Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 268: Thiên địa có chính khí (1)

Người dịch: Duy Cường
“Đây là… Ấn tỉ?”
Sắc mặt Đạm Đài Huyền không khỏi biến đổi khi nhìn viên ấn tỉ đang trôi nổi lơ lửng trước mắt, mặt trên điêu khắc hình một con Kim Long quấn quanh, nét khắc tinh xảo sống động như thật, phảng phất như bất kỳ lúc nào cũng có thể cưỡi mây bay lên.
Bàn tay hắn cầm viên ấn tỉ này, một luồng cảm giác ấm áp dễ chịu từ bên trong truyền ra, lan khắp toàn thân.
Mặc dù Đạm Đài Huyền không phải đỉnh cấp tu hành giả, thế nhưng hắn tiếp xúc qua không ít người trong giới tu hành, có thể cảm nhận được bên trong ẩn chứa một luồng sức mạnh cực kỳ to lớn.
Trong mơ hồ, hắn có cảm giác, dường như viên ấn tỉ này có thể cùng với luồng năng lượng trong cơ thể mà hắn vừa thu được, kêu gọi lẫn nhau.
Không hề nghi ngờ, đây tất nhiên là đồ tốt.
“Đây rốt cuộc là sức mạnh gì?”
Đạm Đài Huyền hít sâu một hơi.
Mặc Bắc Khách đứng bên cạnh, ũng đang chăm chú quan sát viên ấn tỉ này, điêu khắc hình rồng, không hề nghi ngờ, điều này đại biểu cho quyền lực cùng địa vị.
Tuy nhiên, thoạt nhìn dường như bị người dùng đồ vật sắc bén chém mất một nửa.
Nói cách khác, viên long ấn này còn có một nửa khác, đang tồn tại ở đâu đó.
Đạm Đài Huyền nhìn viên ấn tỉ bị thiếu mất một nửa, cả người cũng rơi vào trong yên lặng.
Hắn thật sự là quá gian nan, lần đầu tiên tiếp xúc được với tiên duyên, lại chỉ có một nửa.
Mặc Bắc Khách trầm ngâm nửa ngày, phảng phất như nhớ ra điều gì, khóe mắt đầy nếp nhăn run lên, sau đó nhìn về phương hướng Bắc Lạc thành, bỗng trong lồng ngực có một luồng áp lực đè nặng, làm cho hắn chậm rãi phun ra một hơi mới cảm thấy dễ chịu.
“Tất cả những thứ này, chẳng lẽ là vị kia trong Bạch Ngọc Kinh làm ra?”
Mặc Bắc Khách nghĩ thầm.
“Cự Tử, bổn vương cảm giác trong cơ thể có một luồng sức mạnh tồn tại, không biết có phải là tiên duyên trong truyền thuyết hay không, chỉ khổ là trước đó ta chưa từng chiếm được tiên duyên, không có kinh nghiệm, không cách nào điều khiển…”
Theo bản năng, Đạm Đài Huyền muốn vận chuyển long khí, nhưng lại phát hiện, long khí trong cơ thể dường như không giống với linh khí.
“Chúc mừng vương thượng.”
Mặc Bắc Khách cười chắp tay nói.
“Đối với luồng năng lượng này, nếu có thời gian rảnh, vương thượng có thể đi Bắc Lạc một chuyến.”
Lời nói của Mặc Bắc Khách, làm cho Đạm Đài Huyền trầm mặc một lát.
“Bắc Lạc thành sao?”
Đó là nơi lần đầu tiên hắn nếm phải quả đắng.
Tuy nhiên, Mặc Bắc Khách nói rất đúng, có lẽ… Hắn thật sự cần đi Bắc Lạc một chuyến.
Sau khi Mặc Bắc Khách cáo lui, Đạm Đài Huyền tiếp tục tập trung tinh thần nghiên cứu viên long ấn cùng với long khí.
Bên trong Đế Kinh.
Trước hành lang hẹp dài của Tử Kim cung.
Bá Vương đang đứng yên, bông tuyết trên bầu trời không ngừng rơi xuống, nhưng không cách nào tiếp cận được thân thể của hắn.
“Long khí… Long ấn…”
Ánh mắt của Bá Vương sáng lên.
Trong tay hắn cầm nửa viên Đế Long ấn, nhìn hình Kim Long điêu khắc tinh xảo, sống động như thật trên đó, trong mơ hồ, dường như có chút cảm giác quen thuộc, cảm giác đó cũng không xa lạ gì, dù sao, hắn vừa mới cùng Hắc Long đấu qua một trận.
“Hắc Long từ Đại Chu sao?”
Bá Vương nắm Đế Long ấn, có thể thấy Đế Long ấn thiếu một nửa khác.
“Hắc Long từng là chỗ dựa của Vũ Văn Tú, long khí chẳng lẽ là đại biểu cho khí vận của Đại Chu… Bây giờ, khí vận một phân thành hai, bản vương một nửa, vậy phải chăng Đạm Đài Huyền cũng có một nửa?”
Trong lòng Bá Vương hơi động một chút.
Hắn tìm tới một tên Hạng Gia quân, truyền lệnh sai người đi tìm hiểu tình hình của Đạm Đài Huyền.
Quả nhiên.
Chỉ sau một lát.
Hạng Gia quân nhanh chóng trở về.
“Vương thượng! Theo tin tức thám tử bên trong Nguyên Xích thành hồi báo, đích thực là Bắc Huyền vương cũng nhận được nửa viên ấn tỉ.”
Hạng Gia quân nói.
Tin tức cũng không khó dò xét, dù sao thiên địa xuất hiện dị tượng, hầu hết mọi người trong Nguyên Xích thành đều nhìn thấy.
Bá Vương đang ngồi trên ghế, ánh mắt lập tức sáng lên.
“Quả nhiên… Long ấn đại biểu cho khí số hoàng triều Đại Chu, bây giờ Đại Chu sụp đổ, long ấn một phân thành hai.”
“Thiên hạ này, quả nhiên thay đổi.”
“Giang hồ biến thành giang hồ của tu hành giả, mà triều đình… Bây giờ cũng muốn biến thành triều đình của tu hành giả sao?”
Bá Vương nói thầm.
Thời đại tu hành giả… Không biết vì sao lại mang đến cho hắn một cảm giác đè nén không tên, phảng phất có một bàn tay khổng lồ bao trùm cả bầu trời, đang điều khiển tất cả.
Tuy nhiên, Bá Vương cũng không hề sợ hãi, ngược lại trong nội tâm còn có chút cảm giác hưng phấn, cùng với chờ mong.
Long khí, long ấn…
Có thể giúp tăng cường tu vi, đối với những gì có thể làm cho mình mạnh lên, xưa nay Bá Vương đều rất khát vọng.
Có lẽ, nên nghĩ biện pháp đạt được nửa viên ấn tỉ còn lại.
“Nửa viên long ấn khác nằm trong tay Đạm Đài Huyền sao?”
Khóe miệng Bá Vương hơi nhếch lên.
Hắn chậm rãi dạo bước, thân thể khôi ngô dừng lại trước Tử Kim cung, khẽ ngước mắt nhìn trời, sau đó nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Người tới.”
Theo tiếng nói của Bá Vương hạ xuống.
Ngoài cửa lớn, một tên thủ vệ nhanh chóng tiến lên.
“Gọi Hứa Thống lĩnh tới.”
“Vâng.”
Thủ vệ tuân lệnh rời đi.
Một lát sau, thân hình cường tráng của Hứa Sở xuất hiện trước Tử Kim cung.
“Vương thượng… Có chuyện gì xảy ra?”
Hứa Sở có chút nghi hoặc, hắn để cho thuộc hạ sắp xếp sách vở trong Tàng Thư các lại, vừa mới làm xong, Bá Vương liền cho người gọi hắn tới.
“Ngươi đi Nguyên Xích thành một chuyến.”
Bá Vương nói.
Thần sắc trên mặt Hứa Sở có chút ngơ ngác.
Đi Nguyên Xích?
Nhiệm vụ lần này kích thích như vậy sao?
Nguyên Xích thành hiện này là địa bàn của Đại Huyền quốc, một tên thống lĩnh của Tây Lương hướng về nơi đó chạy đến, không phải là ném một miếng thịt lớn vào trong miệng của đối phương hay sao?
“Sợ cái gì? Chẳng lẽ Đạm Đài Huyền dám giết ngươi hay sao?”
Bá Vương cười cười.
Hoàn toàn chính xác, Đạm Đài Huyền sẽ không dám, một khi Hứa Sở chết, Bá Vương chắc chắn sẽ phát điên, với khí thế đang ở vào đỉnh phong của Hạng Gia quân hiện nay, khả năng một đường quét ngang, san bằng Đại Huyền quốc đều là việc có thể xảy ra.
“Sợ? Vương thượng, thuộc hạ năm tuổi đã cởi truồng chơi đùa trước miệng hổ, có gì phải sợ?”
Hứa Sở trừng mắt.
“Vậy ngươi đi Bắc Lạc một chuyến, nhân tiện mang một phần thư mời.”
“Mời Bắc Huyền vương tới Tử Kim cung, bản vương vừa mới đạt được Kim Long ấn tỉ, trong lòng cực kỳ vui vẻ, đặc biệt bày tiệc mời Bắc Huyền vương tới cùng thưởng thức.”
Bá Vương dựa vào cánh cửa gỗ điêu khắc hoa văn tinh xảo của Tử Kim cung, nở nụ cười nhẹ, nói.
Âm thanh bình thản, nhưng lại làm cho toàn thân Hứa Sở chấn động.
Kim Long ấn tỉ?
“Nghe nói Bắc Huyền vương cũng đạt được một viên Kim Long ấn… Bản vương muốn nhìn xem, có phải là cùng một viên với bản vương hay không?”
Bá Vương nói tiếp.
Cuối cùng Hứa Sở cũng ngửi được mùi vị không đúng.
“Vâng!”
Hứa Sở trịnh trọng chắp tay nhận lệnh.
“Dám đi hay không?”
Bá Vương nhìn về phía Hứa Sở, cười nói.
“Có gì không dám?” Hứa Sở vỗ lồng ngực nói.
Bá Vương quay người đi vào thư phòng trong Tử Kim cung, cầm bút viết một phong thư, đưa cho Hứa Sở.
Hứa Sở nhận lấy, sau đó sải bước hướng ra ngoài hoàng thành.
Hắn cho thuộc hạ dắt tới một thớt hắc tông mã, cởi bỏ áo giáp trên người, cũng không mang theo hai cây đại thiết chùy đầy gai nhọn, cứ như vậy, độc thân hướng về Nguyên Xích thành rong ruổi.
Gió tuyết dần dần bao phủ thân thể của hắn.
Ngoài trời lạnh lẽo, nhưng trong nội tâm của Hứa Sở lại đang hừng hực, phảng phất có ngọn lửa đang thiêu đốt.
. . .
Bắc Lạc, Hồ Tâm đảo.
Thân hình của Lục Phiên dựa vào lan can, từng tia gió nhẹ chậm rãi thổi tới, hắn lắng nghe âm thanh lao xao của từng bông tuýết rơi trên mặt đất, trên tán cây, trong nội tâm một mảnh yên bình, toàn thân toát ra vẻ thoải mái xuất trần.
Trước người hắn, có ba viên châu nổi lơ lửng.
Một viên là xá lợi của phật gia, xuất từ tà tăng lưu lạc giả.
Một viên màu trắng, bên trong phong ấn một loại Thiên Địa Huyền Hỏa xuất từ cao võ thế giới, Cốt U hỏa.
Còn có một viên màu vàng, là từ nam tử tóc vàng cống hiến.
Ba loại hệ thống tu hành khác nhau, đến từ ba vị lưu lạc giả từ thiên ngoại, vượt qua hàng rào thế giới tiến đến.
Đối với Lục Phiên, cũng xem như là một niềm vui ngoài ý muốn, hắn muốn làm cho tu hành giới trăm hoa đua nở, bách gia tranh minh, ba loại hệ thống tu hành này có thể đóng góp không ít sức lực.
Sau khi quan sát một hồi lâu, hắn thu hồi ba viên châu, bỗng nhiên từ phương tây có gợn sóng mơ hồ truyền đến, ánh mắt của Lục Phiên rơi vào Thí Luyện tháp trên ngọn Tây Sơn, biểu cảm trên mặt có chút ngoài ý muốn.
Bởi vì…
Có người đột phá.
Bắc Lạc, Tây Sơn.
Thí Luyện tháp.
Khổng Nam Phi ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, nhưng khi hắn mở mắt ra lại ngoài ý muốn phát hiện, bản thân đang đứng trong một khu rừng rậm nguyên thủy.
Có mấy tên sinh linh mang mặt nạ quỷ dị xuất hiện, hướng về phía hắn xuất thủ chém giết.
Ngay từ đầu, Khổng Nam Phi có chút không thích ứng, bởi vì những sinh linh đối diện này, thế mà ăn mặc giống hắn như đúc, cũng một thân y phục nho sinh, ngoại trừ tấm mặt nạ quỷ dị cùng lỗ tròn trên mặt nạ để lộ ra một ánh mắt lạnh lẽo, làm cho trái tim của Khổng Nam Phi trở nên băng giá, biểu hiện của bọn chúng, xém chút nữa làm cho Khổng Nam Phi cho rằng mình đang đối mặt với một tên thư sinh.
So với cuộc chiến đấu của Nhiếp Trường Khanh khi ở trong tháp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận