đi tới phía trước Tàng Kinh các của Võ Đế thành.
Tàng Kinh các thật ra là một tòa lầu các tinh xảo chiếm diện tích rộng lớn.
Cung điện chu tường bao bọc, vòm mái lưu ly, gạch xanh ngói xanh, to lớn hùng vĩ.
Vị trí Tàng Kinh các hơi hẻo lánh, thậm chí còn có chút vắng vẻ.
Lục Phiên cất bước tiến vào, bên trong chu tường, là một mảnh đất trống lớn được lót gạch xanh.
Mảnh đất trống cực lớn, cầu thang trải đầy gạch xanh, kéo dài đến tận bên dưới lầu Tàng Kinh các.
Lục Phiên ánh mắt rơi vào lão bộc đang quét trên cầu thang được trải gạch xanh trước lầu Tàng Kinh các kia.
Lão bộc già nua, tóc trắng râu trắng, lưng còng còng, tay nắm lấy cán chổi nhẹ nhàng quét, tro bụi lá khô như đang bay múa dưới chổi, cuối cùng tựa như một con rồng dài ào bay vào trong thùng hốt rác.
Khả năng khống chế sức mạnh này, thật phi phàm.
“Phong Nhất Lâu, ngươi sao lại tới nữa?”
Bỗng nhiên.
Lão bộc kia ngẩng đầu, Lục Phiên khẽ giật mình, hắn phát hiện đôi mắt của lão bộc này không có bất kỳ thần thái nào, xem ra là lão bộc này bị mù lòa.
“Ngươi mặc dù đã là thất chuyển Kim Đan, nhưng mà, khả năng khống chế sức mạnh lại không quá tốt, muốn vào Tàng Kinh các, còn kém xa lắm… Chờ ngươi đến cửu đoạn Kim Đan lại tới đi.”
Lão bộc nói.
Nói xong, lập tức nắm tiếp cây chổi, quét rác.
Lục Phiên cười cười: “Tại hạ muốn vào Tàng Kinh các xem thử, có yêu cầu gì?”
Lão bộc đang quét rác đột nhiên khựng lại, chầm chậm ngẩng đầu, đôi mắt vẩn đục vô thần, tựa hồ nhìn phía Lục Phiên.
“Lão phu áp chế thực lực đến thất chuyển Kim Đan, nếu như ngươi thắng, liền có thể vào.”
Lão bộc quét rác mù lòa, nói.
Lục Phiên khẽ vuốt cằm, từ trong bao phục trên lưng lấy ra thanh trường thương, mũi thương cắm xuống đất, phát ra âm vang.
Lão bộc vẫn là cúi đầu xuống, tiếp tục quét rác.
Tiếng quét rác xào xạc trên sân cứ quanh quẩn lấy Tàng Kinh các.
Lục Phiên điều khiển thân thể Phong Nhất Lâu, nhẹ nhàng đá trường thương lên, chầm chậm nhìn phía lão bộc.
“Tới đây.”
Lục Phiên nói.
Quét rác lão bộc vững thản nhiên bất động, tiếp tục quét lấy rác.
Lục Phiên khóe miệng giật giật, đầu trường thương gõ nhẹ trên đất một cái, “Ta đây… Đánh thật đó.”
Lời nói vừa dứt.
Lôi cung bay tán loạn, cơ thể Phong Nhất Lâu bỗng nhiên biến mất, lúc xuất hiện lại, chỉ lưu lại một chuỗi tàn ảnh.
Động tác của lão bộc quét rác đột nhiên khựng cứng, bất chợt ngẩng đầu lên, râu tóc bị kình phong mạnh mẽ thổi bay loạn lên.
Cây chổi trong tay hắn đột nhiên nâng lên.
Một cây trường thương không biết khi nào đã đột nhiên đâm xuống.
Cuốn theo lấy là ý cảnh xuyên thấu đáng sợ!
Xoạt xoạt!
Cái chổi đột nhiên bị đánh bay, khí tức của vị lão bộc này cũng bị đánh rung, khiến lão thụt lùi mấy bước, mỗi một bước dẫm xuống, gạch xanh đều bị giẫm nát.
“Ngươi…”
Lão bộc quét rác trong lòng cực kỳ chấn động.
Đây là Phong Nhất Lâu?
Lão bộc âm thầm cảm nhận khí tức, đây là đúng thật là khí tức của Phong Nhất Lâu, ngay cả hồn phách cũng không hề có biến hoá gì.
“Ngươi trước giờ đều che giấu thực lực?”
Lão bộc vẻ mặt trầm trọng.
Lục Phiên điều khiển thân thể Phong Nhất Lâu, lần nữa bay lên đâm tới.
Hắn cũng không biết chiêu thức gì khác, hắn chỉ biết công kích nhanh, dùng [Lôi Động quyết] làm phụ trợ, đâm một thương ra.
Tục ngữ nói, thiên hạ võ công, duy nhanh bất phá.
Lục Phiên mặc dù không biết dùng thương, thế nhưng nhanh là được.
Lục Phiên một tay kéo lấy trường thương, bàn chân nhẹ nhàng đạp xuống, lôi cung toán loạn.
Thân ảnh biến mất lần nữa.
Lão bộc tuy hai mắt mù loà, thế nhưng thần trí lại càng ngày càng thông thấu.
Hắn cảm thấy áp lực, hắn vậy mà lại cảm nhận được áp lực trên người một tiểu bối Kim Đan cảnh.
Lão bộc không sử dụng thực lực của Nguyên Anh cảnh, hắn cũng không mặt dày tới mức đó.
Hắn vẫn dùng thực lực của thất chuyển Kim Đan đánh với Phong Nhất Lâu.
Bên ngoài Tàng Kinh các.
Có không ít đệ tử lén lút ló đầu ra.
Xem trận đấu trước Thấy Tàng Kinh, bọn hắn đều hít một hơi thật sâu.
Cảm giác không thể tưởng tượng nổi.
Phong Nhất Lâu lại khiêu chiến muốn vào Tàng Kinh các, quan trọng nhất chính là… Lần này, là hắn đè trưởng lão Tàng Kinh các ra đánh!
Là bọn hắn hoa mắt sao?
Đỉnh Võ Đế thành.
Đỗ Long Dương vốn đang ngồi xếp bằng mở mắt ra.
Hắn mặt đầy vẻ nghi hoặc, nhìn về phía Tàng Kinh các, chỗ ấy… Đang diễn ra một chiến khiến cho hắn có chút kinh ngạc.
“Lại là Phong Nhất Lâu, hắn đây là đem lão Hạch làm đá mài đao cho mình.”
Đỗ Long Dương cười cười.
Tên hậu bối Phong Nhất Lâu này, hắn vẫn là khá xem trọng.
Hắn thu hồi ánh mắt, trong đôi mắt hiện ra vẻ ngưng trọng.
Đệ tử Võ Đế thành truy sát Nhiếp Trường Khanh, vậy mà đến lúc này vẫn chưa thành công, ngược lại Đỗ Long Dương cảm ứng được, có không ít khí tức của đệ tử đã tan biến.
Khí tức tan biến, đồng nghĩa với tử vong.
Bị tên xâm nhập kia giết ngược lại.
Hơn mười tên Kim Đan cảnh, truy sát một tên nhất chuyển Kim Đan, còn bị giết ngược lại nhiều người như vậy.
Đỗ Long Dương sắc mặt âm trầm, là kẻ xâm nhập kia quá mạnh, hay là Kim Đan cảnh của Võ Đế thành quá rác rưởi?
Đều là nhất chuyển Kim Đan, Kim Đan cảnh của Võ Đế thành gặp phải kẻ xâm nhập kia, lại hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
Kẻ xâm nhập từ Hư Không Chi Môn này, nghị lực, thực lực, tiềm lực đều cực cao.
“Nếu có thể sống, Nhân bảng Tiềm Long a.”
Đỗ Long Dương cảm khái một phen.
Ngay tại lúc Đỗ Long Dương cảm khái.
Trận chiến trước Tàng Kinh các, đã kết thúc gọn gàng nhanh chóng.
Ở giữa lôi cung văng tán loạn.
Lão bộc mù loà lui một bước.
Một cây trường thương dán vào mặt của hắn, sau đó đâm trên mặt đất.
Trên gương mặt lão bộc xuất hiện một vết thương, máu từ đó thẩm thấu ra.
Những đệ tử lấp ló xem trộm bên ngoài, hô hấp như ngừng lại, thở mạnh cũng không dám.
Trên khuôn mặt của bọn hắn tràn đầy vẻ kích động.
Thắng… Thắng?
Đệ tử nội môn khiêu chiến trưởng lão Tàng Kinh các… Vậy mà lại thắng?
Đây là lập nên một kỷ lục mới a!
Phong Nhất Lâu, Phong sư huynh… Mạnh như vậy sao?!
Có thể đánh thắng trưởng lão, đây là thực lực ba người đứng đầu Nhân bảng mà!
Thì ra Phong Nhất Lâu sư huynh ẩn mình lâu như vậy sao!
Lão bộc mù loà, lưng còng còng, nhặt cây chổi lên, ho khan một tiếng: “Hai tầng phía trước Tàng Kinh các có thể tuỳ tiện xem, tầng thứ ba… Tuyệt đối không được vào, còn nữa, không được làm hư hại, trộm cắp bất cứ bộ thư tịch nào, nếu có phát hiện, giết không tha.”
Lão bộc nói.
Lời nói vừa dứt, lại lần nữa bắt đầu quét những bậc thang lát đá xanh.
Lục Phiên điều khiển cơ thể Phong Nhất Lâu, gập lại trường thương, mặc kệ lời nói của lão bộc mù loà, trực tiếp đi tới trước cửa Tàng Kinh các, một chưởng vỗ lên cánh cửa cổ xưa, một tiếng két vang lên, thanh âm kéo dài quanh quẩn.
Sau khi Lục Phiên đi vào trong Tàng Kinh các.
Đỗ Long Dương bỗng nhiên xuất hiện.
“Hắn thắng?”
Đỗ Long Dương nhìn về phía lão bộc mù loà, cau mày nói.
Lão bộc mù loà khẽ vuốt cằm.
Đỗ Long Dương nhìn lướt qua vết hằn do trường thương để lại trên mặt đất.
“Hắn không có lĩnh ngộ thương ý, nhưng, lại dùng tốc độ để tăng cường uy lực của thương… Một cách kỳ quặc, nhưng lại bộc phát ra thực lực tựa cửu chuyển Kim Đan.”
“Phong Nhất Lâu…có tư chất của Nhân Bảng đầu bảng a!”
Đỗ Long Dương cảm khái một câu.
Hắn nhìn về phía Tàng Kinh các, ánh mắt lấp lánh, mang theo mong đợi: “Hi vọng Phong Nhất Lâu lần này vào trong Tàng Kinh Các có thể có lĩnh ngộ… Nhân Bảng đầu bảng, Võ Đế thành ta đã quá quá lâu không có người đăng đỉnh.”
Lời cảm khái của Đỗ Long Dương khiến cho những đệ tử nghe lén bên ngoài nghe được, rất nhanh, tin tức truyền khắp toàn bộ Võ Đế thành.
Đệ tử nội môn Võ Đế thành Phong Nhất Lâu, có tư chất Nhân Bảng đầu bảng!
Mà giờ này khắc này.
Lục Phiên đã điều khiển cơ thể Phong Nhất Lâu, tiến vào trong Tàng Kinh các.
Bạn cần đăng nhập để bình luận