Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 855: Trăm năm về phàm (2)

Edit: Long Hoàng
Ở cùng đồng hương lâu dần, đám trẻ con trong xóm cũng dần dần vây quanh bên người Lục Phiên.
Trên thân Lục Phiên trong bất tri bất giác khí tức phiêu miểu đã biến mất hoàn toàn, triệt để hóa thành một người bình thường, khiến cho đám trẻ con cũng dám lại gần.
Bản tính đám trẻ con vốn tò mò, quấn lấy Lục Phiên đòi học kỳ nghệ.
Lục Phiên cũng là không cự tuyệt, dạy cho đám trẻ đánh cờ, cũng rất vui vẻ.
Thời gian cực nhanh.
Đám trẻ trong ngõ hẻm đã lớn lên, đều bận rộn mưu sinh, rất ít tìm Lục Phiên đánh cờ.
Tình cờ có người đến, cũng là bị mệt mõi trong cuộc sống đè sập.
Chẳng qua cũng chỉ tìm đến Lục Phiên để nói chuyện phiếm mà không có đánh cờ… đánh cờ, cũng chỉ những người có văn hóa mới thích hợp.
“Thật hâm mộ Lục thúc, mãi không biến hóa, chỉ sợ chúng ta già rồi, Lục thúc vẫn sẽ không già.”
Một vị hài đồng đã lớn, cười nói.
Lời nói vô ý, nhưng lại khiến Lục Phiên ngơ ngẩn, như có điều suy nghĩ.
Sau lần này, Lục Phiên khống chế bản thân, để cho mình già đinh theo năm tháng, không khác gì phàm nhân.
Bên trong ngõ hẻm, có những đứa trẻ đã lớn lên, có người lấy vợ sinh con, có người già rồi đi đến cuối sinh mệnh.
Lục Phiên ngồi tại trước sảnh kỳ đường, nhìn tất cả những thứ này, sinh lão bệnh tử tựa như một trận luân hồi.
Bất quá, bất kể như thế nào.
Kỳ đường của Lục Phiên vẫn như cũ mở cửa
Gió mặc gió, mưa mặc mưa.
Mà theo thời gian mở càng dài, khách của kỳ đường cũng đã nhiều lên không ít.
Thành Giang Nam dù sao cũng là đệ nhất đại thành của Nam quận, không ít nho sinh nghiên cứu kỳ đạo, mà lại trong truyền thuyết Bạch Ngọc Kinh chi chủ yêu thích đánh cờ, cho nên phong trào đánh cờ của Đại Huyền thần triều cũng rất mạnh, sinh ra không ít kỳ thủ lão luyện.
Lâu lâu, kỳ đường của Lục Phiên cũng sẽ đông người hết chỗ.
Bình thường Lục Phiên ngồi uống trà cũng sẽ có một loại yêu thích chính là ngồi nghe những vị khách đánh cờ kia nói chuyện phiếm.
Đương nhiên, bình thường Lục Phiên cũng sẽ đánh cờ cùng những vị khách kia.
Bất quá, cho đến tận hôm nay, Lục Phiên chưa từng thua lần nào.
Sau khi tin tức này truyền ra.
Thanh danh kỳ đường của Lục Phiên càng truyền càng vang.
Phàm nhân tuế nguyệt tựa dòng nước, một đi không trở lại.
Đêm dài.
Trong nội đường kỳ đường, ánh nến tung bay.
Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên xe lăn, hôm nay hắn đã có chút vẻ già nua, dưới cằm có sợi râu rủ xuống, trên mặt cũng có nếp nhăn.
Đối diện với hắn, có một vị kỳ khách đang cố vắt óc suy nghĩ cách hạ nước cờ.
Chung quanh còn có một đống lớn người yêu cờ đang xem, toàn bộ đều thở nhẹ, nhìn xem không lên tiếng.
“Ai. . . kỳ nghệ của Lục lão bản, tiểu sinh bội phục.”
Cuối cùng, kỳ khách trẻ tuổi cười khổ một tiếng, nhặt lên quân cờ thả vào trong hộp lần nữa, nói.
Lục Phiên vuốt vuốt râu.
“Thắng hiểm một quân.”
“Xong rồi, xong rồi… đêm đã khuya, mọi người đi về đi.”
Lục Phiên nói.
Người đứng xung quanh xem cờ, sau khi tạm biệt Lục Phiên, đều dồn dập rời đi, cùng thảo luận về ván cờ.
Lục Phiên cầm đèn nến trong tay, lại có chút kinh ngạc nhìn về vị kỳ khách trẻ tuổi kia.
“Làm sao? Ngươi không về à?”
“Sắc trời đã tối, nếu muốn đánh cờ, ngày mai lại đến.”
Lục Phiên nói.
Nhưng mà điều khiến Lục Phiên kinh ngạc chính là vị kỳ khách trẻ tuổi kia vậy mà quỳ sát trước mặt hắn.
“Lục lão bản, cầu ngài thu ta làm đồ đệ! Ta nguyện đi theo Lục lão bản học cờ!”
Tuổi trẻ cờ khách cắn răng, nói.
Lục Phiên nhịn không được cười lên, vuốt vuốt sợi râu “Kỳ nghệ này của ta, không có chút thanh nhã nào, chẳng qua chỉ là kỳ nghệ của một lão thôn phu mà thôi, không có gì đáng học cả, ngươi muốn học cờ, nên tìm đến những kỳ thủ quốc gia có kỳ nghệ tinh xảo kia.”
Kỳ khách trẻ tuổi lắc đầu, tầm mắt lấp lánh “Kỳ nghệ của Lục lão bản cao thâm mạt trắc, bất luận ta hạ cờ thế nào, thời gian hạ cờ của lão bản không hề thay đổi. . . thậm chí, từ lúc tại hạ đánh cờ cùng lão bản đến này, tổng cộng tám trận, mỗi trận đều thua đúng một quân.”
“Kỳ nghệ của tại hạ cùng Lục lão bản cách quá xa.”
Lục Phiên hơi hơi kinh ngạc, cũng không nghĩ tới, người này có thể nhìn ra được những thứ này.
“Đều là trùng hợp thôi.”
Lục Phiên khoát tay áo, sau đó, cũng không có gì mà chỉ nói người này rời đi.
Vị kỳ khách trẻ tuổi, nhìn xem cửa đóng chặt, cắn răng không cam lòng.
Hắn quay trở lại khách điếm, phục bàn lại ván cờ ngày hôm nay, cũng lấy ra bảy cuốn kỳ phổ. (Phục bàn: một kĩ năng của kỳ thủ cờ vây, tái tạo lại trận cờ trên giấy.)
“Ta sẽ không nhìn nhầm. . . vị Lục lão bản này, chắc chắn chính là một danh thủ quốc gia đỉnh cấp!”
Hôm sau, kỳ khách trẻ tuổi rời khỏi Giang Nam, tiến vào đế đô.
Mặc dù nói, không khí kỳ nghệ ở Giang Nam rất tốt, nhưng là so sánh với Đế Đô vẫn còn kém chút.
Đám danh thủ quốc gia của Đại Huyền thần triều, phần lớn đều tụ tập ở đế đô.
Vị kỳ khách trẻ tuổi này thận trọng mang theo đống kỳ phổ này làm nước cờ đầu, bái nhập vào môn hạ của một vị danh thủ quốc gia.
Nếu Lục lão bản không dạy, hắn chỉ có thể tìm đường khác.
Thời gian trằn trọc.
Lại nói đến vị kỳ khách kia ở đế đô, thật sự là làm ra được chút chuyện, hắn dùng tám ván cờ đã đánh với Lục Phiên, sau khi ăn mấy lần sập cửa, cuối cùng thành công bái nhập môn hạ của một vị danh thủ, học tập kỳ nghệ.
Tầm mắt của danh thủ quốc gia đường nhiên phi phàm, có thể nhìn ra điểm bất phàm trong ván cờ này.
Thoáng cái, nửa năm liền đi qua.
Thành Giang Nam so với khi xưa, bỗng nhiên náo nhiệt hơn rất nhiều.
Đại Huyền thần triều, một trong tám đại quốc thủ là Thương Lan quốc thủ đi tới thành Giang Nam, khiến cho vô số kỳ khách mộ danh mà đến.
Thậm chí kinh động đến thành chủ Giang Nam thành.
Vị Thương Lan quốc thủ này đầu tiên là đi tới Đường Phủ, bái phỏng nhân vật truyền kỳ là Đường lão gia tử, sau đó mới tại trong ánh mắt của mọi người, đi vào trong một đầu ngõ hẻm, đi tới trước một kỳ đường cũ nát.
“Là ở chỗ này sao?”
Lan Thương quốc thủ chắp lấy tay, hỏi người ở bên cạnh.
Người ở bên cạnh cũng chính là vị kỳ khách năm đó, hiện giờ đã thành thục hơn nhiều.
Ánh mắt hắn hơi phức tạp, khom người nói “Lão sư, chính là nơi đây, vị kỳ thủ đánh ra tám ván cờ kỳ chính là ngụ ở nơi này.”
“Kỳ nghệ của ngươi khi đó mặc dù yếu, nhưng tại trong thế hệ trẻ cũng xem như hàng đầu, mỗi ván đều có thể thắng ngươi một quân, nếu không phải trùng hợp, vậy kỳ nghệ của người này đương nhiên là cấp quốc thủ.”
“Một trong bảy quốc thủ còn lại, lão phu còn thật sự có chút tò mò.”
Lan Thương quốc thủ nở nụ cười.
Tầm mắt lấp lánh, hắn vào cờ đường.
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận