Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 277: Ba mươi sáu tiên châu truyền đạo. (1)

Dịch: Mèo Rừng
Từng hàng chữ viết nhắc nhở nhấp nhô ở trước mắt Lục Phiên.
Lục Phiên nhiu mày, quả nhiên, lại có người mới tới.
Với lại, những người bị chọn trúng lần này, thân phận cũng rất thú vị.
Thần tâm khẽ động, tâm tư của Lục Phiên chìm vào bên trong Truyền Đạo đài.
. . .
Linh khí quay cuồng, hóa thành muôn màu, tựa như một con Cự Long đang gào thét, cũng hoặc là phượng hoàng giương cánh bay, đều có sự thần dị.
Trung tâm Truyền Đạo dài, ngưng tụ ra ba thân ảnh, bộ dáng mơ hồ không thấy rõ, thế nhưng, lờ mờ lại có thể thấy được thân thể của những người này.
Tây Môn Tiên Chi gánh vác lấy hộp kiếm, bên trong chiếc hộp giấu hai thanh kiếm, hắn chính là Kiếm phái đứng đầu kiếm hiệp, tu vi đã sớm vượt ra khỏi hạn chế phân chia hộp kiếm trong Kiếm phái, bước vào cấp độ tu hành giả.
Hắn quan sát bốn phía, bỗng nhiên bản thân xuất hiện ở một chỗ lạ lẫm, há có thể khiến cho hắn không cảm thấy kinh ngạc cùng tò mò.
Vốn dĩ hắn đang luyện kiếm trong tuyết ở tảng đá trên đỉnh Chung Nam sơn, nhưng lại không nghĩ tới, vung ra một kiếm thì ngay lập tức xuất hiện ở đây.
Tây Môn Tiên Chi như nghĩ tới điều gì đó.
Thiên địa hiện tại đã xảy ra thuế biến, tiên duyên nhiều lần xuất hiện, tu hành giả tung hoành.
Tiên duyên xuất hiện sớm nhất là ở dãy Ngọa Linh, sau đó bát đại Long Môn, kế tiếp lại có linh khí thủy triều hình thành do thiên địa thức tỉnh, tiên duyên sớm đã không phải bí mật gì.
Mặc dù mỗi một vị tu hành giả đều trông đợi có thể nhận lấy sự ưu ái từ tiên duyên, nhưng chính bản thân tiên duyên là thứ có thể ngộ không thể cầu, vì thế đa số mọi người vẫn là xem sự ưu ái từ tiên duyên là một thứ để tưởng niệm, cần nỗ lực tu hành vẫn phải nỗ lực tu hành.
Tây Môn Tiên Chi quan sát bốn phía: “Chỗ này e rằng là một tiên duyên.”
Xung quanh đây cực kỳ to lớn, vô ngần.
Phảng phất như là tinh không đầy sao trong đêm tối.
Linh khí mờ mịt nổi lơ lửng, biến ảo thành trăm hình muôn dạng.
Nơi xa, có trận đài to lớn, trên trận đài có phù văn đang chảy.
Tây Môn Tiên Chi nhìn lại bên cạnh mình.
Phát hiện bên người hắn có hai bóng người xuất hiện, một người thì xem từ hình dáng, là đầu trọc.
Một người khác, cũng không có nhìn ra cái gì, không tý khác biệt nào so với người bình thường.
Ầm ầm!
Thiên địa dường như bị chấn động.
Sau đó thấy được phía trên không gian thần bí kia, có vô số linh khí hội tụ lại rồi bốc lên, sau đó chậm rãi hiển hiện ra một bóng người từ bên trong linh khí.
Thấy không rõ dung mạo.
Thế nhưng, thân ảnh ngồi ngay ngắn ở giữa trận đài, linh khí quanh quẩn lấy thân thể của hắn, khiến cho áo bào trên hắn trôi nổi, tựa như tiên nhân.
Trong lòng Tây Môn Tiên Chi chấn động!
“Tiên?”
Hắn có chút kinh hãi, thân ảnh này… Là tiên sao?
Hoặc là tu hành giả giả dạng “Tiên”!?
Thân thể của Tây Môn Tiên Chi trở nên căng cứng, hai ngón tay hắn có linh khí quanh quẩn, thanh kiếm bên trong hộp kiếm đang nhẹ nhàng run run.
Tựa hồ, chỉ cần có gì đó hơi bất thường, hắn sẽ ngay lập tức xuất kiếm trừng phạt.
Lục Phiên ngồi ngay ngắn ở trên trận đài, ánh mắt bình tĩnh nhìn vào ba thân ảnh này.
Đã trải qua nhiều rồi, nên hắn có vẻ hơi bình thản.
Lần đầu tiên hắn bắt đầu mở Truyền Đạo đài, quả thật là có chút kích động, thế nhưng bây giờ thì tâm lại lặng như nước, không có chút kinh động nào, tâm thái của Lục Phiên đang dần chuyển biến.
Đương nhiên, cũng có thể là do hắn mạnh lên.
Đối với Tây Môn Tiên Chi, Lục Phiên lại có nghe thấy.
Chung Nam sơn Kiếm phái, bây giờ nên xưng là Kiếm các, tên này đã từng đứng đầu thất hiệp, một người cùng cấp độ với Lý Tam Tư.
Tuy nhiên, thuận theo Lý Tam Tư bước vào Thế Tàng, người này lập tức trở thành vô danh tiểu tốt.
Không nghĩ tới, hiện tại, Tây Môn Tiên Chi cũng vào Truyền Đạo đài.
Còn về hai người khác, Lục Phiên không có quả hiểu, một tên hầu bàn hiệu cầm đồ, một tên thì lại tựa như đại lão hắc bang….
Truyền Đạo đài càng lúc càng kéo người tương đối tự do a.
Tựa hồ cảm thấy được dị động từ Tây Môn Tiên Chi.
Ánh mắt của Lục Phiên lướt ngang, nhẹ nhàng phất tay.
Con ngươi của Tây Môn Tiên Chi chợt co rút lại, hắn chỉ cảm thấy áp lực khổng lồ khiến cho hắn thậm chí còn không có khí lực để rút kiếm.
Hắn chính là tu hành giả Khí Đan cảnh đỉnh phong a!
Chẳng lẽ… Thật sự là tiên?
“Đây là Truyền Đạo bí cảnh, nơi Thành Tiên, các ngươi đều có thể nhận được tiên duyên cùng hưởng ân huệ.”
“Nhớ lấy, bên trong nơi Thành Tiên, chớ có lẫn nhau lộ ra thân phận chân thật, miễn cho dẫn tới một chút phiền toái không cần thiết, tựa như Thiên Đạo cắn trả, vĩnh viễn đọa lạc vào Cửu U.”
Lục Phiên chậm rãi nói, lời dạo đầu trước sau như một.
Lời nói vừa ra.
Thân thể của tên đại lão hắc bang Lưu Nguyễn Hạo đột nhiên lắc một cái.
Tựa hồ có đôi phần hoảng sợ.
Tây Môn Tiên Chi thì hít sâu một hơi, nơi Thành Tiên!? Truyền Đạo bí cảnh?
Tựa hồ như hắn đi tới một địa phương khó lường.
Một cỗ áp lực khiến cho Tây Môn Tiên Chi liên tục thở dốc khi đối mặt với thân ảnh thần bí đang ngồi xếp bằng ở bên trong trận đài.
Đại lão hắc bang Lưu Nguyên Hạo không do dự, trực tiếp quỳ rạp dưới đất.
Hắn thấy, thân ảnh thần bí ở giữa trận đài chính là tiên trong truyền thuyết.
Lục Phiên lại lần nữa nhẹ nhàng phất tay.
Tất cả xung quanh đều xảy ra biến hóa, linh khí quay cuồng, lầu các đình đài nổi lên, bệ nước điêu lan, mái cong kim ngói, tựa như một tòa động thiên phúc địa của Tiên gia ở giữa linh khí mông lung.
Cảnh tượng như vậy, khiến cho Lưu Nguyên Hạo càng thêm vững tin, hắn gặp được tiên!
Nếu như không phải tiên, vậy thì là cái gì?
Lưu Nguyên Hạo hắn là Thiếu bang chủ Hắc Long bang, tuy nhiên… Hiện tại toàn bộ Hắc Long bang cũng chỉ còn thừa lại Lưu Nguyên Hạo cùng với mấy tên côn đồ tiểu đệ của hắn.
Bọn hắn có cái gì đáng để đại năng giả phải hao tốn đại thủ đoạn, tạo dựng nên cảnh tượng như thế để hù lừa bọn hắn?
Không cần thiết a.
Hắn cũng không có đủ tư cách a.
Cho nên…
Hắn vững tin, người trước mắt… Tất nhiên là tiên.
Cái gọi là nơi Thành Tiên, chính là tiên duyên của hắn.
Hiện tại đang là thời đại tu hành giả, xuất hiện những thứ thần dị cũng chả có gì lạ.
Sau khi Lưu Nguyên Hạo quỳ sát.
Tây Môn Tiên Chi cũng quỳ xuống, hắn từ bỏ rút kiếm, bởi vì hắn hiểu rõ, nếu như người ở giữa trận đầu muốn giết hắn, vậy thì hắn không có chút lực phản kháng nào.
Tên đầu trọc hầu bàn hiệu cầm đồ ngây người rất lâu, thì mới kịp phản ứng lại, nhưng khi kịp phản ứng lại thì đã bỏ qua việc Lưu Nguyên Hạo kích động quỳ xuống, cho nên, hầu bàn đầu trọc hắn lộ ra vẻ rất bình tĩnh, không nhanh không chậm quỳ xuống.
Trong linh khí mông lung.
Lục Phiên mỉm cười.
Người mới hiện tại, rất hiểu chuyện.
“Các ngươi không phải nhóm đầu tiên vào nơi Thành Tiên, cũng không phải nhóm cuối cùng, nơi Thành Tiên do bản tôn trấn thủ, dùng để truyền đạo đại thiên, người vào nơi này, đều là có duyên.”
Lục Phiên thản nhiên nói.
Lời nói vừa ra, hắn chộp vào hư không một cái.
Lập tức có từng viên châu nhỏ trôi nổi ở trước người hắn.
Có hạt châu màu vàng óng, có hạt châu màu âm u, cũng có hạt châu màu trắng…
Lục Phiên đã để rất nhiều trang bị dùng phương thức hạt châu để hiện ra, bọn hắn hữu duyên nhận được cái nào chính là cái đấy.
Có lẽ, có hạt châu, chỉ ẩn chứa một sợi linh khí.
Có lẽ, có hạt châu lại là xá lợi Phật Đạo.
Hết thảy, đều xem vận khí của bọn hắn.
“Ở đây có ‘Ba mươi sáu tiên châu truyền đạo’. mỗi một viên tiên châu đều đại biểu một loại tiên duyên, các ngươi đạt được duyên gì thì chính là duyên đấy.”
Lục Phiên nói.
Lời nói vừa ra.
Cũng không đợi ba người bên dưới phản ứng lại.
Liền đẩy ra một chưởng.
Khí lực vô biên bắn ra.
Ba mươi sáu hạt châu hóa thành lưu quang bắn ra, cái đuôi tựa như cầu vòng kéo theo màu sắc rực rỡ, gào thét về phía ba người.
Tây Môn Tiên Chi đột ngột ngẩng đầu.
Lưu Nguyên Hạo thì vô hạn kích động.
Còn về tên đầu trọc Đinh Cửu Đăng hầu bàn hiệu cầm đồ, thì ngốc ngốc nhìn vào hình ảnh này.
Từng viên châu vụt tới bên cạnh bọn hắn.
Con ngươi của Tây Môn Tiên Chi liên tục chuyển động, trên trán có mồ hôi tràn trề, mỗi một hạt châu đại biểu cho một loại tiên duyên.
Hắn đoán không được bản thân mình sẽ nhận được tiên duyên gì.
Tốt nhất… Là được tiên duyên có liên quan đến Kiếm đạo!
Từ nhỏ đến lớn hắn đều dùng kiếm làm bạn, hắn cầu cho có tiên duyên tập kiếm!
Bỗng dưng.
Tây Môn Tiên Chi nhô tay ra, bắt lấy một viên châu tròn trịa.
Trong lúc loáng thoáng, hắn dường như nhìn thấy được một đường kiếm quang…
Kiếm quang tỏa ra óng ánh, chém xuống từ trên chín tầng trời, trảm đôi hắc ám trước ánh sáng mờ ảo.
Dường như có một bóng người tóc vàng đứng lặng ở trên hư không, kiếm quang quét ngang, bá đạo vô song.
Lưu Nguyên Hạo cũng bắt lấy một viên châu, phảng phất như nhặt được bảo bối, sau đó hắn cảm thấy một cảm giác quỷ dị xen lẫn giữa lạnh lẽo và nóng bóng, khiến cho hắn cực kỳ khó chịu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận