Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 393: Lục ca tốt người như vậy. (1)

Dịch: Mèo Rừng
Bắc Quận, Đại Huyền.
Mặc Bắc Khách mặc một bộ y phục dày dặc, chậm rãi đi ra từ bên trong Thanh Long Long Môn.
Huyền Vũ quân trấn thủ Long Môn, bọn hắn thấy được Mặc Bắc Khách, bèn khom người lại.
Mặc dù Mặc Bắc Khách đã biến mất rất lâu, thế nhưng, binh sĩ Đại Huyền quốc sẽ không quên thân phận của hắn.
Vị trí của Đại Huyền học cung được đặt ở bên dưới Thái lĩnh Vấn Thiên phong, nơi Thanh Long Long Môn tọa lạc. Cho nên, tin tức Mặc Bắc Khách trở về, lập tức truyền đến Đại Học học cung.
Mặc Củ tọa trấn Đại Huyền học cung, tay nắm vạt áo, nhanh chóng cấp tốc chạy tới.
“Cự Tử, ngươi rốt cuộc trở về.”
Ánh mắt của Mặc Củ có mấy phần ai oán.
Mặc Bắc Khách mới chính là người chủ đạo Đại Huyền học cung do chính Đạm Đài Huyền tự mình chỉ định, Mặc Bắc Khách vừa đi chính là mấy tháng, hoàn toàn buông bỏ Đại Huyền học cung cho hắn.
Mặc Củ áp lực rất lớn.
Mặc Bắc Khách cười cười, phía sau của hắn, kéo lấy một xe thư từ.
Hắn vỗ vỗ thư từ ở sau lưng: “Đây là thu hoạch mấy tháng nay của lão phu.”
“Đám trẻ con trong học cung, có khả năng học.”
Mặc Bắc Khách nở nụ cười.
Ánh mắt của Mặc Củ sáng lên.
“Lão phu đột nhiên có chút hiểu ra tâm thái mà lão đầu Khổng Tu thăm viếng Bách gia khi trước…”
“Người không phải sinh ra đã biết, đây vốn là một quá trình không ngừng tìm kiếm, không ngừng cầu học… Lần vấn đạo thiên hạ này, cho lão phu dẫn dắt không nhỏ.”
Mặc Bắc Khách nói.
“Tu hành là một môn học cao thâm, mỗi một môn đều đủ để cho người ta tốn hao cả một đời để nghiên cứu.”
Lời nói của Mặc Bắc Khách rất có thâm ý, Mặc Củ nghe xong, cũng có chút đồng ý.
Nửa ngày sau khi Mặc Bắc Khách trở lại trong học cung.
Xe kéo của Đạm Đài Huyền lập tức lăn đều vào.
Đạm Đài Huyền nắm lấy vạt áo, thậm chí còn chưa kịp mang giày mà thay vào đó là đi chân đất, hắn dùng thần sắc kích động, chạy nhanh mà ra từ bên trong xe kéo.
“Cự Tự, ngươi rốt cuộc cũng trở về.”
Đạm Đài Huyền thấy khuôn mặt quen thuộc của Mặc Bắc Khách, không khỏi cười lên.
Mặc Bắc Khách có hơi hoảng hốt, đồng thời thụ sủng nhược kinh.
“Vương thượng.”
Mặc Bắc Khách khom người.
Sau đó, hắn trò chuyện vui vẻ với Đạm Đài Huyền, nói sự tình du lịch mấy tháng này ra.
Đạm Đài Huyền nghe vậy bùi ngùi mãi thôi, trước có Khổng Tu thăm viếng Bách gia, hiện có Mặc Bắc Khách vấn đạo giang hồ.
Những quyển điển tịch cùng lý niệm tu hành mà Mặc Bắc Khách mang về kia, chính là bảo vật a.
Là bảo vật để cho Đại Huyền học cung quật khởi.
“Vương thượng, ba ngày sau, thỉnh ngài đi một chuyến Bắc Lạc thành, Lục thiếu chủ sẽ tổ chức đấu giá hội ở đấy.”
“Dùng sự lý giải của lão phu đối với Lục thiếu chủ, đấu giá hội lần này e rằng không tầm thường.”
Mặc Bắc Khách nói.
“Tin tức này chúng ta cũng thu được, đấu giá hội này rất cổ quái, Củ không tài nào nhìn thấu được mục đích của Lục thiếu chủ.”
Mặc Củ mở miệng, cau mày.
Khóe mắt dày nặng của Mặc Bắc Khách run lên, không khỏi hít một hơi thật sâu.
“Vương thượng.”
“Đấu giá hội lần này không thể bỏ lỡ được, lão thần có một loại cảm giác… Sau đấu giá hội này, toàn bộ thiên hạ, có lẽ sẽ xảy ra biến hóa khổng lồ, mà bắt lấy kỳ ngộ biến hóa, rất có thể ngay ở trên buổi đấu giá này.”
Mặc Bắc Khách nói.
Đạm Đài Huyền nghe vậy, lại rất kinh ngạc.
Mặc Bắc Khách làm Mặc gia Cự Tử, nên kinh nghiệm vô cùng phong phú và lão đạo, mà lại, hiện tại vấn đạo giang hồ, trong lòng tất nhiên hiểu rõ thế cục toàn bộ thiên hạ.
Nếu Mặc Bắc Khách đã làm ra phán đoạn như vậy, tất nhiên là có đạo lý riêng.
Đạm Đài Huyền nghiêm túc gật đầu.
“Vậy thì ba ngày sau, bổn vương liền đi Bắc Lạc.”
Mặc Bắc Khách gật đầu: “Vương thượng nhớ kỹ mang đủ tài chính.”
“Người cạnh tranh lần này, có thể sẽ rất nhiều…”
Đạm Đài Huyền nghe vậy, sắc mặt càng ngày càng nghiêm túc.
. . .
Lương Châu thành.
Thời điểm Đinh Cửu Đăng lại một lần nữa đạp vào mảnh đất này, lại lộ ra vẻ phức tạp.
Hắn vậy mà trở về từ bên trong cấm vực, sau khi trải qua trận đại chiến kinh khủng kia, cả người dường như đã vượt qua mấy đời.
Hứa Sở ngồi trấn thủ ở Tây Quận cấm vực, lúc hắn nhìn thấy Đinh Cửu Đăng, lại sinh ra một loại cảm giác như thấy quỷ. Tuy nhiên, người Tây Lương tính cách ngay thẳng, không có quanh co lòng vòng, cũng không có cắt xén gì cả.
Đinh Cửu Đăng sống sót trở về, Hứa Sở liền dựa vào phân phó của Bá Vương, lấy ban thưởng giao cho hắn.
Đồng thời, mang ra toàn bộ những tên tiểu hòa thượng đầu trọc từ bên trong quân doanh, giao trả lại cho Đinh Cửu Đăng.
Đinh Cửu Đăng sờ lấy đầu của những tên tiểu hòa thượng này, trên mặt có chút ôn nhu.
Cái tên Bá Vương này, mặc dù bá đạo, thế nhưng, lại giống như trong truyền thuyết, có thể xem như nhân nghĩa chi sĩ.
Bá Vương lo lắng hắn về không được, mà lại thấy những tên tiểu hòa thượng này không nhà để về, cho nên đã thu nhập bọn hắn vào trong quân, cũng xem như có một chỗ cư trú.
“A di đà phật.”
Đinh Cửu Đăng khom người về phía Hứa Sở, sau khi tạ ơn, liền dẫn theo rất nhiều tên đầu trọc ra khỏi quân doanh, về tới Lương Châu thành.
Hắn dùng tiền lúc đầu để mua tiểu viện, cải tạo lại căn chùa miếu đã bị phá hủy.
Bởi vì Đinh Cửu Đăng cùng những tiểu hòa thượng này rời đi, cho nên nơi này đã trở thành nơi ở của những tên lang thang.
Tấm biển cũng bị nhóm lang thang dỡ xuống làm củi đốt.
Đinh Cửu Đăng không có trách tội những tên này.
Hắn mang theo nhóm tiểu hòa thượng, lấy ra một mảnh bạc từ bên trong tiền thưởng, tự mình kiến tạo một tòa chùa miếu.
Lần này trở về, tiểu hòa thượng cảm giác Đinh Cửu Đăng tựa hồ xảy ra biến hóa không nhỏ.
Đinh Cửu Đăng không còn phản ứng chậm chạp nữa, thậm chí là phản ứng nhanh chóng đến lạ thường.
Có một vài tên tiểu hòa thượng muốn thừa dịp Đinh Cửu Đăng ngủ say, lén đi ra ngoài chơi, nhưng lại bị Đinh Cửu Đăng phát giác, bắt trở về.
Mà lại, mỗi ngày Đinh Cửu Đăng đều sẽ giao cho nhóm tiểu hòa thượng một chút nhiệm vụ tụng niệm kinh văn.
Hơn nữa còn chỉ bảo bọn hắn vận khí tu hành.
Để cho nhóm tiểu hòa thượng có chút cảm giác khác biệt.
Chùa miếu xây rất nhanh, do là, tiền bạc được thưởng mà Đinh Cửu Đăng lấy ra, hơn phân nửa là được cho vào bên trong chùa miếu.
Ngôi chùa miếu này, tọa lạc ở bên trong Lương Châu thành, hấp dẫn không ít bách tính.
Quan trọng nhất là…
Bên trong căn chùa miếu này có một tôn Đại Phật.
Mặt ngoài Đại Phật phủ đầy lá vàng.
Không ít tên lưu manh ở bên trong Lương Châu thành động tâm, thừa dịp thời điểm trời tối người yên, chui vào trong chùa miếu, dự định quét đi lá vàng ở trên tượng phật.
Nhưng mà…
Chưa kịp động thủ, liền có một tên hòa thượng đầu trọc, bình tĩnh mà quỷ dị nhìn xem bọn hắn trong đêm tối.
Kể từ ngày đó, bách tính Lương Châu thành phát hiện ra một hiện tượng kỳ quái.
Những tên ác bá làm mưa làm gió ở bên trong Lương Châu thành, sau khi trộm lá vàng thất bại, đều quy y cửa phật, trở thành hòa thượng trong chùa miếu.
Cái ngày chùa miếu được xây dựng xong, Đinh Cửu Đăng liền lấy một tấm biển ở bên trong Lương Châu thành.
Vải đỏ hạ xuống, có rất nhiều tiểu hòa thượng hưng phấn vỗ tay.
Đinh Cửu Đăng thì ngơ ngác nhìn ba chữ được lộ ra ở bên trên tấm biển.
“Khổ Phật tự.”
. . .
Trên Tích Tinh phong, Vân Long Long Môn.
Diệp Thủ Đao đứng lặng hồi lâu ở trong không trung, ống tay áo bên tay cụt bay phần phật trong gió.
Hắn cảm ứng được một cỗ khí tức quen thuộc, khí tức này, khiến bên trong sự ngạc nhiên của hắn xen lẫn vài phần phức tạp.
“Thì ra… Ở đây.”
Diệp Thủ Đao nỉ non một câu.
Hắn không nhanh không chậm mà bước vào Long Môn, một bước bước ra, thân hình lập tức rơi vào Trích Tinh phong.
Trong nháy mắt hắn hạ xuống Trích Tinh phong.
Vô số cường giả trên Đạo các đều cảm ứng được.
Có một vài vị đệ tử Đạo các Khí Đan đỉnh phong chạy vội ra.
“Các hạ là người nào?”
“Lại dám xông vào Đạo các sơn môn!”
Đạo các đệ tử trợn mắt nhìn.
Diệp Thủ Đao bình tĩnh nhìn những đệ tử này, tu hành giả Ngưng Khí cảnh, đối với Diệp Thủ Đao mà nói, không khác gì sâu kiến.
Thế nhưng, hắn không có đại khai sát giới, dù sao, hắn chỉ mới đăng lâm vào phương thế giới này.
Không tìm hiểu tình huống, cùng với không hiểu rõ lắm quan hệ của thế lực này với Lục Phiên.
Cho nên, hắn không có động thủ.
Thứ làm cho Diệp Thủ Đao kiêng kỵ nhất trên thế giới này, cũng chỉ có Lục Phiên, Lục công tử thần bí khó dò kia.
Cất một bước ra, uy áp đáng sợ bùng nổ từ trên thân hắn.
Đạo các đệ tử chỉ cảm thấy trái tim run lên.
Đùng!
Những đệ tử này lập tức bị áp chế đến dồn dập quỳ sát trên đất.
Mồ hôi lăn xuống từ trên trán của bọn hắn.
Diệp Thủ Đao xuyên qua Trích Tinh phong, đi tới hậu sơn.
Trúc lâu ung dung tọa lạc.
Diệp Thủ Đao bỗng nhiên xuất hiện ở trước cửa sổ trúc lâu.
Lại phát hiện ra, lá trúc trên mặt đất đột nhiên chuyển động, hóa thành từng chuôi lưỡi kiếm sắc bén.
“Trận pháp?”
Lông mi của Diệp Thủ Đao nhảy lên.
Thân thể chấn động, khí tức cường đại bắn ra, những tảng lá rụng này, dồn dập bị tạc chia năm xẻ bảy.
Kiếm khí ẩn nấp ở trong đó, lập tức bắn ra, xông về phía Diệp Thủ Đao.
Diệp Thủ Đao giơ tay lên, linh khí hóa thành vách tường ngăn ở trước người hắn, những kiếm khí này không thể tiếp cận thân thể của hắn được.
“Có chút thú vị…”
Diệp Thủ Đao nhếch miệng lên.
Tiếng âm thanh khẽ kêu vang vọng lên, bỗng dưng, vô số lá trúc lại một lần nữa hội tụ lại, hóa thành một con Long Hành.
Nhào về phía Diệp Thủ Đao.
Diệp Thủ Đao vỗ tay, lá trúc hóa Long Hành chợt nổ tung.
Từng cái trận pháp nổi lên từ trên mặt đất, không ngừng phóng xuất ra thủ đoạn tấn công Diệp Thủ Đao.
“Trận pháp không tệ, đáng tiếc, uy lực hơi kém.”
Diệp Thủ Đao nhận xét.
Ngay sau đó.
Hắn nâng tay lên, cầm chuôi đao.
Khí tức bàng bạc tràn ngập, tất cả trận pháp đều bị tách ra.
“Bất luận cái trận pháp gì, uy lực mới chính là mấu chốt, lòe loẹt không có chút ý nghĩa nào cả, có thể làm cho địch nhân chết mới là căn bản.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận