Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 573: Bá Vương cưỡi sư đến. (2)

Dịch: Mèo Rừng
Xuất Khiếu cảnh bị dây dưa.
Ánh mắt của rất nhiều Thánh tử Thánh nữ đều ra vào trên thân đám người Nhiếp Trường Khanh.
“Thiếu đi sự bảo hộ từ Xuất Khiếu cảnh… Các ngươi, tính là cái gì?”
Nam tử trên chiến thuyền thanh đồng cười khẽ.
Lời nói vừa ra.
Rất nhiều Thánh tử Thánh nữ ra tay, thiếu đi sự áp bách từ Xuất Khiếu cảnh, bọn hắn đã có thể xuất thủ tự nhiên được rồi.
“Đến rồi!”
Nhiếp Trường Khanh nói.
Bên cạnh hắn, Phong Nhất Lâu, Tiêu Nguyệt Nhi và Chung Nam đều cười rộ một tiếng.
“Vừa vặn, đã không chiến đấu suốt mười năm trời rồi, vừa xuất thế, liền có thể chiến thoải mái… Thật tốt làm sao.”
Theo lời nói này của Chung Nam, thì hắn cũng tên một tên tàn nhẫn thích chiến đấu.
Lời nói vừa dứt.
Lập tức rút đao giết ra.
Từ khi bị bại bởi Bá Vương, lắng đọng mười năm, đã rèn luyện hắn càng ngày càng mạnh mẽ!
Đao của hắn cũng trở nên càng lúc càng sắc bén!
Một thân tử bào của Phong Nhất Lâu bay phấp phới, Thánh Chủ của bản thân còn đang chiến đấu, hắn há có thể kém uy thế được.
Hắn nhìn về hướng trận chiến của Đỗ Long Dương, cho tới bây giờ, thần tượng của hắn đều chỉ có một mình Đỗ Long Dương mà thôi. Mà hiện tại, có thể kề vai chiến đấu với thần tượng, chuyện này khiến cho dục vọng chiến đấu của hắn đang cuộn trào cuồn cuộn!
“Giết!”
Một cây trường thương màu tím bắn ra như sấm chớp.
Hắn đánh với một tên thánh tử, mũi thương như cuồng phong bạo vũ, vung đến.
Tiêu Nguyệt Nhi cười một tiếng, kỳ thật nàng rất ít khi nào xuất chiến, nhưng mà, lần này, nàng cần phải chiến đấu để rèn luyện bản thân.
Nàng nhìn thoáng qua Phong Nhất Lâu cùng Chung Nam, bèn nở nụ cười xinh đẹp.
“Các ngươi nha, đừng chết đấy.”
Nơi xa.
Phong Nhất Lâu cùng Chung Nam cười to, đồng thanh lên tiếng: “Ngươi mới là người đừng chết đấy.”
Ba nhân vật cấp thiên kiêu thuộc Thiên Nguyên, vào khoảnh khắc này, toát ra hào quang lộng lẫy thuộc về bọn hắn.
Tiêu Nguyệt Nhi đối mặt với một vị Thánh nữ, hai nữ nhân, nhưng không lại thua kém chút nào so với các đấng mày râu, đại chiến trong hư vô.
Trên Chiến trường màu máu, tất cả mọi người đều quan sát trận chiến.
Mỗi người đều vô cùng khẩn trương.
Tựa hồ, mỗi một trận chiến đều liên quan đến sinh tử tồn vong.
Ông…
Bỗng dưng.
Trên Chiến trường màu máu.
Gió thổi lên.
Một góc chiến trường, vỡ ra.
Có Hạo nhiên chính khí mạnh mẽ phun trào lên.
Khổng Nam Phi mặc một bộ nho sam, trong tay cầm hồ lô rượu, cười lớn.
“Đất trời có chính khí, tỏa ra cho muôn loài!”
Trong miệng Khổng Nam Phi đọc lấy thi từ, ngay sau đó, Hạo nhiên chính khí quanh quẩn ở bên cạnh hắn.
Nơi xa.
Những Lưu Lạc giả đứng lặng ở lục địa tĩnh lặng không khỏi biến sắc.
“Thế nào… Lại có thêm Phân Thần cảnh!?”
Bọn hắn cực kỳ run sợ.
Vốn dĩ, bọn hắn coi Nhiếp Trường Khanh đã là chiến lực cực hạn của cái thế giới này.
Kết quả…
Phong Nhất Lâu, Tiêu Nguyệt Nhi và Chung Nam xuất hiện, để cho bọn thấy cảm thấy ngoài ý muốn.
Tuy nhiên, suy nghĩ một hồi, cường giả Xuất Khiếu cảnh cũng đã có, vậy thì thêm vài tên Phân Thần cảnh cũng chẳng có gì lạ.
Bọn hắn cũng chỉ có thể cảm thấy may mắn, bởi vì bọn hắn không có đánh vào thế giới kia, bằng không… E rằng chết cũng không biết chết như thế nào.
Những người này… Vậy mà đều là Phân Thần cảnh có thể chống lại nhóm Thánh tử Thánh nữ!
. . .
Đằng sau thác nước bản nguyên.
Có bóng hình chậm rãi đi ra.
Toàn thân Ngưng Chiêu mặc lấy bạch y trắng hơn tuyết, chiếc cổ dài trắng noãn, mái tóc đen nhánh như thác nước vung vãi.
Bế quan mười năm, nàng càng ngày càng trở nên thành thục, càng ngày càng xinh đẹp.
“Tất cả mọi người đều xuất quan… Hình như đã đi vào Chiến trường màu máu.”
Phía sau nàng, có giọng nói dịu dàng vang lên.
Nghê Ngọc cõng nồi đen, trên đầu đội lấy một con Tiểu Ứng Long mập mạp, đi ra.
Ngưng Chiêu ôn hòa cười một tiếng.
“Không… Không đúng, tên Bá Vương kia còn chưa có đi ra nữa. Bá Vương hình như muốn thu phục con sư tử hoàng kim nọ làm thú cưỡi, không biết có thể thành công hay không.”
Nghê Ngọc lấy ra một viên đan dược, nhét vào trong miệng, cắn nát, mùi vị ngọt ngào để cho nàng toát ra vẻ hạnh phúc.
“Chiến lực của sư tử hoàng kim rất mạnh, thực lực hậu giai Âm Thần cảnh, Bá Vương muốn chinh phục được nó, độ khó không nhỏ.”
Ngưng Chiêu nói.
Chiếc cổ dài của nàng ngẩng lên, nhìn về phía bầu trời lan tràn màu máu đỏ, môi đỏ khẽ nhấp.
“Công tử thức tỉnh chúng ta… Xem ra, công tử cần chúng ta rồi.”
Ngưng Chiêu nói.
“Nghe nói có hàng loạt Thánh tử Thánh nữ thế giới cao võ đột kích…”
“Ta cảm thấy, chắc là công tử không muốn chúng ta bỏ qua cơ hội luyện tập này thì đúng hơn.”
Nghê Ngọc chân thành nói.
Ngưng Chiêu sững sờ, đột nhiên cảm giác hình như có chút đạo lý.
“Ngưng tỷ này, ngươi ngẫm lại xem, dùng tính xấu kia của công tử, nếu không phải những Thánh tử Thánh nữ này có tư cách trở thành người công cụ, chắc hẳn là đã bị công tử giết chết từ lâu rồi.”
“Công tử mạnh mẽ cỡ nào, chúng ta tu hành trong di tích tiên nhân mười năm, công tử tuyệt đối sẽ còn mạnh mẽ hơn!”
Nghê Ngọc cơ hồ có sự tín nhiệm mù quáng đối với công tử.
Bỗng nhiên, Nghê Ngọc có chút ảm đạm.
Bi thương nện vào bộ ngực bằng phẳng của mình.
“Mười năm! Ngưng tỷ nha… Mười năm, vì sao ta lại không lớn người, lớn thịt hơn vậy?”
Nghê Ngọc khổ sở đấm ngực dậm chân.
Nàng coi mười năm trôi qua, bản thân sẽ trổ mã thành dáng vẻ duyên dáng yêu kiều, sau này gặp rắc rối gì đó, công tử sẽ thương hương tiếc ngọc.
Kết quả, mười năm qua đi… Nàng không thay đổi chút gì cả.
Ngưng Chiêu cũng không biết vì sao, chỉ có thể vuốt vuốt đầu của Nghê Ngọc, biểu thị sự an ủi.
“Đi thôi, chúng ta cũng nên đi Chiến trường màu máu.”
Ngưng Chiêu nói.
Lời nói vừa ra, mũi chân khẽ nhếch.
Ào ào ào…
Băng tinh khuếch tán ra, trên mặt biển vậy mà ngưng tụ ra một lớp băng tinh có hình dáng hoa sen rất dày.
Bóng hình của Nghê Ngọc cùng Ngưng Chiêu, thì tan biến ở bên trong băng tinh.
Không lâu sau khi đám người Ngưng Chiêu rời đi.
Đằng sau thác nước bản nguyên.
Một ánh xanh lóe lên, một vị thiếu niên mặc hoa phục màu xanh hiện ra, khuôn mặt của thiếu niên vô cùng tuấn tú, nhưng lại mang theo bộ dáng lãnh ngạo.
Quay đầu đưa mắt nhìn về thác nước.
“Đại tỷ còn kém một bước cuối cùng…”
“Ah, trước tiên đi chiến trường thoáng cái đã, nếu đánh không lại thì lại kêu gào Đại tỷ.”
Thì ra, thiếu niên này chính là Thanh Long.
Duy trì vẻ lãnh ngạo nên có, Thanh Long xông vào đám mây.
. . .
“Ta là Bộ Nam Hành, là một Thánh tử, đến từ thế giới cao võ cửu diễn.”
“Kỳ thật, ta không muốn làm Thánh tử, nhưng mà không còn cách nào hết, sinh ra làm Thánh tử, đã vậy, chỉ có thể điệu thấp làm Thánh tử.”
“Ban đầu, ta chỉ muốn an tâm tu hành ở bên trong thánh địa của mình, không gây chuyện, bình an cả đời, cầu một cái trường sinh mà thôi.”
“Tuy nhiên, Thánh Chủ của ta lại đạt được tin tức từ một con lừa trọc danh xưng Phật giới cao võ. Nghe nói bên trong Hư Vô Thiên có một cái thế giới trung võ sắp xung kích cao võ, bản nguyên diễn hóa ra chính là đại tạo hóa, cho nên, Thánh Chủ của ta đã đá ta ra đây. May mắn là ta thông minh, tìm được một đoàn đội Thánh tử Thánh nữ, ẩn giấu thực lực, ẩn giấu át chủ bài, ổn trọng làm một lão cẩu thả.”
“Tuy nhiên… Hiện tại xem ra, đoàn đội Thánh tử Thánh nữ này dường như cũng không quá ổn.”
“Hỏng bét! Cái thế giới trung võ này, lại có lão quái vật Xuất Khiếu cảnh! Một tên Thánh tử đã bị đánh nổ thân thể!”
“Điển tịch trong thánh địa nói quả không sai, Hư Vô Thiên đã từng mai táng Đại Đế cổ đại, quá nguy hiểm!”
“Ta nhất định phải tìm chỗ tránh mới được!”
Trong đội ngũ Thánh tử Thánh nữ.
Có một tên ăn mặc y phục bình thường, tuy là Thánh tử nhưng mà tướng mạo lại vô cùng phổ thông, hắn nhíu mày thấp giọng nỉ non.
Nhìn xem nhóm Thánh tử Thánh nữ lòng đầy sự căm phẫn xung quanh, dồn dập lao ra xuất chiến với cường giả thế giới trung võ kia.
Tên này lắc lắc đầu, thầm mắng một câu đám đồ đần, sau đó, không ngừng lui lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận