Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 269: Thiên địa có chính khí (2)

Người dịch: Duy Cường
Ngay từ đầu, Khổng Nam Phi có chút không thích ứng, bởi vì những sinh linh đối diện này, thế mà ăn mặc giống hắn như đúc, cũng một thân y phục nho sinh, ngoại trừ tấm mặt nạ quỷ dị cùng lỗ tròn trên mặt nạ để lộ ra một ánh mắt lạnh lẽo, làm cho trái tim của Khổng Nam Phi trở nên băng giá, biểu hiện của bọn chúng, xém chút nữa làm cho Khổng Nam Phi cho rằng mình đang đối mặt với một tên thư sinh.
So với cuộc chiến đấu của Nhiếp Trường Khanh khi ở trong tháp.
Phong cách chiến đấu của Khổng Nam Phi tương đối nho nhã, dù sao cũng là người đọc sách.
Từng tên sinh linh quỷ dị, trong miệng ngâm tụng những lời nói xa lạ, sau đó, phía trên bầu trời thế mà nổi lên… Hạo nhiên chính khí!
Khổng Nam Phi sợ ngây người, thế nhưng sát cơ đáng sợ tỏa ra, làm cho Khổng Nam Phi không kịp suy nghĩ nhiều, nhanh chóng đánh trả.
Hắn xếp bằng dưới một gốc đại thụ che trời.
Mây gió cuốn tới, ánh mắt lấp lánh, miệng phun văn chương.
Hạo nhiên chính khí va chạm, đây là một trận giao phong giữa hai luồng “khí”
Khổng Nam Phi vận chuyển linh khí bên trong khí đan, thi triển chiêu thức do hắn nghiên cứu ra, tuy nhiên, điều khiến cho hắn kinh ngạc là, những sinh linh quỷ dị này, dường như có thể phân biệt được thủ đoạn của hắn, dường như bắt chước được thủ pháp của hắn.
Giống nhau đều là linh khí cùng Hạo nhiên chính khí dung hợp.
Thậm chí, những người này dung hợp còn triệt để hơn so với Khổng Nam Phi.
Ngay từ ban đầu, Khổng Nam Phi đã bị thua thiệt lớn.
Thế nhưng, ánh mắt của hắn lại tỏa sáng, hắn dùng tất cả các giác quan, cảm thụ được sự khác biệt giữa thủ đoạn của mình cùng những người này, bắt đầu sửa đổi.
Oanh!
Hạo nhiên chính khí tỏa ra nhiệt độ nóng bỏng như dung nham.
Những sinh linh quỷ dị này liền giống như băng tuyết dồn dập tiêu tán.
Thiên địa trở nên yên tĩnh, trong lòng Khổng Nam Phi lại có cảm ngộ.
Dưới chân có trận pháp hiện lên, hóa thành một chiếc cầu thang huyền bí, hướng về tầng thứ hai.
Thí Luyện tháp…
Cái này là Thí Luyện tháp mà Lục thiếu chủ nói tới, Khổng Nam Phi không một chút chần chừ, nhấc chân bước vào tầng thứ hai.
Bởi vì, hắn muốn tìm một cái đáp án.
Tầng thứ hai.
Khổng Nam Phi bồi hồi giữa hai bờ sinh tử, dù sao tu vi của những sinh linh quỷ dị này tăng lên.
Thế nhưng, trong chiến đấu, Khổng Nam Phi dần dần để cho Hạo nhiên chính khí cùng linh khí dung hợp lẫn nhau, thậm chí trong lúc hắn ngâm tụng văn chương, Hạo nhiên chính khí từ trong miệng hắn lao ra, dường như có dấu hiệu hóa thành thực chất, đâm xuyên qua địch nhân, giết chết nó.
Hắn vừa ngộ ra được một loại thủ đoạn mới.
Mặc dù mỗi trận chiến, Khổng Nam Phi đều chật vật tìm đường sống trong chỗ chết, thế nhưng, trong nội tâm lại có một cảm giác hưng phấn khó mà kiềm chế từ từ dâng lên.
Hắn đã từng mờ mịt, nhưng bây giờ, trong Thí Luyện tháp, phảng phất như hắn đã tìm được con đường tương lai cho Hạo Nhiên tông.
Tại tầng thứ tư, Khổng Nam Phi bị đả kích cực lớn.
Bởi vì hắn gặp được năm vị nho sinh Thể Tàng cảnh, dùng ngòi bút làm vũ khí.
Hạo nhiên chính khí của đối phương, nguy nga như núi cao, nhiệt độ nóng bỏng làm cho Khổng Nam Phi chỉ chống cự được một lát liền bị hòa tan…
Thân thể từng chút từng chút tan rã, cảm giác tử vong, khiến cho trái tim của Khổng Nam Phi co rút lại, phảng phất bị một bàn tay vô hình bóp chặt.
Thất bại ở tầng thứ tư, Khổng Nam Phi yên lặng xếp bằng trên bồ đoàn rất lâu.
Tiêu hóa hết cảm ngộ, hấp thu linh khí, ngưng tụ thành vòng xoáy đột phá Thể Tàng, sau đó liền tiếp tục xông vào tầng thứ tư.
Gian nan xông qua tầng thứ tư.
Hắn bước vào tầng thứ năm.
Trong nháy mắt liền thân tử đạo tiêu, bị những sinh linh quỷ dị bộc phát ra Hạo nhiên khí, trực tiếp hòa tan.
Nhưng hắn không nhụt chí.
Sau khi điều chỉnh lại tâm tình, lần thứ hai xông vào tầng thứ năm.
Khổ sở ngăn chặn một kích kinh thiên động địa của đối phương, khắp người đều là máu, cơ hồ mỗi một lỗ chân lông đều có máu tươi rịn ra.
Nhưng hắn không hề từ bỏ, ngồi xếp bằng trên ngọn cây, lù lù bất động.
Trong trái tim có một luồng khí Hạo nhiên đang ngưng tụ, càng ngày càng linh hoạt, dường như chỉ chờ một cơ hội lột xác mà ra.
Nho vốn là cách tự xưng khiêm tốn, biểu hiện cho sự mềm mại, nhu hòa. Ban đầu được gọi là thuật sĩ.
Dần dần theo các tiên hiền của Nho giáo cùng với phu tử cải biến, Nho giáo trở thành danh từ dùng để chỉ các bậc hiền giả, dùng giáo nghĩa đi vào lòng người.
Tuy nhiên, theo thời đại của tu hành giả mở ra, Nho gia phảng phất cũng dần dần khôi phục lại thủ đoạn của thuật sĩ ngày xưa, Hạo nhiên khí không còn hư vô mờ mịt mà có thể hóa thành thực chất, cùng linh khí dung hợp.
Phảng phất như thủ đoạn của phương sĩ Âm Dương gia, thần bí mà quỷ dị.
Thế nhưng, khác với Âm Dương gia, Hạo nhiên chính khí là thủ đoạn đường đường chính chính.
Dường như Khổng Nam Phi ngộ ra điều gì, ánh mắt của hắn càng ngày càng sáng.
Hắn nhớ lại quãng thời gian trong thư các, phu tử đã từng nói với hắn, khi hắn hỏi phu tử như thế nào nho, phu tử trả lời cho hắn biết.
Hạo nhiên chính khí, thật ra cũng thoát thai từ thuật pháp.
Khổng Nam Phi ngồi ngay ngắn trên cành cây cao nhất của một cây đại thụ, bên tai là tiếng lá cây rì rào.
Chung quanh thân thể của hắn, năm thân ảnh cũng mặc y phục nho sinh màu đen, ngồi xếp bằng trên năm cây đại thụ, trên mặt mang theo mặt nạ quỷ dị, trong miệng không ngừng ngâm tụng văn chương, trấn áp Khổng Nam Phi.
Y phục lôi thôi của Khổng Nam Phi nhuốm máu, nhưng hắn lại cất tiếng cười ha hả, tràn đầy sảng khoái.
Không hề có một chút sợ hãi, tiếng đọc sách lanh lảnh quanh quẩn trong thiên địa.
Hạo nhiên chi khí từ trong miệng của hắn trào ra, ngưng tụ thành một thanh kiếm giống như thực chất.
Hạo nhiên chính khí kiếm, bỗng nhiên bay ra, chém giết năm bóng người.
Toàn thân Khổng Nam Phi cũng trong nháy mắt bị hòa tan, biến mất trong rừng rậm nguyên thủy.
Tầng chót của Thí Luyện tháp.
Chữ số năm trên đỉnh đầu Khổng Nam Phi mơ hồ một chút, sau đó hóa thành số sáu.
Tuy nhiên, Khổng Nam Phi cũng đã thức tỉnh, hắn phát ra một tràng cười dài.
Hắn xông qua tầng thứ năm, tuy là dùng phương pháp liều mạng, đồng quy vu tận với đối phương.
Thậm chí còn không kịp nhận lấy phần thưởng là cơ hội cảm ngộ bản nguyên.
Thế nhưng cuối cùng hắn cũng hoàn thành mục tiêu.
Trên thân thể của Khổng Nam Phi, hình thành năm cái vòng xoáy linh khí, hấp thu linh khí trong thiên địa, mơ hồ hóa thành áo giáp.
Chung quanh, mọi người vẫn còn đang ngồi xếp bằng vượt cửa ải.
Khí tức của Khổng Nam Phi càng ngày càng mạnh mẽ, chỗ trái tim trên ngực hắn có một cái vòng xoáy linh khí đang xoay quanh, bên trong có một luồng Hạo nhiên khí đang ngưng tụ, hiện ra hình một thanh tiểu kiếm.
“Hạo Nhiên tông, Hạo nhiên hiển hóa…”
“Địch diệt, người vong.”
Ánh mắt của Khổng Nam Phi dường như có tia sáng đang lấp lóe, Hạo nhiên khí ngưng tụ hóa thành đồ vật mà trong lòng suy nghĩ, mỗi một vị nho sinh hiển hóa ra đồ vật cũng không giống nhau, Khổng Nam Phi là một thanh tiểu kiếm, Mạnh Hạo Nhiên có thể là một thanh trường thương, cũng có thể là các loại sách vở.
Hạo nhiên tông tu chính là nuôi dưỡng, ngưng tụ Hạo nhiên khí, sau đó hóa ra đồ vật trong lòng suy nghĩ.
Lúc này, Khổng Nam Phi cũng không hề hay biết.
Trên Hồ Tâm đảo, Lục Phiên đang kinh ngạc quan sát hắn.
“Vậy mà thật sự để hắn khai sáng ra một con đường…”
Lục Phiên cười cười.
Mặc dù Khổng Nam Phi đứng trên bờ vai của phu tử tiếp tục đi tới, thế nhưng, có lúc, có thể từ trong một mảnh cỏ dại rậm rạp đi tới một con đường, là điều cực kỳ hiếm có.
Trong tháp, Khổng Nam Phi trong lòng có cảm ngộ, không tiếp tục xông xáo.
Hắn đi ra Thí Luyện tháp, bên ngoài, rất nhiều người đang nhìn về phía hắn.
Khí tức của Khổng Nam Phi càng ngày càng mạnh, làm cho không ít người đều hít một hơi khí lạnh.
Ánh mắt sắc bén, làm cho mọi người cơ hồ không dám nhìn thẳng.
Mạnh Hạo nhiên chạy chậm tới, kinh hỉ nhìn xem Khổng Nam Phi, “Sư phụ, người đã đột phá?”
Khổng Nam Phi một thân y phục nho sinh lôi thôi, khẽ gật đầu, đón lấy vò rượu do Mạnh Hạo nhiên đưa tới, uống một ngụm.
Trong lòng của hắn rất thoải mái, cần phát tiết.
“Không tệ, lên đảo.”
Khổng Nam Phi đang uống rượu, bên tai có thanh âm đột nhiên có thanh âm của Lục Phiên vang lên.
Hắn đưa tay áo rộng thùng thình lên lau miệng, ánh mắt sáng lên.
Lục thiếu chủ đã từng nói, nếu như hắn xông qua tầng thứ năm, liền sẽ tặng hắn một vật có tác dụng rất lớn đối với Hạo nhiên chính khí.
Hắn có chút hiếu kỳ.
Hắn kín đáo đưa vò rượu cho Mạnh Hạo Nhiên, sau đó Khổng Nam Phi vỗ vỗ đầu hắn, nói. “Chăm chỉ tu hành, mau chóng đột phá đến cửu đoạn Khí Đan, nếu như không nỗ lực, ngươi sẽ không theo kịp bước chân của vi sư.”
Sau đó, Khổng Nam Phi chắp tay, trên thân bỗng nhiên xuất hiện năm cái vòng xoáy linh khí, hóa thành một thân áo giáp bao trùm thân thể, trong nháy mắt tan biến giữa màn tuyết dày đặc đang bay lượn.
Khổng Nam Phi nhanh chóng rời đi Tây Sơn, hướng về phía Hồ Tâm đảo tiến tới.
Hắn leo lên một chiếc thuyền nhỏ, quơ sào chống, mũi thuyền vạch ra làn nước, nhanh chóng tiến lên.
Một lát sau đã thấy được lầu các Bạch Ngọc Kinh ẩn hiện ở xa xa.
Đến dưới lầu các.
Khổng Nam Phi giũ hai ống tay áo, chắp tay về phía Lục Phiên.
“Lục thiếu chủ.”
Khổng Nam Phi hít sâu một hơi, bây giờ hắn đã đột phá đến Thể Tàng cảnh đỉnh phong, ngũ tạng hợp nhất có thể hóa thành linh giáp, thế nhưng, trong mắt hắn, Lục Phiên vẫn thần bí khó lường, thâm bất khả trắc.
Trên tầng hai của lầu các Bạch Ngọc Kinh, Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên Thiên Nhận Y, dựa vào lan can, lỗ tai đang phân biệt tiếng xì xào của từng bông tuyết đang rơi.
Bạch y phấp phới.
Ánh mắt hắn nhìn qua Khổng Nam Phi, thản nhiên nói: “Ta từng nói qua, nếu ngươi có thể xông qua tầng năm, ta sẽ tặng ngươi một vật.”
“Ngươi cũng xem là có đại nghị lực, có thể dùng phương pháp đồng quy vu tận xông qua tầng thứ năm…”
“Lục thiếu chủ quá khen.” Khổng Nam Phi cười một tiếng.
Lục Phiên khoát tay áo, “Đã đáp ứng ngươi thì sẽ không nuốt lời.”
“Ngươi xem kỹ, ta chỉ viết một lần.”
Lục Phiên nói.
Phía dưới, thân thể của Khổng Nam Phi lập tức căng cứng, bỗng nhiên ngẩng đầu.
Chợt nhìn thấy Lục Phiên giơ tay lên, nhẹ nhàng lướt qua trên không trung.
Vô số linh khí hội tụ tới, không ngừng cô đọng, cuối cùng phảng phất hóa thành một trang giấy, trải ra trên không trung.
Ngón tay lướt qua trên chỗ gác tay của xe lăn.
Phượng Linh kiếm giống như một ngọn lửa nhanh chóng bay ra.
Dường như hóa thành một cây bút lông bằng lửa.
Sắc mặt của Lục Phiên nghiêm lại, dùng linh khí làm giấy, Phượng Linh làm bút, chậm rãi viết.
Khổng Nam Phi ngửa đầu, mái tóc rối bời bị gió thổi, không ngừng tung bay.
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào trang giấy do linh khí hóa thành trên không trung.
Chỉ thấy…
Ánh lửa bay múa, có chữ viết dần dần hiện lên.
Hai đầu lông mày của Khổng Nam Phi nhíu lại thật sâu.
“Trời đất có chính khí,
Tỏa ra cho muôn loài.”
(Chính khí ca – Văn Thiên Tường
Hoàng Tạo – dịch)
Bạn cần đăng nhập để bình luận