Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 296: Lục thiếu chủ… Có dám chiến một trận? (1)

Dịch: Mèo Rừng
Lục Phiên vào lúc này, quả thật là cực kỳ đáng sợ.
Hắn trở về từ thiên địa bản nguyên, còn mang theo cảm giác ngột ngạt và mạnh mẽ.
Cánh thịt của Tiểu Ứng Long co rút lại với nhau, biểu hiện ra sự ngoan ngoãn.
Lục Phiên chậm rãi thở một ra hơi, hắn đang hồi tưởng lại cảnh tượng trước đó.
Bản nguyên đỉnh cấp thế giới trung võ này, có chút cổ quái.
Lục Phiên xuất hiện ở thiên địa bản nguyên, vậy mà tên bá chủ vị diện kia lại không hề xuất hiện.
Không giống với tên bá chủ vị diện tay bắt Lan Hoa chỉ ở trước kia, Lục Phiên chỉ vừa xuất hiện là hắn đã cảm ứng được ngay lập tức.
Có nguyên nhân gì đó khiến cho đối phương không xuất hiện sao?
Lục Phiên suy tư.
Đối phương không có phát hiện ra hắn?
Không có khả năng, nếu không phát hiện, thì làm sao lại điều động năm vị cường giả tới để đối phó hắn.
Rất hiển nhiên, đối phương hẳn là thoát thân không được, hoặc là không tài nào ra tay.
Lục Phiên nhớ tới cái tròng mắt to lớn bên trong bản nguyên kia, đối phương tựa như đang quan sát hắn…
“Chẳng lẽ… Tên bá chủ vị diện kia đã dung hợp làm một thể với bản nguyên?”
“Hóa thân thành Thiên Đạo?”
Về điều này, Lục Phiên cảm thấy rất có khả năng.
Không tiếp tục suy tư nữa, Lục Phiên đi chuyến này cũng không phải là không có bất cứ thu hoạch gì, ít nhất, hắn có được chút ít suy nghĩ đối với con đường xây dựng Thiên Đạo.
Dựa lưng vào xe lăn, hắn vận chuyển 《 Lôi Động quyết 》, trong không khí chợt xuất hiện khí tức lôi cung, sau đó Lục Phiên đã quay trở lại lầu các tầng hai Bạch Ngọc Kinh.
Hắn lấy linh áp kỳ bàn ra, bắt đầu bày ván cờ cục, khôi phục cường độ linh hồn.
Nước hồ Bắc Lạc lại lần nữa khép lại, che viên Lôi châu trong bên trong hồ nước.
. . .
Bên trong Tử Kim cung.
Bá Vương vuốt vuốt mi tâm, một đống tấu chương cùng mật tín được bày biện ở phía trên thư án.
Hắn lướt nhìn qua, lập tức không có hứng thú.
Những thứ đồ này, chỉ cần nhìn thôi cũng làm cho hắn đau đầu.
Mỗi ngày hắn đều phải xử lý những tấu chương cùng mật tín này, xử lý đến mức hắn có chút bực bội.
Hứa Sở đã bị hắn triệu hồi đi Tây Quận, trấn thủ Tây Lương.
Gần đây có không ít mật tín nói, vì đa số quân đội Tây Lương đã rời khỏi Tây Quận, nên Khổng Tước vương quốc cùng bộ lạc Quỷ Phương bị áp chế lại bắt đầu rục rịch.
Bọn hắn cấu kết với một số hạng người ham tiền, thực hiện vài thủ đoạn không mang tính người.
Bá Vương nhìn thôi đã bị nổi nóng.
Cho nên, hắn trực tiếp lệnh Hứa Sở quay trở lại Tây Quận, trấn áp toàn bộ những chuyện này.
Tây Quận là đại bản doanh của Tây Lương quốc, Bá Vương tất nhiên không cho phép nó xảy ra bất cứ vấn đề gì được.
Còn về Khổng Tước vương quốc cùng Quỷ Phương, ở trận chiến trước đó, đã sớm đánh tới nguyên khí không còn, nên cũng không đủ lực uy hiếp.
Bá Vương vuốt vuốt mi tâm.
Bỗng dưng.
Có tiếng bước chân thanh thúy vang lên.
Lông mi của Bá Vương hơi nhíu một cái, cảm xúc có hơi phức tạp, hắn thở dài, thân hình chợt tan biến ngay tại chỗ.
Lạc Mính Tang mặc một chiếc váy dài, đi vào Tử Kim cung, nàng nhìn xem Tử Kim cung đã rồng tuếch kia, không hiểu vì sao trong đôi mắt hiển hiện ra một vệt đau thương.
Nàng nâng váy dài đi đến một bên án thư, bên trên bồ đoàn vẫn còn hơi nóng từ Bá Vương.
“Trốn tránh ta sao?”
Đôi mắt của Lạc Mính Tang có hơi ảm đạm.
Tuy nhiên, rất nhanh, nàng chỉnh lý những đồ vật xốc xếch trên thư án cho ngăn nắp lại, sau đó cầm bút lông treo ở giá bút lên.
Một bên khác, Bá Vương đi ra Tử Kim cung.
Không có trực tiếp trở về.
Hắn cưỡi Hắc Tông mã một đường rong ruổi về phía Bắc Lạc thành.
Chạy nhanh trong gió tuyết, con tim có mấy phần khô héo của hắn, bình tĩnh lại.
Hắn đi về phía Bắc Lạc thành, chuẩn bị xông Thí Luyện tháp.
Lục Phiên từng nói, Thí Luyện tháp mở ra với tất cả tu hành giả trong thiên hạ, chỉ cần thực lực của ngươi đạt đến cửu đoạn Khí Đan, là có thể nếm thử.
Cho nên, Bá Vương tâm động.
Hắn vốn định chờ cho những chuyện trong Hoàng thành xử lý xong, thì mới đi xông xáo Thí Luyện tháp, kết quả… Hắn phát hiện những chuyện ở bên trong Hoàng thành, căn bản là xử không hết.
Không lâu sau khi Bá Vương vào Bắc Lạc thành.
Phía trên cánh đồng tuyết mênh mông vô bờ bên ngoài Bắc Lạc thành.
Có một bóng người, không nhanh không chậm hành tẩu tới.
Tiêu sái, lỗi lạc, cõng lấy hộp kiếm làm từ gỗ Hoàng Lê, trong hộp có giấu hai thanh kiếm “Triếu Cúc”, “Bích Đào”.
Người này không còn ai khác, chính là Tây Môn Tiên Chi bị Mạc Thiên Ngữ tính một quẻ.
“Đây chính là Bắc Lạc thành…”
“Được bao phủ bên trong linh khí mông lung, tựa như phúc địa của Tiên gia.”
Tây Môn Tiên Chi cảm khái một phen.
Đây là lần đầu tiên hắn xuống núi kể từ ba năm đến nay, hắn từ một đường Nam Quận đi tới Bắc Lạc thành, thấy được dân chạy nạn trên đường, cũng thấy được rất nhiều chuyện, nhờ vậy mà trong nội tâm của hắn tựa như hiểu ra.
Quả nhiên, sư tôn nói rất đúng, nếu được thì đi xuống núi nhiều hơn một chút.
Đọc vạn quyển sách, đi vạn dặm đường.
Hắn nhớ tới Mạc Thiên Ngữ vừa gặp mấy ngày trước đây, không khỏi mỉm cười.
Trên thân phun trào ra một loại tự tin.
“Sư tôn để cho ta tới đây khiêu chiến cường giả… Hi vọng ta có thể ngưng tụ được kiếm ý trong khi khiêu chiến cường giả.”
“Mạc huynh tính một quẻ cho ta, quẻ đại cát.”
“Xem ra, chuyến này ta tất có thu hoạch.”
Tây Môn Tiên Chi cười cười.
Hắn cũng không cảm thấy Mạc Thiên Ngữ sẽ lừa hắn, Mạc Thiên Ngữ là ai?
Nho giáo thủ đồ, đây là một người rất tùy ý tùy tiện, nên sao lại lừa gạt hắn?
Hắn vỗ vỗ y phục trên người, đôi mắt ngưng tụ lại, hắn sải bước, từng bước kiên định vào bên trong Bắc Lạc thành.
Bên trong đầy trời tuyết bay.
Có bóng người hiện ra, một người thì cõng lấy rương sách, bên trong rương sách chứa mấy bức vẽ, thanh sam bay phấp phới trong gió.
Ở bên người người mặc thanh sam, là một thiếu nữ khoác lên áo khoác đỏ, nàng cõng một bức vẽ, che dù, bước nhanh đi theo.
“Diệu Ngữ, đó chính là Bắc Lạc thành.”
Tư Mã Thanh Sam đứng ở bên trong gió tuyết, chỉ về phía Bắc Lạc thành nguy nga ở phía xa xa kia, nói.
An Diệu Ngữ nâng dù giấy dầu lên, quét tóc đen, trên khuôn mặt điềm tĩnh cũng mang theo vài phần ngưỡng mộ.
Tu hành giả trong thiên hạ, người nào không ngưỡng mộ Bắc Lạc? Không ngưỡng mộ tới Bạch Ngọc Kinh?
Hai người tiếp tục tiến lên, nhận lấy gió tuyết mà vào Bắc Lạc thành.
. . .
Tây Môn Tiên Chi đi qua thủ vệ kiểm tra trước cổng, tùy tiện vào bên trong thành.
Vào thành, sự phồn hoa bên trong thành khiến cho hắn hoa cả mắt, còn tòa Bạch Ngọc tháp cao vút trong mây càng cho hắn kinh hãi.
Trước đó ở ngoài thành, bởi vì linh khí mông lung nên không có thấy được Bạch Ngọc tháp, mà vào thành, tòa Bạch Ngọc tháp mang đến vẻ mãnh liệt đập thẳng vào thị giác, khiến cho Tây Môn Tiên Chi cực kỳ kinh ngạc tán thán.
La Thành tự mình tìm đến Tây Môn Tiên Chi, bởi vì hắn cảm giác được người này không tầm thường, mặc dù thân thể trông khá đơn bạc, thế nhưng, khí tức cường hãn mơ hồ toát ra, khiến cho La Thành kinh hãi.
Hắn coi là Tây Môn Tiên Chi tới xông Bạch Ngọc tháp, cho nên, hắn mang Tây Môn Tiên Chi tới phía dưới Bạch Ngọc tháp.
Nơi xa.
Lữ Động Huyền cùng Công Thâu Vũ đang pha trà khẽ giật mình.
Làm sao bọn hắn lại không nhận ra Tây Môn Tiên Chi.
Đồ đệ si mê với kiếm hiếm có nhất của lão già Hoa Đông Lưu kia.
Tây Môn Tiên Chi hiển nhiên cũng nhận ra Lữ Động Huyền cùng Công Thâu Vũ, hắn vội vàng khom người.
“Bái kiến hai vị tiền bối.”
Tây Môn Tiên Chi chắp tay nói.
“Lão già Hoa Đông Lưu kia, hiếm thấy khi nào cho ngươi đi xuống núi a? Người trẻ tuổi, phải đi ra ngoài nhiều một chút, thấy nhiều việc đời hơn mới có thể trở nên mạnh mẽ… Đừng suốt ngày xa rời thực tế giống với lão già Hoa Đông Lưu kia, rốt cuộc công phu hao tốn mấy chục năm, còn kém hơn công phu một thoáng của người ta.”
Lữ Động Huyền nở nụ cười, hắn uống một ngụm trà, nói.
“Đa tạ tiền bối dạy bảo.”
Ở phương diện lễ nghi này, Tây Môn Tiên Chi chuẩn bị rất phong phú.
“Hoa lão đầu cho ngươi hai thanh kiếm này?”
Công Thâu Vũ tương đối mẫn cảm đối với khí cụ, nên khi hắn thấy được Tây Môn Tiên Chi mang theo hai thanh kiếm, không khỏi kinh ngạc nói.
Hoa Đông Lưu xem ra rất xem trọng Tây Môn Tiên Chi a, lại đưa hết hai thanh Hoàng giai linh kiếm cho Tây Môn Tiên Chi.
“Sư tôn hậu ái, biết được tu vi của vãn bối đến bình cảnh, nên chỉ bảo vãn bối đến Bắc Lạc thành để khiêu chiến cường gia, nhằm đột phá.”
Tây Môn Tiên Chi cười nói.
“Có đạo lý, những người tập kiếm như các ngươi, vốn là chuyên về chiến đấu, chuyên về đánh nhau, trải qua nhiều trận chiến, luôn có thể ngộ ra điều gì đó.”
Lữ Động Huyền cầm dây chuyền vàng lớn trên cổ, cười nói.
“Ngươi tới đây khiêu chiến Cảnh Việt nhỉ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận