Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 1308: Cửu Liên à! Ngươi làm vài đường cơ bản cho ta xem đi (2)

Lúc này ở trong nơi lĩnh ngộ Nhân tộc có thể xem như toàn quân bị diệt.
Nhiệm vụ của bọn họ coi như là hoàn thành.
Tiểu Xích Long ẩn nấp dưới biển lửa.
Hắn thu lại hơi thở, che miệng, không dám thở mạnh.
Hắn cũng rất muốn ra khỏi đó và chiến đấu với nhóm Thần Ma nhưng mà hắn mới chỉ bước vào cảnh giới Kim Tiên.
Cho dù ra ngoài đó thì có thể làm được gì?
Hắn hoàn toàn không có tác dụng gì trong cuộc chiến đó cả.
Đi ra đó chỉ có thể tự mình dâng mạng ra chịu chết.
Tiểu Xích Long đã suy nghĩ rất lâu, hắn có nhận thức rất rõ ràng đối với sự tồn tại của mình. “Ta không thể chết!”
“Ta có thể mở Long Môn! Trong trường hợp cần thiết ta mở ra Long Môn có thể là đường lui cho Nhân tộc!”
Tiểu Xích Long hít một hơi thật sâu.
Vì thế, hắn phải ẩn nấp thật kĩ, khi cần thiết… sẽ thể hiện ra thực lực thật sự của mình.
Giống như lời của Thanh Long lười nhác kia, sự nhỏ yếu của Tiểu Xích Long có thể là ưu thế lớn nhất của hắn ở bên trong nơi lĩnh ngộ lần này, bởi vì hắn tầm thường, không đáng chú ý.
Có rất ít Thần Ma chủ động tấn công Tiểu Xích Long, không giống như kẻ không biết xấu hổ lúc trước, bọn họ chỉ tập trung vào những mục tiêu quan trọng hơn mà không để ý đến một người yếu đuối như Tiểu Xích Long.
Nếu Tiểu Xích Long là bọn họ cũng sẽ có những suy nghĩ như vậy.
Hắn nhìn các thiên tài Nhân Tộc kiên cường bất khuất, lấy ít địch nhiều, Tiểu Xích Long có cảm giác rất đau lòng!
Nếu hắn có thể trở nên mạnh mẽ, nếu hắn có thực lực giống như đại tỷ.
Chắc chắn hắn sẽ tham chiến, đại sát tứ phương!
Ngay khi Tiểu Xích Long cảm thấy buồn bã bị thương, bỗng nhiên, đôi mắt của hắn trở nên trống
rỗng, ngơ ngác.
Hắn cảm giác mình giống như là đang nghe nhầm.
“Lén lút lên đảo, đừng rút dây động rừng”
Giọng nói dịu dàng đầy cuốn hút vang vọng bên tai Tiểu Xích Long.
Giọng nói ấy rất bình tĩnh nhưng bên tai Tiểu Xích Long giống như sấm sét nổ vang, đinh tai nhức
óc.
“Cha?!”
Tiểu Xích Long kích động, suýt nữa thì không kiềm chế được hơi thở của bản thân.
Thật sự là cha!
Tiểu Xích Long hắn, quả nhiên là bảo vật trong lòng mọi người!
Không chỉ có đại tỷ mà ngay cả cha cũng xuất hiện.
Tiểu Xích Long cố gắng kìm nén hơi thở của bản thân, tiếng nói của Lục Phiên không ngừng vang vọng bên tai Tiểu Xích Long.
Giống như đang sắp xếp một kế hoạch gì đó.
Hô hấp của tiểu Xích Long trở nên dồn dập, thậm chí có hơi không kìm nén được hơi thở của mình. Sau đó tiếng nói bên tai im lặng.
Trong mắt Tiểu Xích Long lại có thêm kiên định, cha định làm việc lớn… Hắn không thể cản trở
cha.
Hắn muốn giúp cha hoàn thành nhiệm vụ!
Tiểu Xích Long hít sâu một hơi, sau đó hắn cẩn thận kín đáo nhất có thể, ở trong biển lửa, vặn vẹo thân thể, thần không biết quỷ không hay tiến về hướng ngọn núi.
Lục Phiên kích phát hình dáng Hỏa Hành Bất Diệt Ma Thân, toàn thân hoá thành biển lửa. Lực lượng Hỏa Nguyên Pháp Nghĩa không ngừng quanh quẩn ở trong thân thể của hắn.
Hỏa Hành Bất Diệt Ma Thân như đã đạt tới bình cảnh, sắp trở nên hoàn mỹ.
Tuy nhiên, khoảng cách đến sự hoàn mỹ này chỉ còn thiếu một chút nữa. Trước mặt hắn là bàn cờ linh áp toả ra ánh sáng nhè nhẹ.
Lục Phiên xắn tay áo, cầm lên một quân cờ.
Quân cờ hạ xuống, lửa bùng lên cuồn cuộn.
Hỏa Hành Bất Diệt Ma Thân đột phá đạt đến hoàn mỹ đối với Lục Phiên mà nói rất Hiện tại không có hỏa nguyên tố Thần Ma để cho hắn thả câu.
quan trọng.
Vì thế, Lục Phiên chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào pho tượng Hỏa Nguyên Thú Tổ. Cho nên …..
Lục Phiên phải tìm ra cách…... mượn đi pho tượng Thú Tổ kia.
Ở trung tâm nơi lĩnh ngộ, tại đỉnh núi cao nhất.
Trên mặt Bạch Thanh Điểu lộ ra vẻ kinh ngạc nhìn pho tượng thu đã nhỏ lại.
Sau khi Pho tượng Thú Tổ thu nhỏ lại, cuối cùng nàng đã có thể thấy rõ ràng hình dáng của pho tượng.
Hình dáng của nó khiến cho trái tim Bạch Thanh Điểu đập nhanh.
“Đây là…”
Pho tượng trước mắt nàng là tượng hình một con chim trông rất sống động.
Nó có hình dáng của một con Phượng hoàng, lông vũ tung bay, tinh xảo tuyệt đẹp, không biết được chế tạo từ chất liệu gì, giống như một tác phẩm được chế tác một cách tinh sảo.
Đôi cánh của nó đang mở ra như có thể cất cánh bay lên bất cứ lúc nào, trên đó tràn ngập Pháp Nghĩa kỳ diệu huyền ảo, ánh sánh lửa đỏ liên tục lượn quanh.
Hỏa Nguyên Thú Tổ này có chín cái đầu, mỗi một cái đầu đều gắn trên một cái cổ thon dài…...
Mỗi một cái đầu đều có một đôi mắt toả sáng sắc bén khiến cho Bạch Thanh Điểu cảm giác như đang bị đối phương nhìn chằm chằm.
“Phượng Hoàng chín đầu…..”
“Đây chính là Hỏa Nguyên Thú Tổ sao?!”
Trái tim Bạch Thanh Điểu đập mạnh dồn dập, Cửu Thủ Chân Hoàng, nó có thể liên quan tới Cửu Hoàng Biến hay không?
Trong lòng Bạch Thanh Điểu như cảm thấy có điều gì đó.
Nàng quay đầu nhìn về phía trên biển lửa, nhóm Thần Ma và đội ngũ Nhân tộc đang xảy ra chiến
Điều này khiến cho lông mày Bạch Thanh Điểu không khỏi nhíu lại.
“Tiểu Phượng Nhất, Tiểu Phượng Nhị…... Tiểu Phượng Cửu!”
“Chuẩn bị chiến đấu!”
Bạch Thanh Điểu đứng dậy, trên thân hình duyên dáng yêu kiều phát ra chiến ý.
Nhân tộc rõ ràng đang bị bao vây, dồn vào thế yếu, lúc này bọn họ cần trợ giúp.
Nhưng ngay khi nàng chuẩn bị xuất chiến, trong biển lửa một bóng hình rất nhanh lao ra, đó chính là Tiểu Xích Long.
Đúng là Tiểu Xích Long mới bước vào cảnh giới Kim Tiên, chiến lực chỉ ngang với Thần Ma cảnh giới sơ giai, không đáng chú ý.
Lại thật không ngờ hắn có thể lén lút leo lên đỉnh ngọn núi.
Hắn nhìn lướt qua trên đỉnh núi, Bạch Thanh Điểu đang được bao bọc xung quanh bởi chín con hỏa phượng, đôi mắt hắn lập tức sáng ngời.
Tiểu Xích Long nhớ rất rõ lời nhắc nhở của cha.
Cha dặn hắn hóa thành hình dáng Thiên Long xuất hiện bay trước mặt Bạch Thanh Điểu.
Sau đó truyền đạt từng bước từng bước một chỉ đạo của Lục Phiên. Bạch Thanh Điểu nghe xong thì trở nên bối rối.
“Cái gì? Vỗ nhẹ một cái lên pho tượng Thú Tổ đã là trợ giúp rồi sao?” “Lục thiếu chủ… Nghiêm túc sao?”
Tình hình cuộc chiến đã trở nên nghiêm trọng, tuy rằng các thiên tài Nhân tộc dũng cảm không sợ chết nhưng bọn họ vẫn cảm nhận được sức ép đáng sợ.
Dù sao, với số lượng Thần Ma nhiều áp đảo như vậy, bọn họ hoàn toàn không có hy vọng đột phá vòng vây thoát ra ngoài.
Cho dù là Thiên tài Nhân tộc La Dương cũng đã chuẩn bị sẵn sàng chấp nhận cái chết.
Từ xưa đến nay ai mà không phải chết?
La Dương bật cười, nhưng trước khi chết hắn phải để cho rất nhiều Thần Ma chôn cùng mình! Các thiên tài Nhân tộc khác cũng hào khí ngút trời.
Chết trong trận chiến giữa Nhân tộc và Thần Ma, bọn họ đã thấy đủ.
Đối với bọn họ, cái chết không đáng sợ.
Đáng sợ chính là…... Chết mà không có bất kỳ giá trị nào!
Đột nhiên, trên biển lửa.
Dường như có người đạp xuống một cước, một vòng sóng lửa lan rộng khắp nơi khí thế như sóng lớn ngập trời đổ tới.
Dưới cơn sóng lửa khổng lồ.
Có một giọng nói lạnh lẽo vang vọng đến.
“Muốn vây giết thiên tài Nhân tộc ta? Xem ra hung danh Lục Cửu Liên ta còn chưa đủ lớn.
Ngữ điệu giọng nói không nhanh không chậm, rất bình tĩnh nhưng bên tai rất nhiều Thần Ma lại giống như tiếng sấm rền!
Tất cả mọi người nhìn thấy Lục Cửu Liên trang phục nhuốm máu, bên hông đeo Thanh Liên Kiếm, sắc mặt lạnh lùng, từ phía bên kia biển lửa từng bước từng bước đạp sóng lửa tới gần.
Bên cạnh Lục Cửu Liên, thân hình Đạm Đài Huyền lửa lớn mãnh liệt, khí áp mạnh mẽ, ánh mắt sáng như ngọn đuốc.
Hai người xuất hiện giống như thuyền nhỏ giữa đại dương vô tận.
Nhưng lại khiến cho phe Thần Ma lập tức trở nên hỗn loạn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận