Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 715: Ngươi đánh thế nào, ta dùng một búa trả lại ngươi (2)

Đại Huyền thần triều nhìn tân hoàng Đạm Đài Hạ với đôi mắt đỏ thẫm, hắn không phải người tu hành, nhưng hắn là người vô cùng có tình người.
Trên thực tế, hắn và Đạm Đài Huyền thật sự có vài phần giống nhau.
Tính tình rất thẳng thắn và nóng nảy như vậy đấy, nhưng ai phạm vào Ngũ Hoàng, giết!
Mà trận chiến này, cũng khiến hắn hiểu được tầm quan trọng của việc tu hành.
Hắn càng hiểu được việc Đạm Đài Huyền lúc trước mở học cung Đai Huyền, là việc làm sáng suốt cỡ nào.
Trên quảng trường.
Thân hình Phó Tòng thượng giới theo chiến thuyền cổ bay xuống.
Giang Li rút cao phẩm thánh giai pháp khí trên vai ra cất đi, đây là chiến lợi phẩm, không phải là thứ phải trả lại.
Đỗ Long Dương từng bước từng bước một đi tới bên người Diệp Thủ Đao, nâng thân mình của Diệp Thủ Đao lên.
Mặc dù Nghê Xuân Thu cùng Thiên Hư công tư đều nhìn vô cùng thê thảm, tuy bị thương nặng, nhưng ngược lại hai người họ vẫn có thể đứng dậy.
Vẻ mặt đầy sương khói quẩn quanh của Phó Tòng, bình tĩnh nhìn đám người Giang Li.
“Trận chiến đầu tiên, Ngũ Hoàng thắng.”
Âm thanh của Phó Tòng nhàn nhạt vang vọng.
Một khắc tiếp theo, nắm tay lại, chuông cổ lại hiện ra bên cạnh hắn ta, bị hắn ta đấm vào một cái.
“Đông”
Tiếng nặng nề của chiếc chuông cổ bay lên, như thể tuyên cáo trận đấu đầu tiên của thi đấu Thiên Địa, đã hạ màn.
Rầm ầm ầm!
Huyền phù treo trên quảng trường thanh chuyên bắt đầu tỏa ra ánh sáng uy nghiêm.
Huyền phù mười đạo bổn nguyên đạo uẩn của Tinh Nguyệt tiểu thế giới đặt cược bị lực lượng mạnh mẽ xé nát, lấy ra khỏi nó, ngược lại nhập vào hư ảnh của Ngũ Hoàng tiểu thế giới.
Bất quá, bởi vì tỷ thí còn chưa hoàn toàn chấm dứt, giữa Tinh Nguyệt tiểu thế giới và Ngũ Hoàng tiểu thế giới còn có trận tỷ thí cá nhấn nữa, cho nên những đạo uẩn này còn chưa hoàn toàn thuộc về Ngũ Hoàng.
Bành!
Bên ngoài bầu trời Ngũ Hoàng.
Trên chiến thuyền Tinh Nguyệt tiểu thế giới, có cường giả phẫn nộ, hung hăng vỗ một chưởng ra biên giới chiến thuyền, khuếch tán khí cơ mạnh mẽ.
Hiển nhiên, thánh chủ thánh địa Tinh Nguyệt tiểu thế giới nổi giận rồi.
Trận đấu khai mạc đầu tiên, thất diễn, đấu với cửu diễn, vậy mà lại thua cho được!
Tạm thời không nhắc đến chuyện mất đi mười đạo bổn nguyên đạo uẩn, mất mặt mới là điểm mấu chốt nhất, vốn tưởng rằng đã nắm chắc, vậy mà kết quả lại bại bởi cửu diễn cao võ, cái này sợ là đã trở thành trò cười cho thiên hạ rồi!
Nhưng mà, còn may, vẫn còn trận tỷ thí cá nhân nữa.
Có thể thông qua thắng trong trận đấu cá nhân mà lấy lại những đạo uẩn đã mất kia về.
Thời điểm Phó Tòng tuyên bố Ngũ Hoàng dành chiến thắng, rất nhiều thế giới đều nổi lên một trận ồn ào náo động.
Bốn người Giang Li rời khỏi quảng trường.
Đám người Tề Lục Giáp, Bá Vương đều như bắn về chỗ bọn họ mà đến.
Bá Vương, Đường Nhất Mặc còn có Lục Cửu Liên nhìn thảm trạng của Diệp Thủ Đao, từ từ thở ra một hơi.
Tình trạng của Nghê Xuân Thu và Thiên Hư công tư xem như còn tốt,duy có Diệp Thủ Đao là một mình đánh với Tinh Vũ, bộ dạng có chút thê thảm, thậm chí nguyên thần còn chịu chút hao tổn.
“Tốt tốt……”
Trên khuôn mặt già nua của Tề Lục Giáp đã chất thành vô số nếp nhăn, trong mắt còn có chút đục ngầu, cũng không biết nên nói gì.
Chỉ có thể dùng sức nói một câu tốt.
Đây quả thực là một trận chiến vô cùng khó khăn, nhưng Giang Li và những người khác lại mang đến cho hắn ta một niềm vui bất ngờ cực lớn.
Vậy mà lại thật sự có thể thắng được trận tỷ thí đầu tiên này,
“Tiếp theo là tỷ thí cá nhân, các người phải cẩn thận một chút.”
Giang Li che lấy vai bị đâm thủng đến độ bị ăn mòn hư thối của mình, nhìn ba người Bá Vương, Đường Nhất Mặc, chân thành nói.
Thân hình to lớn của Bá Vương đứng đó, trầm mặc không nói, sợi tóc giống như kim thép, có chút rủ xuống.
Hắn nhìn Diệp Thủ Đao cánh tay chỉ còn ít xương trắng, khóe mắt hơi giật.
Trong lòng mơ hồ có chút lửa giận bốc lên.
“Giao cho ta.”
Bá Vương đáp.
Giọng hắn hơi trầm, nhưng lời nói của hắn lại hết sức trịnh trọng, tràn đầy quyết tâm.
Trên quảng trường thanh chuyên.
Phó Tòng nắm tay, lãnh đạm đứng đó.
“Chiến đấu đoàn thể chấm dứt, thời gian nghỉ ngơi một nén hương, sau đó sẽ tiến vào thi đấu cá nhân.”
Phó Tòng nói.
Vừa dứt lời, tay hắn ta rung lên, từng viên ngọc màu xanh lục rơi xuống, sửa lại những chỗ gạch bị hỏng trên quảng trường.
Tiếp đó thân hình hóa thành tàn ảnh, trở về chiến thuyền cổ xưa, ngồi xếp bằng lên đầu thuyền.
……
Bản nguyên hồ, hồ giữa đảo.
Lục Phiên dựa trên thiên nhận ỷ, từ từ nhắm mắt.
Trên bàn cờ, chỉ có một quân cờ rơi xuống.
Hắn đưa tay vịn lên phần bảo vệ tay trên xe lăn, ngón tay mảnh khảnh vỗ nhẹ.
Trong mắt hắn, cột [Nhiệm vụ vinh diệu], thực sự bắt đầu lóe sáng.
Lục Phiên vô cùng bình tĩnh.
Trận tỷ thí này, khiến cho hắn có chút xúc động, sự kiên trì của Diệp Thủ Đao, dù cho cánh tay có bị tinh vũ ăn mòn, vẫn không lùi lấy một bước như cũ, vẫn dùng ý chí vung đao.
Người sợ đau như Thiên Hư công tử, còn có nữ đế Nghê Xuân Thu vì Giang Li mà dùng mạng mở đường, vì Giang Li mà tranh thủ cho hắn ta có cơ hội lật ngược ván cờ này.
Bọn họ làm như vậy là vì cái gì kia chứ?
Vì thắng lợi của Ngũ Hoàng, vì sự vinh quang của Ngũ Hoàng.
Có lẽ, đây chính là ý nghĩa của nhiệm vụ này.
Tâm thần khẽ động, trong mắt từng lời nhắc nhở hiện ra.
“Vinh quang của Ngũ Hoàng, bảo vệ chiến thắng, giành được chiến thắng đầu tiên, nhận được năm mươi đạo bổn nguyên đạo uẩn.(sau khi kết thúc thi đấu thiên địa, sẽ có hoa hồng)”
Lục Phiên đọc xong dòng chữ do hệ thống nhắc nhở.
Hiếm khi tâm trạng hắn vẫn bình tĩnh như nước vậy.
Hắn từ từ nhắm mắt lại, rồi mở mắt lần nữa, dòng chữ nhắc nhở liền biến mất.
Làn gió thổi nhè nhẹ, làm tay áo của Lục Phiên bay phấp phới.
Phần thưởng năm mươi đạo bổn nguyên đạo uẩn này, cũng chả dễ gì mà giành được.
Chẳng những thu được toàn bộ bổn nguyên đạo uẩn làm tích lũy, sau khi thi đấu thiên địa kết thúc còn được chia hoa hồng nữa sao?
Lục Phiên quệt quệt khóe môi.
Không để ý tới lời nhắc này nữa.
Ánh mắt rơi vào linh áp trên bàn cờ, tỷ thí với Tinh Nguyệt thế giới, còn chưa có kết thúc đâu.
……
“Vừa rồi là ‘binh vương trụ’, người đó là người có được truyền thừa của Binh Vương Trụ sao?”
Người trong giới tu hành nhìn thấy môn đạo, tuy rằng vô cùng kinh ngạc, thế nhưng, đến thời khắc sau cùng Giang Li lại được bao bọc bởi chiếc áo giáp rỉ sét đó, lại để cho không ít cường giả để ý tới.
“Truyền thừa của Binh Vương vậy mà lại xuất hiện rồi, xem ra, truyền thừa của Cầm Vương, Kiếm Vương, Ám Vương không lâu nữa cũng sẽ xuất hiện thôi……”
“Ha ha, Huyết Bào tướng quân……”
“Ngũ Hoàng này quả nhiên là có bí mật lớn à, bất quá, càng ẩn chứa nhiều bí mật, thì thế giới này càng nhanh chóng bị huỷ diệt mà thôi.”
Từng đạo thanh âm quẩn quanh.
Trên chiến trường nhuộm màu máu.
Giang Li ngồi khoanh chân, điều chỉnh khí tức.
Huyết nhục trên vai bị ăn mòn cùng nguyên thần từ từ hồi phục lại.
Chung quanh có không ít tiếng xôn xao, không có giấu diếm, hắn nghe thấy cả, nhưng hắn không hối hận.
Tuy rằng trông cổ mộ bộ lâu khô đã đặc biệt nhắc nhở hắn, thế nhưng, đối diện với Nghê Xuân Thu cùng Thiên Hư công tử vì hắn mà tạo ra cơ hội, hắn sao có thể dễ dàng buông tha được cơ chứ?
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận