Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 438: Thực lực tăng lên dữ dội, Cự Kình vui mừng. (2)

Dịch: ming ming
Lục Phiên lẩm bẩm một câu.
...
Thiên Nguyên đại lục, Yêu Vực.
Yêu vực huy hoàng thời nào giờ đã triệt để tụt dốc.
Yêu khí tan biến, lộ ra mặt đất đầy rẫy những bộ xương cốt, những xương sọ của các loài yêu thú.
Sư Yêu vương ngồi trên một mỏm đá khô, đôi mắt nhìn vào hư vô, đầy bi thương.
Sư Yêu vương từng cường tráng mạnh mẽ kia, bây giờ lại trở nên gầy như que củi, chỉ còn lại da bọc xương.
Tu vi của hắn đã tụt xuống rất nhiều.
Sư Yêu vương đã từng là Anh Biến cực hạn, bây giờ đã rơi xuống cảnh giới Nguyên Anh bình thường, thậm chí sắp đến Trúc Cơ, căn cơ không vững.
Phía sau hắn, những Đại Yêu kinh khủng một thời đều bị thoái hóa, tỷ như Hổ Yêu đáng sợ xưa kia, giờ chỉ là một con hổ vằn bình thường.
Hồ Yêu mị hoặc năm nào, giờ chỉ là một tiểu hồ ly lông xù.
Tu vi của Sư Yêu vương tụt chậm hơn, chủ yếu là nguyên nhân của Thiên Yêu tháp.
Đáng tiếc, giờ đây yêu khí của Thiên Yêu tháp đã bị hắn hấp thu hết sạch, đã không thể duy trì cảnh giới nữa.
Cảnh giới của hắn tụt dốc càng ngày càng nhanh.
Phần lưng của Sư Yêu vương đã còng xuống, bộ lông mà hắn từng kiêu ngạo giờ đây cũng vô cùng ảm đạm lu mờ.
Hắn ngẩng đầu, hai hàng nước mắt tuôn chảy trên gương mặt.
Hắn có chút hoài niệm, những tên nhân loại kia, những lão bằng hữu kia…
Hắn đứng dậy, từ từ bước đi.
Khí tức của Sư Yêu vương toát ra, những hung thú xung quanh, đều sợ hãi rời xa hắn.
Về tới Thiên Yêu tháp.
Yêu Vực mất đi bản nguyên, yêu khí vốn có cũng bị hắn hút khô đi, cho dù là đỉnh cấp pháp khí như Thiên Yêu tháp cũng không trụ được thêm nữa, nó đã mất đi sự thần dị vốn có, trở nên vô cùng tầm thường, thậm chí bắt đầu rạn nứt.
Vuốt ve Thiên Yêu tháp.
Cái lồng giam cầm nó bấy lâu nay, giờ lại trở thành nơi gửi gắm cuối cùng của Sư Yêu vương.
Hắn thở dài một hơi, bước vào trong tháp.
Ngồi ở trung tâm tòa tháp, nhặt sợ xích lên, nhưng, xiềng xích lại mục nát đứt đoạn.
Sư Yêu vương cầm lại nước mắt, hắn… Thảm quá rồi.
Nằm trên mặt đất lạnh băng, cả Yêu Vực này, những sinh vật có linh trí đã toàn bộ thoái hóa, giờ chỉ còn lại một mình hắn.
Sự cô đơn, lẻ loi ập tới.
Sự cô độc này hơn cả lúc hắn bị phong ấn trong ngàn năm qua.
Sư Yêu vương nhắm mắt lại.
Hắn bắt đầu nhớ về cuộc sống trước kia.
Nhớ… Những năm tháng, hắn từng đuổi loài người.
Sư Yêu vương hiểu rất rõ kết cục của Yêu Vực.
Mất đi bản nguyên, Yêu Vực cũng sẽ nhanh chóng mất đi sự thần dị, đến lúc đó, Sư Yêu vương cũng sẽ thoái hóa thành một con sư tử già nua, bị các dã thú xung quanh săn giết.
Mà Yêu Vực cũng sẽ biến thành một mảnh đất tầm thường, bình thường nhất trong thiên hạ.
Bỗng nhiên.
Đôi tai Sư Yêu vương khẽ động đậy.
Cái lông bườm khô héo của hắn, dường như bị gió thổi lay động.
Trong bóng tối, Sư Yêu vương đột nhiên mở bừng mắt, đôi mắt sáng trưng như ban ngày.
Hắn cảm nhận được rồi…
Cảm nhận được linh khí dao động của nhân loại!
Hắn vô cùng hưng phấn, hắn cảm thấy được sự hy vọng…
Hắn xông ra khỏi Thiên Yêu tháp, cả bốn chi liên tục cử động, phóng chạy nhanh đi.
Hắn không dám phát ra yêu khí, chủ yếu là do yêu khí bây giờ vô cùng quý giá.
Tới bên dưới bầu trời sao.
Sư Yêu vương ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời tang thương kia…
Hắn ngơ ngác ra.
Bởi vì…
Trên bầu trời, có một mảnh lục địa to lớn, đang nhanh chóng hạ xuống, nhanh chóng tới gần…
Hô hấp ngưng lại, Sư Yêu vương đột nhiên há to miệng.
Gió lớn kinh khủng ào ạt cuốn tới.
Thổi lông bườm của hắn bay tứ tung.
Nó nhìn lên trời.
Thấy trên bầu trời kia, đại lục to lớn đang phát ra sức áp cực kỳ đáng sợ!
“Đây là… Cái gì vậy?”
Sư Yêu vương hít ngược một hơi.
Lại có một cái thế giới trôi tới đây.
Thế giới có thể trôi lơ lửng trên hư không, thật là một chuyện thần dị.
Cho dù trạng thái trước đó của Thiên Nguyên, cũng không thể làm cho cả thế giới trôi lơ lửng như vậy?
Rầm ầm ầm!
Yêu Vực không lớn, vốn cũng chỉ là một khu vực nhỏ trong Thiên Nguyên đại lục.
Mà thế giới trên đỉnh đầu của Sư Yêu vương lại cực kỳ to lớn.
Lớn tới nỗi không nhỉn rõ được ranh giới.
Từ cái thế giới kia, bỗng dưng có tiếng phá vỡ không gian truyền tới.
Có một bóng người, từ trên đó, từ từ bước xuống.
Là một tên hòa thượng trọc đầu, áo cà sa trên người vô cùng tươi tắn, gương mặt trắng trẻo, mang đem một nụ cười hiền hòa từ bi.
“A di đà phật.”
Hòa thượng đầu trọc nhìn Sư Yêu vương, nở nụ cười.
“Đây là một cái thế giới bị bỏ rơi, khô héo, mục nát, mất đi bản nguyên, nhưng, lại còn có một con yêu sư sinh tồn, đáng quý.”
“Ngươi có duyên với phật, không bằng lựa chọn đi theo bần tăng, làm vật cưỡi của bần tăng đi.”
Hòa thượng đầu trọc, nói.
Sư Yêu vương từ trong kinh ngạc định thần lại.
Sau đó, lộ ra hung sắc, yêu khí trên người tuôn trào ra.
“Cưỡi con mẹ ngươi con lừa trọc thối! Bổn vương có kết cục như bây giờ, đều là do các con lừa trọc các ngươi gây ra!”
“Tới đây, đánh một trận với bổn vương!”
Sư Yêu vương gầm thét.
Hắn phóng lên tận trời, phát ra tiếng sư vương gầm thét đinh tai nhức óc.
Tôn nghiêm của Yêu Vương, khiến cho Sư Yêu vương dù đã trong tuyệt cảnh, cũng không lựa chọn thuần phục, ngược lại liều mình chiến đấu.
Nếu tử trận là tốt nhất, những tháng ngày cô đơn này, hắn chịu đủ rồi.
Thay vì bị bỏ rơi trong Yêu Vực từ từ thoái hóa chờ chết, chi bằng liều mạng đánh một trận, vào giây phút cuối cùng của cuộc đời này, vẫn tỏa sáng!
Hòa thượng đầu trọc trên mặt toát ra nụ cười ôn hòa.
Trong tay xuất hiện tích trượng màu vàng kim, tiếng đinh linh va vào nhau phát ra những âm vang thanh thúy.
Tích trượng của hòa thượng đầu trọc đột nhiên nện xuống.
Phốc phốc!
Máu tươi tung bay trên vòm trời.
Đầu của Sư Yêu vương bị thủng một lổ lớn.
Máu tươi bắt đầy người hòa thượng, khiến cho hòa thượng nở nụ cười, toát lên vẻ quỷ dị vô cùng.
Tích trượng của hòa thượng đột nhiên giẫm một cái trên hư không.
Đông!
Thùng thùng!
Tiếng Phạn trầm trọng khuếch tán ra, vầng sáng màu vàng kim hạ xuống.
Đem Sư Yêu vương trói lại, giam cầm, bắt về đại lục phía trên Yêu Vực.
Đại lục tiếp tục di chuyển, đè áp hư không, từ từ vượt qua Yêu Vực, trôi về phía trước.
Vô số những thế giới yếu ớt gặp phải đại lục này, trực tiếp bị nghiền nát sụp đổ, vô số sinh linh lầm than, biến mất trong hư vô.
...
Trên Bản Nguyên hồ, Hồ Tâm đảo.
Lục Phiên ngồi tựa trên Thiên Nhận Y, gió hồ thổi quần áo hắn bay lất phất.
Nhâm nhi một ngụm rượu mơ.
Lục Phiên thở ra một hơi, thực lực bước vào luyện khí tầng năm, Lục Phiên cảm thấy thời cơ giờ đã chín mùi, có thể thực hiện kế hoạch “Thiên hạ không còn Bạch Ngọc Kinh” rồi.
Kế hoạch này, quan trọng là nằm ở con Cự Kình gặp ở Đông Dương Quận kia.
Hắn liếc nhìn Trúc Lung và Tiểu Ứng Long đang tham ngộ bên dưới, lại nhìn nhìn đám người Nữ Đế, Đỗ Long Dương đang rụt rè đáp xuống Hồ Tâm đảo.
Ngón tay Lục Phiên gõ nhẹ trên tay vịn xe lăn.
Hắn không quấy rầy Trúc Lung cùng Tiểu Ứng Long lĩnh hội, cũng không có ngăn cản đám người Nữ Đế lên Hồ Tâm đảo.
Hắn chầm chậm nhắm mắt.
Sau một khắc, tâm trí bay vụt một khoảng cách rất xa.
Rầm ầm ầm!
Dưới biển sâu vạn mét.
Cự Kình lặn sâu dưới đó không hề cử động…
Nó chìm xuống biển sâu ba vạn mét, chính là để trốn cái tên nhân loại đáng sợ kia.
Nó thần phục tên nhân loại đó, nhưng nó không sợ, so tuổi thọ, nó tuyệt đối sống dai hơn tên nhân loại nọ, với lại, trốn dưới biển sâu, tên nhân loại đó muốn kiếm nó cũng không dễ dàng gì…
Trong lòng đại dương, nó ngủ một giấc, sau khi thức dậy, biển cũng đã thành ruộng, tên nhân loại đó cũng chết già rồi.
Ong…
Bỗng nhiên.
Cự Kình ẩn nấp dưới hải vực đen tối sâu ba vạn mét kia bỗng rùng mình.
Nó cảm nhận được tiếng gọi của tên nhân loại đó.
Nhưng, nó không trả lời, nó giả bộ như mình đã ngủ say rồi.
Muốn đánh thức một con Cự Kình đang giả vờ ngủ là rất khó.
Trên Bạch Ngọc Kinh lầu các.
Lục Phiên mở mắt ra, lông mi nhảy lên.
“Không để ý tới ta?”
Lục Phiên cười.
Khóe miệng ôn hòa nhếch lên.
Ngón tay khều tay vịn xe lăn.
Sau đó…
Tám thanh Phượng Linh kiếm bay vụt ra.
Không lâu sau.
Hải vực Đông Dương Quận.
Oanh!
Nước biển nổ tung, con Cự Kình che khuất bầu trời đột nhiên từ trong đại dương vọt lên, cái đuôi vẫy vẫy, hết sức vui vẻ bay về phía Ngũ Hoảng đại lục, Bạch Ngọc Kinh.
Dáng vẻ vui mừng, tựa như là đang về nhà ăn tết.
Đương nhiên, nếu như dưới bụng của con Cự Kình này, không có tám thanh Phượng Linh kiếm đang dí sát kia thì càng tốt.
TN: Không biết sau khi Bạch Ngọc Kinh ẩn thế, thì các cường giả Ngũ Hoàng đại lục và Thiên Nguyên vực sẽ náo thành cái dạng gì xD
Bạn cần đăng nhập để bình luận