Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 1160: Ngũ Hoàng cũng do chúng ta bảo vệ! (3)

1557 chữ
“Trong Thần Ma có cấp bậc rõ ràng, Thần Ma cao cấp có thể áp chế mạnh mẽ Thần Ma sơ cấp, mà kẻ có thể coi thường sinh mệnh của những Thần Ma này…”
“Chỉ có Thần Ma Bất Hủ
“Một Thần Ma Bất Hủ là quý tộc cao cấp của Tiên Thiên Thần Ma, bọn chúng có khả năng tùy ý ra lệnh cho Thần Ma sơ cấp chịu chết, dường như có một quy tắc và trật tự chuyên chế giữa các Thần Ma. Vì vậy, cho dù bảo Thần Ma sơ cấp đi chết, chúng cùng không dám làm trái lời”
Cổ đế Thiên Linh khoác áo choàng màu đen mở miệng nói. Lời nói này dứt đã khiến đám người Đạm Đài Huyền, Mễ Già và Lục Cửu Liên biến sắc.
“Nói cách khác… Sau lối đi này có một Thần Ma Bất Hủ?”
Cổ đế Thiên Linh khoác áo choàng đen, thở ra một hơi.
Ngũ Hoàng rõ ràng gặp phải mối nguy hủy diệt, nhưng, hắn chẳng hiểu sao lại không vui.
“Cho dù không phải là Thần Ma Bất Hủ, thì cũng là Thần Ma mạnh nhất trong số các Thần Ma cấp cao. Các Thần Ma đã bắt đầu sở hữu sức mạnh bất tử, nếu không sẽ không thể để vô Thần Ma sơ cấp chết. Sự tồn tại như vậy, ít nhất… không phải là thứ mà ngươi có thể chống lại được. Người áo đen khiến cho nỗi lòng tất cả mọi người nặng nề. Bất Hủ, đó chính là sự tồn tại ở cấp độ Cực Đế. Cường giả bậc này, bọn họ thật sự có thể chống đỡ được sao?
Trúc Lung lại xuất hiện trong vực thẳm, quanh thân nàng tràn ngập dao động năng lượng vô cùng mạnh mẽ. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo vẻ quật cường và nghiêm túc.
“Ngăn trở”
Trúc Lung nhắm hai mắt, trong tay mang theo cối xay Tiên Thiên âm Dương to lớn, yên tĩnh và xinh đẹp như chiếc lá mùa thu, lông mi rung động nhè nhẹ, môi đỏ khẽ mở, nói ra hai chữ vô cùng kiên định.
Nhất định phải ngăn chúng. Cha đang làm chuyện vô cùng quan trọng. Tuyệt đối không thể để cho những kẻ này quấy rầy việc lớn của cha.
Nơi sâu trong vết nứt hư không.
Khí thế mạnh mẽ tỏa ra, khiến các vị cổ đế đều toát ra vẻ kinh ngạc. Đương nhiên, đám cổ đế rất nhanh cũng đã nhận ra điểm khác biệt. “Ngũ Hoàng… Ngũ Hoàng đang làm cái gì đây?”
“Không có khả năng! Đây là đại biến, là đại biến thăng cấp cao võ!”
“Cửu trọng thiên cũng làm không được, vì sao Ngũ Hoàng có thể làm được? Là Lục Bình An giở trò sao? Hắn lại muốn chèn áp tâm lý chúng ta?”
Các vị cổ đế lần lượt chú ý đến sự biến đổi của Ngũ Hoàng, lập tức há hốc mồm.
Suy cho cùng, có thể gây khó khăn trong việc kìm nén cảm xúc của những tồn tại trong nơi sâu vết nứt cũng đủ cho thấy sự biến đổi này kinh ngạc đến mức nào.
Ngũ Hoàng đã là thế giới độc lập chẳng kém cạnh gì với cửu trọng thiên. Lại lần nữa đại biến thăng cấp, vậy chẳng phải là sắp vượt qua cửu trọng thiên. Phía trên cấp độ cao võ… Là cấp độ thế giới cỡ nào?! Có lẽ sẽ sinh ra tồn tại còn siêu việt hơn cả cấp độ Đế?!
Cửu trọng thiên, phía khác của vực thẳm hư vô.
Những đám mây dày đặc kéo tới nhanh chóng, dường như cuốn lên hàng nghìn đống tuyết.
Sau đó, một ánh sáng hình người dần dần ngưng tụ.
Đây là Thiên Đạo của cửu trọng thiên, Thiên Đạo lạnh lùng vô tình, biến thành ánh sáng hình người, ngắm nhìn phí bên kia vực thẳm.
Nơi ấy… Thiên Đạo Ngũ Hoàng đang đại biến, đang tiến hành cuộc đại biến khiến cho hắn hâm mộ. Giữa thiên địa hoàn toàn tĩnh mịch. Một khắc thoáng qua, tựa như là quãng thời gian dài đằng đẳng.
Aaaaaaa!
Thiên Đạo của cửu trọng thiên hướng phía bên kia vực thẳm, nơi có Ngũ Hoàng mà phát ra tiếng gào thét không cam lòng!
Khe nứt hư không.
Nghe được tiếng gào thét của Thiên Đạo, dường như có vô số quy tắc, mệnh lệnh đã giáng xuống, biến thành những lưỡi dao quy tắc sôi sục như biển cả bao la.
Nơi sâu vết nứt, ý chí cực kỳ mạnh mẽ đang cuộn trào lấy.
“Ngũ Hoàng không được thành công, tiên võ… Há lại đạt được dễ dàng như vậy? Động thái lần này của hắn đã khiến Thần Ma Bất Hủ Tà Nhãn chú ý. Thay vì để cho Thiên Đạo Ngũ Hoàng bị Thần
Ma nuốt chửng, kiếm ăn vô ích, hòa nhập vào cửu trọng thiên còn tốt hơn…”
“Có thể thăng cấp lên tiên võ, Thiên Đạo Ngũ Hoàng nhất định là có điểm đặc biệt gì đó mà chúng ta không biết.”
Giọng nói bình tĩnh mang theo sự nghiêm trọng.
“Thiên Đạo không cam lòng như thế, không thể vào Ngũ Hoàng một mình, cổ đế Hỏa Linh, ngươi lập tức xuất thế, đưa Thiên Đạo vào Ngũ Hoàng!”
Lời nói vừa dứt. Ở miệng vết nứt, ngọn lửa vô tận bắt đầu quét qua.
Có tiếng cười chấn động vang vọng khắp bầu trời. Sau đó, một người rực lửa cao vạn trượng bước ra khỏi vết nứt và dần dần ngưng tụ thành hình người. Trên người khoác giáp lửa đỏ, sợi tóc như ngọn lửa đang không ngừng bùng cháy.
Thiên Đạo không ngừng cuồn cuộn, rất nhanh đã phù hộ lên thân thể cổ đế Hỏa Linh. Uy áp của cổ đế Hỏa Linh liên tục tăng lên. Ngọn lửa dưới chân biến thành dòng sông cuồn cuộn, xé rách vực thẳm hư vô, xông vào bên trong.
Không gian nguyên bản.
Thời khắc này, không gian nguyên bản tựa tấm gương bị nghiền nát, vết nứt trập trùng, không cẩn thận sẽ lập tức nát vụn, hủy diệt tất cả.
Lòng Lục Phiên căng thẳng, hắn đang không ngừng phá vỡ tình thế.Như là đang đánh cờ một trận cực kỳ cao thâm. Mỗi một quân cờ hạ xuống, đều có quy tắc tan biến.
Lục Phiên mở mắt ra, trong đôi mắt mang theo mấy phần nghiêm trọng.
“Ngũ Hoàng thăng cấp tiên võ, cuối cùng cũng không thể ngồi yên,đã xuất thế rồi…”
Lục Phiên bĩu môi.
Sau một khắc, hắn giơ tay lên, chầm chậm di chuyển. Thâu Thiên tháp, Phượng Linh kiếm hóa thành ánh sáng lao ra không gian bản nguyên.
Trên đảo Hồ Tâm.
Ngưng Chiêu đứng lặng giữa rừng đào, váy trắng tung bay, cánh hoa đào bay xuống, trêu đùa lay động mái tóc xanh của nàng.
Bỗng nhiên, Ngưng Chiêu cảm giác được điều gì. Đã thấy hư không vỡ nát, một tháp nhỏ bạch ngọc hiện lên.
“Cầm Thâu Thiên tháp, viện trợ cho vực thẳm.
Giọng Lục Phiên quanh quẩn. Y Nguyệt cũng từ trong bóng tối xuất hiện, kiếm Phượng Linh bùng cháy quấn quanh ở bên cạnh nàng.
“Cầm Phượng Linh kiếm, viện trợ cho vực thẳm”
Lời nói Lục Phiên quanh quẩn bên tai nàng.
Nghê Ngọc ôm nồi đen, dựa vào Tiểu Ứng Long trên hồ Bản Nguyên thì bị cái gì đụng một cái, vật gì đó như quả cầu bắn lên đầu Nghê Ngọc.
“Mang tên này đi viện trợ cho vực thẳm.
Lục Phiên cũng nói. Ba thị nữ Ngưng Chiêu, Y Nguyệt và Nghê Ngọc dồn dập củi người.
“Da.”
Sau đó, ba người xông lên trời, hóa thành ánh sáng tan biến giữa đất trời.
Cùng lúc đó, trong đại lục Ngũ Hoàng, hai bóng người một đen một xám phóng lên tận trời, đi về hướng vực thẳm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận