Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 772: Nhân hoàng thiết yến, Y Nguyệt về đảo (1)

Edit: Long Hoàng
Duyệt: Long Hoàng
Ngũ Hoàng lên như diều gặp gió, vạn giới triều bái!
Từng vị từng vị đại năng sứ giả của Bình Dương Thiên, nhao nhao khom người, từng mỏ thượng phẩm linh thạch vắt ngang trên bầu trời như là thần long, dày đặc, hoàn toàn che kín bầu trời.
Dường như toàn bộ bầu trời đã trở thành một mảnh thiên địa được ngưng tụ bởi linh thạch.
Đỉnh Thái Lĩnh.
Đạm Đài Huyền đứng dậy, hai tay nắm chặt.
Tuy rằng thân hắn là phàm nhân, tuy rằng hắn hiểu được những cường giả Bình Dương Thiên này đến chẳng qua là kiêng kỵ Lục thiếu chủ trong, thế nhưng, giờ khắc này, thân là nhân hoàng Ngũ Hoàng Đại Huyền thần triều, từ tận đáy lòng hắn cũng thật vui mừng.
Đối với lúc trước, bị đại quân vạn giới vây khốn, thượng giới công đánh, thì Ngũ Hoàng giờ khắc này, giống như một con phượng hoàng thức tỉnh, sải cánh thể hiện sức mạnh của nó.
Kỳ thật mỗi một người đều đang trưởng thành, cho dù là nhân hoàng, cũng đang trưởng thành.
Mỗi một chuyện họ trải qua đều sẽ khắc ghi dấu vết con đường sinh mệnh của mình, mà dấu vết này chính là dấu chân trên quá trình trưởng thành của họ để lại.
Đôi mắt của Đạm Đài Huyền đang sáng lên, cảm nhận được cảm giác “vạn giới triều bái”, trong lòng càng xác thực ý tưởng vì Đại Huyền thần triều bồi dưỡng ra người tu hành có chiến lực cao hơn nữa.
Càng huống hồ, theo hắn thấy, củng cố Đại Huyền thần triều cũng giống như củng cố cho người tu hành.
Long khí tuy có thể khắc chế không ít tồn tại, thế nhưng lỡ như có người tu hành có thể bỏ qua long khí thì sao?
Vốn là Đạm Đài Hạ ban đầu đề cao nguyên tắc nhân hoàng không tu hành không trường sinh, giờ khắc này, trong lòng có vài phần hâm mộ những người tu hành phi thiên độn đất, đào núi cắt biển kia.
Hắn đã từng, theo đuổi việc trở thành một nhân hoàng vĩ đại như phụ thân Đạm Đài Huyền.
Nhưng bây giờ, hắn phát hiện ra rằng tâm tình của mình đã thay đổi.
Vạn giới đến bái phỏng là việc trọng đại, kinh động đến không chỉ là phía Đại Huyền thần triều, mà còn cả giới tu hành.
Từng bóng hình phá không bay tới, bọn hắn lơ lửng trên trời, nhìn thấy từng đường từng đường mạch khoáng linh thạch, cung không khỏi tặc lưỡi.
Thật sự là vô cùng đồ sộ, Ngũ Hoàng có nhiều mạch khoáng linh thạch chảy quanh như vậy, e là Ngũ Hoàng sẽ có sự nhảy vọt đây!
Trong lúc nhất thời, trong lòng từng người tu hành cũng nổi lên kích động.
Ngay tại lúc tất cả mọi người đều đang kích động.
Trên bầu trời, một dải cầu vồng nhanh chóng lướt qua.
Chẳng mấy chốc, ánh sáng trắng tản đi, lộ ra một bóng người, không ai khác, mà đó chính là Ngưng Chiêu trong bộ váy trắng.
Nàng càng lúc càng trở nên xinh đẹp, đó là loại xinh đẹp lạnh lùng tuyệt thế, tựa như một tòa băng sơn, làm cho người khác không dám đến gần.
Hoặc có lẽ, chỉ khi ở bên cạnh Lục thiếu chủ, Ngưng Chiêu mới để lộ ra nụ cười làm tan chảy băng sơn.
Hoan Hỉ tôn giả chắp tay.
Từng vị từng vị đến từ Bình Dương Thiên cũng đều chắp tay lại.
Ngưng Chiêu thế nhưng là đại biểu cho Bạch Ngọc Kinh, tất cả mọi người ở đây đều kiêng kỵ vị Lục thánh chủ đáng sợ kia.
Đỉnh Thái Lĩnh.
Ánh mắt nhân hoàng Đạm Đài Hạ cũng lóe lên.
Cung kính khom người về phía Ngưng Chiêu, bách quan, cùng vô số tướng sĩ cũng đều khom người xuống.
Bạch Ngọc Kinh vừa xuất hiện, thiên hạ đều cúi đầu.
Đây chính là địa vị của Bạch Ngọc Kinh.
Ngưng Chiêu khẽ vuốt cằm.
Khoảnh khắc tiếp theo, Ngưng Chiêu khẽ nâng tay lên, trên tay xuất hiện một chiếc nhẫn.
Rất nhiều người đều nhận ra, đó là chiếc nhẫn màu đen trong tay Lục thánh chủ.
Ngưng Chiêu nhẹ ném lên.
Chiếc nhẫn đó tựa như muốn bóp nát hư không, uy áp khủng bố, khiến mỗi người không cách nào thở nổi.
Thánh chủ còn chưa đến, nhưng đơn giản chỉ là một chiếc nhẫn bên người, cũng đã khiến thế nhân kiêng kỵ.
Ánh sáng cầu vồng trong chiếc nhẫn quét qua, rất nhanh, toàn bộ linh dược linh thạch khoáng mạch trên bầu trời đều biến mất sạch sẽ.
Đỉnh Thái Lĩnh thoáng cái đã trở nên trống trải, ánh mặt trời lại chiếu rọi lần nữa.
Mà trong lòng thế nhân, lại có cảm giác hụt hẫng vô cớ.
“Được lệnh công tử, Bạch Ngọc Kinh lấy đi mỏ linh thạch cùng linh dược.”Ngưng Chiêu nói.
Đôi mi dài của nàng rung động, quét qua mọi người, nhưng thế nhân không có phản đối, cũng không dám phản đối.
Từng vị tu hành Ngũ Hoàng, lơ lửng trên bầu trời, trong lòng không dám có bất kỳ ý nghĩ không an phận nào.
Tuy rằng, bọn họ đều hiểu rằng nếu có được mỏ linh thạch, vậy thì tu vi bản thân sẽ đạt được đột phá nhanh chóng.
Thế nhưng bọn họ không dám đoạt, ra tay với Bạch Ngọc Kinh……thì chỉ có chết mà thôi.
Vị Lục Thánh Chủ trong truyền thuyết kia cũng không phải người dễ tính gì.
Ngưng Chiêu thu bảo vật xong, lại biến mất trên bầu trời.
Đám đại năng sứ giả đến từ rất nhiều cao võ thế giới của Bình Dương Thiên, thì lại không biết phải làm sao, từng chiếc từng chiếc thuyền vắt ngang, lại không biết nên đi hay ở.
Ngược lại nhân hoàng Đạm Đài Huyền là người phản ứng lại trước tiên, cười to ra tiếng
“Chư vị từ xa đến đây, vất vả không thôi, trẫm là nhân hoàng Ngũ Hoàng, liền tự tiện là chủ, mở tiệc ở đế kinh chiêu đãi chư vị đại năng.”
Nhân hoàng cười nói.
Lời này rơi xuống
Bách quan trên đỉnh thái lĩnh, mỗi người đến biến sắc, trên mặt mỗi người đều toát ra vẻ kinh ngạc.
“Điện hạ……không thể a!”
“Điện hạ nghĩ lại!”
Thân thể đám bách quan không khỏi run rẩy một trận, vội vàng mở miệng.
Đạm Đài Hạ lại không để ý tới bọn họ.
Mà đại nho thẳng tính bước tới, ánh mắt có chút đỏ bừng.
“Điện hạ! Yến hội này……không thể thiết! Nguy hiểm!”
Đại nho già già nua, thế nhưng lời nói lại âm vang hữu lực.
Trên bầu trời, thần sắc từng vị đại năng Bình Thiên Dương, đều trở nên cổ quái, cũng có không ít người tinh mắt.
Hoan Hỉ tôn giả cũng không muốn dự tiệc, hắn chỉ thầm nghĩ tranh thủ rời khỏi Ngũ Hoàng, rời khỏi Hư Vô Thiên, rời xa Lục Bình An.
Nếu không, tính mạng tầm thường thắt lưng buộc bụng của hắn, không biết lúc nào chấm dứt luôn mất.
“Nếu nhân hoàng đã cho mời, vậy chúng ta cũng ở lâu thêm vài ngày, cùng nhân hoàng dùng tiệc.”
Ánh mắt từng vị đại năng Bình Dương Thiên đều lóe lên.
Bọn họ ngược lại cũng không nghĩ đến việc làm ra chuyện nguy hiểm gì với Ngũ Hoàng, dù thế nào, Ngũ Hoàng có Bạch Ngọc Kinh trấn giữ.
Nhưng mà, nếu bọn họ có thể tìm hiểu cùng thăm dò Ngũ Hoàng, vậy thì có thể mông về một ít tin tức hữu dụng, rất nhiều thánh chủ đều nhìn trúng việc này trở nên vui mừng.
Hoan Hỉ tôn giả bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể ở lại.
Nói thế nào, tất cả đại năng đều ở lại, nếu một mình hắn rời đi, vậy thì không nể mặt Ngũ Hoàng rồi.
Lỡ như chuyện này không cẩn thận lại kích thích đến tâm nhãn của vị Lục thánh chủ kia, Hoan Hỉ tôn giả sợ là có muốn khóc cũng không có chỗ mà khóc.
Tin tức Nhân Hoàng thiết yến, mở tiệc chiêu đãi rất nhiều đại năng tu hành Bình Dương Thiên thoáng cái đã truyền ra.
Đại Huyền thần triều khẩn trương vạn phần, binh lực huyền vũ vệ hầu như bố trí toàn bộ, trấn thủ đế kinh.
Nhân hoàng chỉ là một người phàm, tuy rằng có long khí hộ thể, nhưng nhiều đại năng như thế, nếu thật muốn làm gì nhân hoàng, nhân hoàng cũng không thể cản được.
Giang Li vốn đang bế quan cũng xuất quan.
Hắn tự mình đến tọa trấn yến hội lần này.
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận