Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 301: Xương sống như rồng, mở Thiên Tỏa! (2)

Editer: Hôm nay 8 chương, đăng 4 chương trước, 4 chương còn lại tầm 20h đăng xD cầu kim phiếu.
Dịch: Nguyễn Anh Hùng
Hắn không biết đạo pháp, chỉ đơn thuần là dùng thân thể mình đánh bại Tạ Vận Linh, sau đó còn đả thương đối phương, dĩ nhiên, Đường Nhất Mặc cũng không khá hơn chút nào, vết thương phủ kín khắp người.
Mà Tạ Vận Linh thụ thương, lại làm cho Lý Tam Tuế và Vân Long đang tu hành bên trong Long Môn giận dữ.
Bọn họ lập tức ra tay trấn áp Đường Nhất Mặc.
Mây đen phủ kín trời xanh, có tuyết bay hội tụ thành một con Tuyết Long lao xuống.
Đường Nhất Mặc gầm thét.
Bị Tuyết Long đánh đập một hồi.
Hăn ho ra máu lăn xuống núi, được các cường giả của Nam Phủ quân khiêng chạy về Đường phủ.
Lý Tam Tuế mặc đạo bào, ngồi xếp bằng trên Tuyết Long, đuổi theo Nam Phủ quân mười dặm đường, làm cho bọn họ sợ hãi.
May mắn, Lý Tam Tuế không có tiếp tục đuổi giết.
Đường Nhất Mặc được khiêng trở về Đường phủ.
Đường Hiển Sinh vội vàng mời toàn bộ y sư lợi hại nhất Nam Quận tới, cứu chữa cho Đường Nhất Mặc.
Mà ba ngày sau, Đường Nhất Mặc lại nhảy nhót tưng bừng, một mình chạy đi Đạo các kêu gào.
Kết quả không có gì bất ngờ.
Đường Nhất Mặc bị Lý Tam Tuế và toàn bộ lực lượng của các đệ tử trong Đạo các kết hợp lại ngưng tụ thành trận pháp, đánh cho hắn một trận.
Hắn lại thê thảm vô cùng, lăn xuống Đạo các.
Cường giả trong Nam Phủ quân thấy thống lĩnh của chính mình lăn xuống, không nói hai lời, vội vàng khiêng lên rồi bỏ chạy.
Quả nhiên, trên sơn môn Đạo các, Lý Tam Tuế lại cưỡi Tuyết Long đuổi theo.
Đường Hiển Sinh nhìn Đường Nhất Mặc bị thương một lần nữa thì bó tay rồi.
Cái tên này vì sao cứ muốn đi tìm phiền phức chứ?
Mỗi lần đều suýt hại chết chính mình.
Cuối cùng, sau khi Đường Nhất Mặc tỉnh lại, Đường Hiển Sinh khuyên bảo hắn đi Bắc Lạc thành.
Đừng nên tự dày vò ở Đạo các nữa.
Thế nhưng, Đường Nhất Mặc lại cự tuyệt.
Hắn không đi Bắc Lạc thành, cũng không tiếp tục đi quấy rối Đạo các nữa.
Hắn lựa chọn bế quan, sau khi hắn bị đánh thì có một chút cảm ngộ, hắn muốn dùng cảm ngộ lần này để đột phá.
Cùng lúc đó.
Một phong thư của Lữ Động Huyền cũng đã truyền đến tay của Hoa Đông Lưu.
Hoa Đông Lưu xem nội dung trong thư xong, suýt chút nữa bất tỉnh tại chỗ.
“Bảo ngươi đi khiêu chiến cường giả, nhưng không có nói ngươi đi khiêu chiến Lục thiếu chủ a.”
Da mặt Hoa Đông Lưu co rúm lại.
Hắn rõ ràng đã khuyên Tây Môn Tiên Chi đi khiêu chiến đám người Cảnh Việt, Nhiếp Trường Khanh.
Kết quả Tây Môn Tiên Chi trực tiếp khiêu chiến Lục Phiên, mới bắt đầu liền chọn độ khó cấp địa ngục. . .
Cuối cùng bị Lục Phiên cắm vào trong đất.
Hắn đã từng cười nhạo Khổng Tu, vì đại đồ đệ của Khổng Tu bị người ra xem như hành, cắm vào trong đất, kết quả. . . Không nghĩ tới trong nháy mắt, đồ đệ đắc ý của hắn, cũng bị Lục thiếu chủ cắm.
. . .
Đại Huyền quốc.
Sau khi Đạm Đài Huyền suất lĩnh đại quân trở về, liền dùng Bắc Quận làm lãnh thổ, bắt đầu phát triển thực lực quốc gia.
Hắn hạ lệnh sáng lập Đại Huyền học cung tại Thái lĩnh Vấn Thiên phong.
Đồng thời phong cho Mặc Bắc Khách làm cung chủ Đại Huyền học cung, quản lý hết thảy công việc của Đại Huyền học cung, để cho Mặc Củ trợ giúp.
Mặc Bắc Khách dán bố cáo khắp nơi trong rất nhiều thành thị thôn xóm trong Đại Huyền quốc, nội dung bố cáo liên quan tới việc tuyển dụng của học cung.
Không ít người thấy bố cáo đều vội vàng mang con cái, đệ tử mình đến Thái lĩnh.
Không chỉ vì chỗ tốt trong bố cáo mà còn bởi vì không ít phụ mẫu đều suy nghĩ cho tương lai của con mình.
Mặc Bắc Khách lựa chọn người có thiên phú, chính là căn cứ vào dung lượng của khí đan.
Sau một hồi tuyển chọn, Đại Huyền quốc đã phát hiện ra không ít người ưu tú có thiên phú tốt, thậm chí có người có dung lượng khí đan đạt tới mười lăm sợi linh khí.
Sau khi tuyển chọn thiên tài, liền để cho Huyền Vũ vệ tiến hành bồi dưỡng, dạy bảo phương pháp tu hành dẫn dắt linh khí cơ bản.
Mặc Bắc Khách dù sao cũng đã từng là Cự Tử Mặc gia, hắn dạy học đương nhiên sẽ có phong cách riêng.
Huyền Vũ vệ mặc dù là tu hành giả, thế nhưng, cũng chỉ là tu hành giả bình thường, thiếu khuyết một chút lý niệm về tu hành.
Mặc Bắc Khách để cho Mặc Củ quản lý học cung, sau đó rời khỏi Đại Huyền quốc, tự mình hành tẩu các nơi trong thiên hạ, tìm hiểu về các phương pháp tu hành của tu hành giả.
Hắn vào giang hồ, tìm được một vài môn phái tu hành trong giang hồ, mời chào bọn họ về Đại Huyền học cung dạy bảo hậu bối.
Hắn nói toạc miệng lưỡi, mới khiến cho không ít người giang hồ sai phái ra tu hành giả nhập học cung.
Đạm Đài Huyền cũng không có nhàn rỗi.
Ngoại trừ việc quan tâm đến sự tình Đại Huyền học cung ra, Đạm Đài Huyền còn chú ý tới tin tức mà Thiên Hàm quan truyền đến.
Có kẻ địch không biết tên xâm lấn Thiên Hàm quan.
Đạm Đài Huyền hết sức coi trọng việc này.
Các bộ lạc Tây Nhung đã bị Lý Tam Tư và Nhiếp Trường Khanh đuổi vào trong hoang mạc vô biên, sao lại có chủng tộc không biết tên chạy tới?
Đạm Đài Huyền tự mình đến Thiên Hàm quan, sau khi quan sát, hắn phát hiện những người này rất giống người Quỷ Phương, thế nhưng. . . Trang bị trên người bọn hắn tinh xảo hơn binh sĩ Quỷ Phương bộ lạc rất nhiều.
Tuy nhiên, bởi vì họ đều đã chết sạch, cho nên không thể hỏi được gì.
. . .
Bên trong Thí Luyện tháp.
Nhiếp Trường Khanh bước vào tầng thứ sáu.
Tầng thứ sáu hoàn cảnh phát sinh biến hóa, không còn là rừng rậm nguyên thủy.
Mà là một bãi đất rộng, có chút giống với bãi đất rộng trên Thiên Đãng sơn, đó là bãi đất rộng mà Nhiếp Trường Khanh dùng để luyện tập từ nhỏ đến lớn.
Đối thủ của hắn, cũng là sinh linh mang mặt nạ quỷ dị.
Chỉ là, đối thủ này hiện ra màu vàng kim, tay cầm đao mổ heo.
Còn thực lực của đối phương, chỉ là mới vào Thể Tàng cảnh, chưa từng thối luyện ngũ tạng, thế nhưng lại diễn hóa ra thuộc tính linh khí.
Nhiếp Trường Khanh đánh một trận, bạo phát ra đao ý.
Thế nhưng, đối phương đồng dạng cũng có đao ý, không chỉ có như thế, đối phương khống chế lực lượng tốt hơn Nhiếp Trường Khanh rất nhiều.
Một trận chiến này, Nhiếp Trường Khanh chiến đấu hết sức vất vả.
Mà trong chiến đấu, sự hiểu biết của Nhiếp Trường Khanh đối với thuộc tính linh khí và cách vận dụng linh khí lại tăng lên rất nhiều.
Cuối cùng, đã trải qua một phen khổ chiến.
Nhiếp Trường Khanh một đao chém giết đối phương.
Bước vào tầng thứ bảy.
Tầng thứ bảy, đối thủ đã rèn luyện được một tạng trong ngũ tạng , đồng dạng cũng diễn hóa ra kim thuộc tính linh khí và đao ý.
Mặc dù địch nhân thực lực không bằng Nhiếp Trường Khanh, thế nhưng khi chiến đấu, Nhiếp Trường Khanh hoàn toàn bị áp chế.
Mà kết quả cuối cùng cũng không bất ngờ, Nhiếp Trường Khanh bại, bị đối phương chém ra một đao mang theo kim thuộc tính, sức mạnh không thể cản phá chém chết Nhiếp Trường Khanh.
Nhiếp Trường Khanh mở mắt ra, đầu đầy mồ hôi.
Mặc dù thất bại, thế nhưng hắn không hề rời đi, vẫn ngồi trên bồ đoàn không ngừng suy nghĩ về trận chiến vừa rồi, nhớ lại cách địch nhân vận dụng kim thuộc tính chiến đấu như thế nào.
Sau khi suy nghĩ phân tích xong, trình độ chiến đấu của Nhiếp Trường Khanh dần dần tăng lên.
Bởi vì mỗi một tầng chỉ có ba lần cơ hội.
Một khi thất bại ba lần, liền sẽ tử vong thật sự.
Cho nên Nhiếp Trường Khanh vô cùng cẩn thận, hắn không ngừng mô phỏng trận chiến đấu trong đầu, không ngừng đặt ra câu hỏi vì sao kẻ địch lại mạnh mẽ như vậy.
Nhiếp Trường Khanh thở ra một hơi.
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua Ngưng Chiêu phía xa, hắn phát hiện, con số trên đỉnh đầu Ngưng Chiêu đã biến thành “Sáu”, sắp đuổi kịp hắn.
Xem ra Ngưng Chiêu đã lĩnh ngộ ra thuộc tính linh khí, còn là loại thuộc tính linh khí nào thì Nhiếp Trường Khanh nhìn không thấu.
Hắn lại quay đầu, con ngươi hơi co rụt lại.
Hắn thấy Bá Vương, con số trên đầu Bá Vương đã đạt đến số “Bốn” .
Hắn cảm giác mình sắp bị đuổi kịp.
Nhiếp Trường Khanh không dám sơ suất, hắn tập trung tinh thần, tiếp tục vượt tháp.
Lại vào tầng thứ bảy, Nhiếp Trường Khanh cùng đối thủ chém giết một hồi.
Cuối cùng, hắn toàn thân tắm máu, trảm ra đao mang có kim thuộc tính sắc bén, chém chết sinh linh quỷ dị.
Mà trong tích tắc khi Nhiếp Trường Khanh chém giết đối phương, đầu hắn như thông suốt.
Oanh một tiếng, hắn như nghe được một tiếng nổ lớn.
Hắn thấy được xương sống của chính mình.
Vô số đao ý ẩn chứa linh khí kim thuộc tính, dưới sự khống chế của Nhiếp Trường Khanh khống, tràn vào trong xương sống.
Cột sống của hắn giống như hóa thành một con Kim Long đang gào thét.
Trong chốc lát, ánh vàng rừng rực, bước vào Thiên Tỏa!
. . .
Bắc Lạc hồ.
Lục Phiên ở trong Truyền Đạo Đài, hơi nhíu mày.
Lòng có cảm giác.
Hắn thối lui ra khỏi Truyền Đạo đài, mở mắt ra, nhìn về phía Thí Luyện tháp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận