Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 510: Có người đối kháng liền không có. (2)

Dịch: Mèo Rừng
Đây là một vị cường giả Anh Biến cảnh.
Dưới sự chỉ dẫn của tráng hán, vị cường giả Anh Biến cảnh này lập tức cấp tốc xông về Ngũ Hoàng, thẳng tiến không lùi đụng vào bên trong Phúc Thiên trận.
Ầm ầm!
Trận pháp nổ vang, tựa như mưa gió bao phủ.
Cường giả Anh Biến cảnh phát ra tiếng rú thảm, bay ngược trở lại, mỗi một cái lỗ chân lông toàn thân đều chảy máu, thậm chí Kim Thân cũng bắt đầu rạn nứt.
Tráng hán cũng có đoán trước, chỉ là sắc mặt trở nên trầm ngưng đôi phần.
Hắn lại lần nữa sai phái ra cường giả, chỉ là, lần này là một vị Nguyên Anh cảnh.
Kết quả không cần nói cũng biết, thậm chí còn thê thảm hơn.
Vị Nguyên Anh cảnh này bởi vì thực lực yếu.
Cho nên trực tiếp bị Phúc Thiên trận nghiền nát thành căn bã, thân thể mạnh mẽ bị nổ tung, chỉ còn lại Nguyên Anh, thê thảm mà hoảng hốt bỏ chạy về.
“Nguyên Anh cũng cũng không được…”
Hô hấp của tráng hán ngưng tụ lại, hắn cũng không tin tà, lại lần nữa sai phái ra từng vị tu hành giả.
Kim Đan cảnh, vẫn như cũ nhận cản trợ.
Nhưng mà, để tráng hán ngoài ý muốn là… Thời điểm có một vị Trúc Cơ cảnh, bị hắn quăng vào bên trong Phúc Thiên trận, vậy mà không có nhận bất kỳ ngăn trở cùng hạn chế nào, tan biến ngay trong trận pháp mịt mờ.
Trong đôi mắt của tráng hán lập tức bùng lên tinh mang sáng chói.
Lỗ thủng của trận pháp…
Rốt cuộc cũng bị hắn tìm ra!
Một bên khác, hòa thượng từ Bàn Nhược đại lục cũng có điều suy nghĩ.
“Trận pháp này không có hạn chế đối với tu hành giả dưới Kim Đan cảnh…”
“Có thể điều động tu hành giả dưới Kim Đan để tiến hành dò xét tình huống của phương thế giới này.”
Ánh mắt của hòa thượng từ Bàn Nhược đại lục có hơi lấp lánh.
Tuy nhiên…
Hắn luôn cảm thấy có gì đó không thích hợp, mắt nhìn cái đại lục không tính là mạnh mẽ này, không hiểu vì sao, đại lục này lại cho hắn một loại cảm giác nguy hiểm không hiểu thấu.
Trận pháp mạnh mẽ như vậy, tại sao lại tồn tại lỗ thủng như vậy?
Suy nghĩ một chút.
Hòa thượng Bàn Nhược đại lục nở nụ cười.
Có lẽ người bố trí trận pháp cảm thấy, dưới Kim Đan, căn bản không có tính chất uy hiếp đi.
Thế nhưng, nếu như lỗ thủng, vậy thì dĩ nhiên chính là cho bọn hắn cơ hội!
Hòa thượng ngẩng đầu, nhìn về phái đại lục vô ngần ở đằng xa.
Tráng hắn gặp đúng thời cơ cũng ngoái nhìn lại, ánh mắt của cả hai va chạm, tựa như có điện quang nổ tung.
Hòa thượng nhắm mắt, tay tựa niêm hoa, dường như đang xé rách cái gì đó.
Phân ra một sợi linh thức.
Sau đó, hắn triệu tập mấy trăm vị tu hành giả dưới Kim Đan, rồi tìm ra một vị đệ tử phổ thông ở trong đó, đem linh thức này bắn vào mi tâm của người này, linh thức mạnh mẽ, trong nháy mắt xé rách ý thức của đệ tử này, chếm cứ thân thể của hắn.
Hoa thượng vung ra áo cà sa.
Áo cà sa cuốn theo trăm vị đệ tử dưới Kim Đan này, trôi về hướng Phúc Thiên cảnh.
Lảo đảo, tại trong ánh mắt của hòa thượng này, trăm vị đệ tử bên trong áo cà sa tràn vào trong trận pháp, biến mất không thấy gì nữa.
Một bên khác, tráng hàn cũng làm ra bố trí.
Hắn giống với hòa thượng, phân ra một sợi linh thức, sau đó đoạt xá một tên đệ tử, rồi lại giấu tên đệ tử này vào trong một trăm tên đệ tử dưới Kim Đan khác, kế tiếp lại đưa vào bên trong Phúc Thiên trận.
Nếu như bọn hắn không thể mở ra trận pháp này từ bên ngoài.
Vậy thì lựa chọn đánh nổ từ bên tróng
. . .
Đỗ Long Dương nhìn xem Phó Thiên La.
Hắn cảm nhận được áp lực, hắn chỉ vừa mới đột phá vào Âm Thần cảnh, là đã gặp phải đối thủ cường đại như vậy.
Lục công tử đâu?
Nhân vật bực này xuất hiện, Lục công tử không có khả năng một chút phát giác cũng không có?
Mà lại, dùng thực lực của Lục công tử, hẳn là có thể nhẹ nhàng giải quyết người này mới đúng.
Nhưng mà, Lục Phiên lại không có ra tay.
Điều này nói rõ cái gì?
Ánh mắt của Đỗ Long Dương lấp lánh, nội tâm có cả trăm suy nghĩ chuyển động, rất nhanh, hắn liền nghĩ rõ điều gì đó..
Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía các phương Hãn Hải vô ngần.
Khí tức mạnh mẽ của Phó Thiên La không ngừng phóng thích, thế nhưng… Cũng không có làm cho người trong thiên hạ khủng hoảng, chuyện này khiến cho Đỗ Long Dương hiểu rõ, Lục Phiên không phải là không phát hiện, mà là đã sớm biết Phó Thiên La tồn tại.
Thế nhưng khí tức có thể làm cả thiên hạ khủng hoảng mà Phó Thiên La thả ra, lại toàn bộ đều bị trấn áp.
Chuyện này nói rõ một điều.
Lục Phiên cố ý thả người này xuất hiện.
Đỗ Long Dương nheo mắt lại, nội tâm có chút giật mình.
Thả một vị cường giả như vậy xuất hiện, mục đích là vì cái gì?
Đỗ Long Dương nở nụ cười, trong ánh mắt không khỏi có mấy phần hừng hực.
“Lục công tử, thả người này vào giới, là để cho chúng ta làm đá ma luyện sáo?”
Đỗ Long Dương nghĩ thông suốt chuyện này, chiến ý trong nội tâm lập tức giống như bị nổ tung.
Đã vậy thì, hắn há có thể cô phụ ý tốt của Lục công tử!
Đỗ Long Dương hiểu rõ, muốn gặp một vị cường giả Âm Thần cảnh để luyện tập, có bao nhiêu khó khăn, cơ hội này… Ngàn năm một thuở a!
Phó Thiên La một tay nâng la bàn, sắc mặt có chút cổ quái nhìn xem Đỗ Long Dương.
Tên này, có bệnh sao?
Một tên vừa vào Phân Thần không ra gì, nhìn hắn, tên Phân Thần cảnh có uy tín lâu năm này, không kinh khủng thì cũng đã đành, đã vậy còn lộ ra vẻ hưng phấn.
“Chiến!”
Đỗ Long Dương quát ra một tiếng chói tai, cuốn theo lấy chiến ý cực mạnh mà động thủ.
Âm Thần cảnh, lực lượng tăng lên xấp xỉ mười lần so với Anh Biến cảnh, hơn nữa lực lượng linh thức cùng với lực lượng chưởng khống còn mạnh mẽ hơn.
Oanh!
Một thương rút ra, không khí tựa hồ giống như bị nổ tung vậy.
Bành bành bành!
Trường thượng phảng phất hóa thành một con Hắc Long gào thét, thương pháp đắc ý nhất của Võ Đế thành, tại thời khắc này, biểu hiện ra phong hoa vô đối.
Phốc phốc!
Bầu trời giống như là mảnh vải rách, bị chọc ra lỗ thủng.
Kình khí mang theo âm bạo, tới gần thanh niên Phó Thiên La.
“Ha ha ha….”
“Phân Thần cảnh, cũng có chia cao thấp, ngươi cùng lắm chỉ là mới vào, vậy mà cũng có gan chiến với ta!”
Phó Thiên La cười to.
Mang theo vẻ càn rỡ không ai bì nổi.
Quả thật, phương thiên địa này, có ai lại là đối thủ của hắn?
“Phân Thần cảnh, phân ba giai Tiền, Trung, Hậu, bản tọa chính là hậu giai Phân Thần, ngươi lấy cái gì để đánh với ta một trận?”
Ngón tay niêm hoa của Phó Thiên La đặt trên la bàn, la bàn phát ra tiếng leng keng, tựa như có ánh vàng nở rộ.
Vô số minh văn hiện lên trên cánh tay của hắn.
Bắn ra ánh vàng chói lòa.
Ầm ầm!
Trên bầu trời, hiện ra một nắm đấm vàng khổng lồ, va chạm với một thương của Đỗ Long Dương.
Tiếng nổ kinh thiên nổ vang.
Sóng khí kinh khủng, khiến cho Hãn Hải bốc lên từng tầng gợn sóng.
Trong hải dương.
Trước ngực Diệp Thủ Đao bị đâm ra một cái lỗ máu, máu chảy ào ạt, tinh khí thần uể oải đến cực hạn.
“Tên này… Thật mạnh, đây cũng là Âm Thần cảnh sao?”
Diệp Thủ Đao ghé lên trên đá ngầm, nhìn chòng chọc vào trận chiến trên bầu trời.
Còn về lỗ máu trước ngực, thì đang chậm rãi khép lại.
Thuận theo khép lại, hắn chống đao đứng thẳng lên.
Một bên khác, Thiên Hư công tử cũng trôi nổi trong hư không, trước người hắn, sếp thành từng hàng chuôi kiếm lơ lửng.
Nơi xa.
Nước biển nổ tung.
Một vệt bóng đỏ xinh đẹp cấp tốc mà đến.
Nữ Đế Nghê Xuân Thu nhanh chóng chạy đến, mà dư ba đáng sợ từ trận chiến, để cho nàng biến sắc.
Trên bầu trời.
Đỗ Long Dương như chiến thần, vật lộn với Phó Thiên La.
Trên bàn tay biến ảo thành minh văn màu hoàng kim của Phó Thiên La, không ngừng đánh ra sức mạnh khổng lồ động trời.
Đỗ Long Dương sơ bộ bước vào Âm Thần cảnh, sau mấy lầm đối quyền, vậy mà không ngừng bị đánh vào bên trong Hãn Hải, nổ lên sóng cả ngút trời.
Phó Thiên La bình chân như vại.
Bởi vì hắn cảm thấy mình nắm chắc phần thắng.
Phương thế giới này, mạnh nhất chính là Đỗ Long Dương ở trước mặt, thế nhưng, Đỗ Long Dương vào thời khắc này, cũng bị hắn đùa bỡn cùng trêu đùa.
“Há, Anh Biến cảnh đều đến đông đủ a.”
Phó Thiên La thấy Nữ Đế, nở nụ cười.
Trong tay hắn nâng lên la bàn, minh văn màu hoàng kim xoay quanh xung quanh thân thể của hắn tựa như gió lốc, sau đó hóa thành đòn tấn công có tính chất cắt chém sắc bén, không ngừng đánh tới.
Thương của Đỗ Long Dương hóa thành tia chớp đen, mà minh văn của Phó Thiên La, thì tựa như ánh chớp màu hoàng kim.
Đỗ Long Dương cố hết sức mà đánh.
Mà Phó Thiên La lại thành thạo điêu luyện.
Trên mặt hắn mang theo nụ cười, Anh Biến cảnh đã đến đông đủ, đây cũng tiết kiệm thời gian hắn đi tìm kiếm khắp nơi, hiện tại thứ cần làm, là trấn áp những Anh Biến cảnh này là được…
Bỗng nhiên.
Phó Thiên La nhìn về phía xa.
Chỗ ấy, có màu đỏ mịt mờ cuốn đến.
Xích Long gầm nhẹ, nước biển tựa hồ cũng bị bốc hơi.
Mà ở phần lưng Xích Long, có một vị thiếu nữ duyên dáng yêu kiều đứng lặng.
Thiếu nữ nhắm mắt, lông mi dài khẽ run, đối diện nàng chính là chiến trường, cùng với Phó Thiên La ở trong chiến trường.
“A? Thiếu nữ thật là điềm tĩnh mà mỹ lệ.”
Nhãn tinh của Phó Thiên La sáng lên.
Khí chất đặc biệt ở trên thân Trúc Lung, khiến cho hắn không khỏi bị hấp dẫn đến.
Đỗ Long Dương vọt lên từ bên trong Hãn Hải.
Hắn dùng sắc mặt lạnh lùng nhìn Phó Thiên La.
Tuy nhiên, thấy Phó Thiên La nhìn chằm chằm vào Trúc Lung vừa chạy đến, bộ dáng ngấp nghé, khóe miệng của hắn không khỏi có chút co lại, hơi chút im lặng.
Không thể lại giữ lại được nữa rồi, năng lực tìm đường chết của tên này có chút mạnh, Đỗ Long Dương cảm thấy mình cần phải chiến đấu toàn lực, bằng không… Thứ luyện tay tốt như vậy, khả năng lập tức không còn.
Dùng tính tình bao che khuyết điểm của Lục công tử, có người đối kháng liền không còn.
Cho nên, Đỗ Long Dương quát lấy một tiếng chói tai.
Trường thương chấn động.
Đạo ý tích súc thật lâu, đột nhiên bùng nổ.
Một thương, xé rách trời cao.
Thẳng về phía Phó Thiên La.
Phó Thiên La đang dùng bản mặt mị mị nhìn thiếu nữ Trúc Lung.
Bỗng dưng, tâm thần của hắn nhảy một cái.
La bàn bỗng nhiên xoay tròn tốc độ cao, minh văn màu hoàng kim nhanh chóng áp súc chồng chất lại, hóa thành một cái khiên tròn màu hoàng kim ở trước người hắn.
Một thương của Đỗ Long Dương hung hăn đâm vào khiên tròn.
Sóng khí cuồng bạo tựa như nổ tung không khí xung quanh thành một khu vực chân không vậy.
Trên khiên tròn màu hoàng kim được hình thành bởi minh văn hiện lên một vết nứt…
Sau đó.
Sắc mặt của Phó Thiên La có chút không thể tin tưởng được.
Hắn nhìn chằm chằm Đỗ Long Dương, hít sâu một hơi.
“Ngươi vậy mà tìm hiểu ra… Đạo ý?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận