Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 1361: Nhìn thêm một cái (4)

1268 chữ
“Chờ đã…”
“Không thể chờ nữa, pho tượng Mộc Nguyên Thú Tổ có vị trí chiến lược rất quan trọng, tuyệt đối không thể rơi vào trong tay nhóm Thần Ma..”
Một vài thiên nhân tộc không khỏi mở miệng.
Nhưng Lục Cửu Liên vẫn không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm quan sát tình hình.
Tốc độ của các Thần Ma rất nhanh, không bao lâu chúng đã lặng lẽ đến gần, dừng lại xung quanh đám dây leo.
Các Thần Ma liếc mắt nhìn nhau một cái, nén lại hơi thở của mình, bước chân cẩn thận nhẹ nhàng hướng về trung tâm đám dây leo, ý định lấy pho tượng Mộc Nguyên Thú Tổ mà không đánh thức sinh vật có lông nhung màu đen trắng đang ngủ say.
Bầu không khí càng lúc càng căng thẳng.
Phía Thần Ma, kể cả là các cường giả Thần Ma đứng ở trên thân cây cũng đều nín thở, nhìn chăm chú vào hành động của các Thần Ma kia. Thậm chí Lục Cửu Liên và các cường giả phía nhân tộc cũng bị tình huống này cuốn theo, không dám thở mạnh.
Lục Phiên dùng góc nhìn của Lục Cửu Liên thấy được cảnh này, lập tức cạn lời. Lục Phiên nhìn thấy nhóm người Lục Cửu Liên cẩn thận từng li từng tí, không dám rên một tiếng thì lắc đầu. Lúc này toàn bộ khu vực lĩnh ngộ chỉ có gió thổi và tiếng lá cây xào xạc.
“Những tên này thật sự là người của Ngũ Hoàng đi ra ngoài sao?”
“Trí tuệ thông minh của Lục Bình An ta, tại sao cũng không có người kế thừa?”
Lục Phiên rất thất vọng. Lúc này, chẳng lẽ không phải là thời điểm tốt nhất để…... gây rối kích động sao?! Các ngươi và Thần Ma đang là đối thủ mà! Phối hợp với đối phương diễn xuất như vậy làm gì? “Nắm được rồi!”
Đột nhiên, một Thần Ma cảnh giới Đại Đạo giai thò tay ra bỗng reo lên vui vẻ, bàn tay của hắn đã nắm được pho tượng Thú Tổ, lần này kích thước pho tượng cũng không quá lớn.
Lúc trước pho tượng Kim Nguyên Thú Tổ và Hỏa Nguyên Thú Tổ đều rất to lớn, khổng lồ giống như có thể xuyên qua một thế giới, nhưng mà lần này pho tượng Mộc Nguyên Thú Tổ lại rất nhỏ,
nó đã hoàn thành bước thu nhỏ trước, hiện tại nó chỉ to bằng một chiếc cúp.
Vị Thần Ma kia rất mừng rỡ, hắn nắm được pho tượng Thú Tổ, cũng không đánh thức sinh vật có lông nhung màu đen trắng kia… Mọi thứ đều rất hoàn hảo!
Thế nhưng, làm thế nào âm thầm lấy pho tượng ra mà không gây ra tiếng động mới là điểm mấu chốt nhất.
Trái tim của phía Thần Ma và phía Nhân tộc đều đã vọt lên cổ họng, rất căng thẳng.
Lục Cửu Liên nheo mắt, nhìn chằm chằm vào những hành động của Thần Ma kia, Thần Ma kia đang cẩn thận cầm pho tượng Thú Tổ trong tổ chim đan bằng dây leo, không ngừng tìm kiếm góc độ tốt nhất để lấy nó ra…
Ly kỳ và đáng sợ, lo lắng và hồi hộp khiến cho mọi người cảm thấy máu trong người như đông cứng lại, thở mạnh cũng không dám. Không khí căng thẳng đến cực điểm.
Trên lầu các cung điện, hình ảnh phản chiếu qua giọt nước hiện lên rất rõ ràng.
Nữ tử ngồi ngay ngắn trên ngai vàng màu đen trắng, uể oải nhìn cảnh tượng đó thì nở một nụ cười như có như không.
Trái tim của Kim Nguyên Tố Chi Thần và Hỏa Nguyên Tố Chi Thần đang đập dữ đội, giống như
bản thân cũng đã tự động đi vào trong tình huống căng thẳng trước mắt.
Thông Cổ Đạo Nhân cũng hồi hộp một lát. Nhưng rất nhanh, lão đã phản ứng lại. Lão nhìn thấy nhóm người Lục Cửu Liên, Bá Vương, Đường Nhất Mặc và các thiên tài Nhân tộc cũng đang căng thẳng dõi theo hành động của nhóm Thần Ma mà không dám thở mạnh.
Thông Cổ Đạo Nhân lập tức tức đến đau cả thận.
“Các ngươi căng thẳng cái gì?!”
“Một đám ngốc nghếch này!”
“Đó là đối thủ của các ngươi đó! Có biết đâu là đối thủ không hả? Phải đi quấy rối hắn! Đi đến chỗ hắn, làm phiền hắn, chọc tức hắn, làm cho hắn buồn cười! Phải nghĩ biện pháp đánh thức con thú Hắc Bạch đang ngủ say kia!”
“Hành động đi! Còn ở đó nhìn cái gì, có gì vui mà nhìn! Ôi! trời ạ, lão đạo sắp bị nổ máu não tức chết rồi đây!
Thông Cổ Đạo Nhân tức giận gầm ầm lên.
Xa xa, sắc mặt Kim Nguyên Tố chi thần và Hỏa Nguyên Tố chi thần hơi biến đổi, lập tức dùng ánh mắt không mấy cảm tình nhìn chằm chằm vào Thông Cổ Đạo Nhân.
“Để tiện!”
“Đồ chó!”
Cả hai đồng loạt lên tiếng.
Thông Cổ Đạo Nhân mặc kệ bọn họ, tức giận tiếp tục đấm ngực dậm chân.
Trên thân cây, bầu không khí càng lúc càng căng thẳng, các thiên tài Nhân tộc ai nấy đều trợn tròn hai mắt.
Thanh Long trốn ở phía sau lưng Lục Cửu Liên, duỗi cổ dài ra, vươn đầu nhìn chằm chằm vào vị Thần Ma đang tiến hành những động tác có độ khó cao.
Lục Phiên thông qua góc nhìn của Lục Cửu Liên thấy được cảnh này thì lập tức lắc đầu, chán không còn gì để nói.
Sau đó, ngón tay của hắn kẹp lấy một quân cờ.
Lạch cạch! Quân cờ được đặt vào một góc bàn cờ.
Giờ phút này các quân cờ như hóa thành một bàn chân vô hình.
Thanh Long đang vểnh mông, nhón ngót chân, cổ vươn ra quan sát tình hình ở hiện trường, bỗng
nhiên lại cảm thấy gáy lạnh buốt.
Bất ngờ! Giống như có một bàn chân đạp vào cái mông đang vểnh lên của Thanh Long, trúng ngay chính giữa…...
Cú đá đó ẩn chứa sức mạnh khủng khiếp khiến Thanh Long không thể nào chịu đựng nổi.
Ngay lập tức sắc mặt Thanh Long trở nên nghẹn đỏ.
“Ối… ôi~!”
Thanh Long không thể nhịn được mà phát ra tiếng kêu.
Một phần là giật mình nhưng phần nhiều vẫn là bị đau thấu tận tim gan.
Ngay sau đó, thân thể hắn lảo đảo bị đá bay ra từ trên thân cây rơi xuống.
Tiếng kêu của Thanh Long lập tức khiến cho tất cả những người đang đứng im nín thở giật mình!
Nhóm người Lục Cửu Liên, Đường Nhất Mặc, Bá Vương… đều bất ngờ tỉnh táo, khôi phục tinh thần. Đúng rồi!
Bọn họ căng thẳng theo làm cái rắm gì!
Thanh Long ngã xuống thân cây, sắc mặt tràn đầy vẻ tức giận.
hồng tâm.
đầu lại muốn nhìn xem rốt cuộc là kẻ muốn chết nào dám đá hắn, lại còn nhắm ngay trúng
Nhưng khi hắn quay đầu lại nhìn thì phát hiện phía sau mình không có ai cả.
Thanh Long rơi xuống, đập vào giữa sân, làm dập nát một cành dây leo.
Tiếng động vang lên rất rõ ràng.
“Ùm…...”
Tiếng “im ” vang lên từ tổ chim đan từ những sợi dây leo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận