Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 775: Bá Vương cùng Đường Nhất Mặc, ai mạnh hơn (1)

Edit: Long Hoàng
Xa cách đã lâu, gặp lại khó nói nên lời, cố nhân vẫn như Tân Nguyệt năm đó không hề thay đổi.
Nhìn thân ảnh quen thuộc ở trong rừng hoa đào kia, trong lòng Y Nguyệt không khỏi run lên.
Công tử không thay đổi chút nào.
Đối mặt với ánh mắt của Lục Phiên từ trong rừng hoa đào, Nghê Ngọc cùng Y Nguyệt toàn thân khẽ run.
Ngưng Chiêu thì là an tĩnh đứng ở một bên, không lên tiếng.
Y Nguyệt quỳ xuống, lông mi thật dài khẽ run.
“Công tử…”
Y Nguyệt hô.
Xe lăn nhẹ nhàng lướt qua cánh hoa đào trên đất, không nhanh không chậm đi ra khỏi rừng hoa đào.
Dựa vào thiên nhận ỷ, trên mặt Lục Phiên không có quá nhiều biểu lộ.
“Trở về rồi sao?”
Rất lâu, Lục Phiên mới mở miệng nói.
Y Nguyệt nghe vậy, khóe mắt lập tức ướt, nước mắt trực rơi…
Nàng cắn môi đỏ, không nói gì, chẳng qua là tầng tầng gật đầu.
Lục Phiên nhìn xem Y Nguyệt, tóc mai theo gió bay bay.
Thiên phú của Y Nguyệt xác thực là không quá tốt, vì trở nên cường đại, nàng đã phải chịu nhiều đau khổ, nếm muôn vàn chua xót, hiện tại nàng cũng xem như đã đi ra đạo của mình rồi.
Bất quá, tu vi của Y Nguyệt không tính là cao, chẳng qua chỉ là cửu bộ Dương Thần cảnh mà thôi.
Liền Nguyên Thần cũng chưa ngưng tụ được.
Hẳn là vẫn còn gì đó tiếc nuối, có lẽ nội tâm nàng còn đang mang chấp niệm nào đó.
Lục Phiên giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm vào trên trán của Y Nguyệt.
Ông…
Lập tức, một đợt gợn sóng năng lượng phóng ra, Y Nguyệt chỉ cảm thấy cả người mình như đang thăng hoa.
Nguyên bản linh thức Dương Thần ở tại thời khắc này tựa như chạm được thiên địa chân lý, vậy mà bắt đầu không ngừng thuế biến.
Tựa như gà con mới nở, đang không ngừng phá xác mà ra, phảng phất như có bàng bạc sinh mệnh chi lực đang cuộn trào.
Y Nguyệt Nguyên Thần, vậy mà trong chớp mắt này liền ngưng tụ thành công.
“Đa tạ công tử!”
Y Nguyệt quỳ rạp trên đất, dập đầu.
“Không có gì, ngươi cũng chỉ còn kém lâm môn nhất cước thôi.”
Lục Phiên khoát tay áo.
“Con đường sau này, vẫn là do chính ngươi tự mình đi…”
Lục Phiên nói.
Một bên, Nghê Ngọc khuôn mặt lấm lem như mèo, toát lên ý cười.
Công tử không hỏi tội cũng để cho trong lòng nàng buông lỏng một hơi.
Công tử quả nhiên là mặt lạnh tâm nóng.
Y Nguyệt trở về, năm đó ba tỳ nữ bọn họ cùng hầu hạ công tử, hiện tại cũng tề tụ đủ.
Cho dù là Ngưng Chiêu tính tình lạnh như băng sương cũng nở nụ cười.
Y Nguyệt ngẩng đầu lên, trên gương mặt kiều mị cũng có vài phần kiên quyết.
“Công tử… suốt trăm năm qua, Y Nguyệt đối với tu hành cũng có lĩnh ngộ, nói về chính diện chiến đấu, Y Nguyệt đúng là không thể nào so được với Ngưng Chiêu tỷ, thế nhưng…”
“Y Nguyệt đã mở ra lối riêng, mạnh về ẩn nấp, có thể ẩn trong bóng tối cho kẻ địch một kích tất sát…”
Y Nguyệt nói.
Lục Phiên vê trong tay Bích La hoa đào, “Sau đó thì sao.”
Y Nguyệt hít sâu một hơi, thân thể bỗng nhiên hóa thành một làn khói xanh, trong lúc mơ hồ, phảng phất như tan biến vào hư không.
Nhưng mà lại có âm thanh nhàn nhạt phiêu đãng mà ra.
“Y Nguyệt nguyện mãi mãi ẩn mình trong bóng tối, thủ hộ bên cạnh công tử.”
Ngồi trên thiên nhận ỷ, Lục Phiên có chút cạn lời.
Ngưng Chiêu cùng Nghê Ngọc đứng một bên cũng mộng bức, Y Nguyệt đây là đang thi triển chiêu số gì.
Năng lượng nhẹ nhàng chấn động.
Y Nguyệt từ trong bóng tối bị chấn bay ra, trên mặt hiện lên vẻ ngạc nhiên.
“Chờ ngươi khi nào vào Thiên Nhân cảnh rồi lại bàn chuyện này đi.”
Y Nguyệt nghe vậy, đôi mắt hơi hơi sáng lên, đây là… công tử đồng ý rồi sao?
Nhưng mà rất nhanh trên mặt nàng lộ ra vẻ lo lắng.
Vào Thiên Nhân cảnh mới đủ tư cách để thủ hộ bên cạnh công tử sao?
Thiên Nhân cảnh.
Thật là khó a…
Y Nguyệt trở về, để không khí trên Hồ Tâm Đảo tốt hơn rất nhiều, Nghê Ngọc quấn lấy Y Nguyệt líu ríu không ngớt.
Dù sao, trước đây quan hệ của Nghê Ngọc cùng Y Nguyệt là tốt nhất.
Trên lâu các của Bạch Ngọc Kinh.
Lục Phiên tìm tới Công Thâu Vũ cùng A Lỗ.
Công Thâu Vũ ngồi ở phía bên kia bàn cờ, A Lỗ thì hơi câu nệ đứng ở sau lưng Công Thâu Vũ, cúi đầu thỉnh thoảng hé mắt liếc nhìn Lục Phiên một chút.
Đây chính là Lục Thiếu Chủ trong truyền thuyết a!
Công Thâu Vũ cũng là lộ ra mây trôi nước chảy, dù sao cũng là lão nhân từ thời Bách gia chư tử, nội tâm không để lộ ra ngoài.
Hắn uống rượu, cùng đánh cờ với Lục Phiên.
Mặc dù rất nhanh sau đó, lông mi hắn nhíu lại, hắn cảm thấy thế cờ trên bàn bắt đầu mông lung.
Sau một hồi, hắn quyết định từ bỏ hạ cờ.
Cái loại chuyện đánh cờ này, vẫn là hai lão già Mặc Bắc Khách cùng Khổng Tu mới am hiểu.
“Lục thiếu chủ đặc biệt gọi lão phu tới, không biết là có chuyện gì?”
Công Thâu Vũ uống một ngụm rượu, híp mắt nói.
Lục Phiên cười cười, dựa vào thiên nhận ỷ.
“Tại trong thi đấu thiên địa, Ngũ Hoàng bị các phương bức hiếp, càng là xuất hiện chư giới đại quân xâm kết hợp Thượng giới tinh binh áp bách tiến đánh Ngũ Hoàng, trên thực tế, Ngũ Hoàng vẫn luôn như cây lục bình không có rễ, lênh đênh chìm nổi.”
Lời nói của Lục Phiên làm cho Công Thâu Vũ toàn thân cứng đờ.
Trận chiến kia, hắn há có thể không biết?
Thân là người của Ngũ Hoàng, hắn làm sao lại không biết!
“Bởi vì tính đặc thù của Hư Vô Thiên, Ngũ Hoàng trở thành cao võ thế giới duy nhất… có lẽ sẽ có một ngày Ngũ Hoàng phải đối địch với toàn thế gian.”
Lục Phiên uống một ngụm rượu mơ, áo trắng trên người bay phần phật.
Mà Công Thâu Vũ thì cảm thấy một hồi áp bách ập thẳng vào mặt, A Lỗ đứng phía sau thì toàn thân run lên.
Thế gian đều là địch sao?
Ngẫm lại khi đó, Ngũ Hoàng bị cường giả công kích từ bốn phương tám hướng, bất lực nhường nào.
“Mặc dù bản công tử có thể một mực bảo hộ Ngũ Hoàng, thế nhưng Ngũ Hoàng vẫn như cũ cần phải học được tự cường.”
Lục Phiên dùng ngón tay gõ nhẹ trên thành xe lăn.
Công Thâu Vũ ngồi nghiêm chỉnh.
Sau đó, Lục Phiên chậm rãi đem lý niệm của mình nói ra.
Toàn bộ Ngũ Hoàng, người có thể thực hiện suy nghĩ của hắn, có lẽ cũng chỉ có sư đồ Công Thâu Vũ.
“Chế tạo một loại linh cụ có đầy đủ lực uy hiếp? !”
“Linh cụ có thể uy hiếp được chí cường giả, uy hiếp được thánh tộc thượng giới sao?”
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận