Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 245: Họa tông, linh dịch, Phượng Linh kiếm (2)

Dịch: Mèo Rừng
Ngày thứ hai.
Ngoài cửa thành.
Quả nhiên là chủ quán bày quầy bán hàng, một lồng rồi lại một lồng màn thầu nóng thổi phân phát ra ở ngoài cửa thành, để cho tòa thành nhỏ bình tĩnh này nhắc lên sóng gió.
Những nạn dân bị đói khổ lạnh lẽo mấy ngày nay chợt tụ ở trước cửa thành, có nạn dân còn vui mừng đến phát khóc.
Tư Mã Thanh Sam đứng ở phía xa, cười cười.
Sau đó hắn quay người lại, vác rương sách, thanh sam có mảnh vá chập chờn trong gió tuyết, tan biến dần trên quan đạo.
Dưới cổng thành, thiếu nữ áo khoác đỏ nắm giữ bức tranh, lông mi hơi run rẩy nhìn về phía bóng lưng biến mất của Tư Mã Thanh Sam.
Tư Mã Thanh Sam xuôi nam đi về phía Nam Giang thành.
Mỗi khi đi qua một tòa thành, hắn đều sẽ vẽ một bức họa tác, bán tranh.
Thế nhưng, không có may mắn như ngày đầu tiên.
Liên tục ba ngày, hắn không bán được bất cứ bức tranh nào, người đời đều cảm thấy hắn là người điên.
Ở loạn thế này, tranh vẽ có thể ăn cơm sao?
Hiển nhiên là không thể.
Mặc dù mỗi bức tranh, Tư Mã Thanh Sam chỉ bán với giá mười lượng bạc, thế nhưng, giá tiền này, người bình thường căn bản là không thể chịu đựng nổi.
Ngày thứ tư.
Tư Mã Thanh Sam dự định chuẩn bị thu quán.
Bỗng nhiên.
Có âm thanh quen thuộc vang lên từ phía sau lưng Tư Mã Thanh Sam.
“Tiên sinh, bức họa này còn bán?”
Âm thanh ôn hòa, mang theo một chút ôn nhuận, khiến cho Tư Mã Thanh Sam ngạc nhiên, bèn quay đầu lại, thấy được thiếu nữ áo khoác đỏ quen thuộc kia, đang nhếch môi nhìn hắn.
“Cô nương… Ngươi?”
Thiếu nữ bỗng đỏ mặt, giơ bức 《 Lưu Dân đồ 》trong tay lên, “Ta đã cùng cha nói qua, muốn đi ra ngoài để bái sư học nghệ, đợi học có sở thành thì sẽ lập tức quay trở về nhà.”
“Ta cực kỳ ưa thích tranh của tiên sinh, tiên sinh có thể thu ta làm đồ đệ hay không?”
Thiếu nữ nói.
Tư Mã Thanh Sam ngạc nhiên, sau đó lắc đầu.
Thiếu nữ này… E là lén lút chạy ra ngoài.
Trong loạn thế này, nhà ai lại dám cho nữ nhi xinh đẹp chạy loạn.
“Nhanh nhanh về nhà đi, phụ thân của ngươi có lẽ đã cuống cuồng.”
Tư Mã Thanh Sam nói.
Thiếu nữ cảm thấy có hơi đáng tiếc, cũng không cưỡng cầu, nhưng lại mua tranh rồi quay người rời đi.
Tư Mã Thanh Sam dùng mười lượng bạc kiếm được, lại lần nữa cứu tế nạn dân, mặc dù không nhiếu, thế nhưng chỉ cần đủ khả năng là được.
Những ngày kế tiếp.
Mỗi lần Tư Mã Thanh Sam bán tranh, thiếu nữ đều sẽ xuất hiện, khoác lên mình một chiếc áo khoác đỏ, quật cường dò hỏi, Tư Mã Thanh Sam có thể thu nàng làm đồ không.
Tư Mã Thanh Sam đều cự tuyệt.
“Ta cũng chỉ là một Họa Sư nghèo, vẽ một vài bức tranh, nào có tư cách thu cô nương làm đồ.
Thiếu nữ không có lần nào bắt buộc cả, mua tranh xong rồi đi.
Lần này qua lần khác, Tư Mã Thanh Sam vào mấy tòa thành, thiếu nữ đều xuất hiện.
Một ngày này.
Tư Mã Thanh Sam lại tiếp tục bày quầy bán tranh.
Lại nghe được bên ngoài thành có tiếng vó ngựa nổ tung, tiếng hô giết rung trời.
Tư Mã Thanh Sam nhíu mày, thu tranh lại, đi ra tòa thành, trông thấy được bên ngoài thành có một tên đạo phỉ cưỡi ngựa xung phong ở bên trong nhóm lưu dân. Đồng thời còn có một vị thiếu nữ mặc áo khoác đỏ, chân mày to có hơi thẳng đứng, linh khí vận chuyển, áo khoác đỏ bay tán loạn, giằng co cùng với đạo phỉ.
Tư Mã Thanh Sam không khỏi cười một tiếng.
Nha đầu này, lá gan thật lớn.
Hắn lấy một cây bút lông ra.
Đạo phỉ chà đạp chạy nhanh, móng ngựa hất tung ngàn bông tuyết, khiến cho tuyết tung cao mấy mét.
Trên khuôn mặt trắng bệch của thiếu nữ có hơi khẩn trương.
Trong nội tâm nàng yên lặng nói với chính bản thân mình, nàng là tu hành giả, tu hành giả có thể lấy một cản trăm, nàng cũng có thể.
Tên đầu lĩnh đạo phỉ toát ra tiếng cười to tàn nhẫn, cây mã đao trong tay đột nhiên vung lên, dự định chém nát thiếu nữ.
Bỗng nhiên.
Sau lưng thiếu nữ có một âm thanh ôn nhuận truyền đến.
“Cô nương, mua tranh không?”
Thân thể của thiếu nữ run lên.
Sau đó thấy được cây đao chém xuống, chặt đứt một sợi tóc đen của nàng, trong lúc tóc đen tung bay, thì cái cây mã đao cùng với rất nhiều đạo phỉ kia, giống như là bị người khác xóa bỏ khỏi bức tranh vậy.
Biến mất không thấy gì nữa.
Chỉ còn lại mười mấy thợt ngựa không biết làm gì, bồi hồi ở bên trong đất tuyết.
Thiếu nữ trừng lớn mắt.
Nàng đột nhiên quay đầu lại, thấy được Tư Mã Thanh Sam đang nắm bút lông, mỉm cười nhìn nàng.
Một bức tranh bị ném ra.
Thiếu nữ theo bản năng mà chộp lấy, rồi mở ra, sau đó thấy trong bức tranh… Có một thiếu nữ cực kỳ đẹp đẽ, mặt mày như vẽ, cười tựa hoa đào.
Thiếu nữ nhếch môi đỏ, đầu lông mày hơi cong.
“Họa tông, Tư Mã Thanh Sam.”
Tư Mã Thanh Sam cười cười, “Cô nương có nguyện vào tông của ta?”
. . .
Họa tông thành lập, Lục Phiên cũng không rõ ràng.
Hắn ngồi ngay ngắn ở phía trên lầu các tầng hai Bạch Ngọc Kinh, gió nhẹ thổi ngang, bông tuyết đầy trời đã sớm bị tan rã.
Trước đôi mắt của hắn, có hệ thống nhắc nhở không ngừng lưu chuyển.
“Lầu cao vạn trượng đất bằng lên, chúc mừng ký chủ bước vào luyện khí tầng 4, số lượng dự trữ linh khí tăng lên 10,000 sợi, ban thưởng lấy được: Phượng Linh kiếm x2, ngẫu nhiên mười cái hạt giống linh khí cỏ dại.”
“Kí chủ bước vào luyện khí tầng 4, Linh Khí Truyền Tải được mở rộng phạm vi, năng lực tự động khôi phục được tăng cường (linh khí, cường độ linh hồn, cường độ thân thể), thu hoạch được thân pháp thuật 《 Lôi Động quyết 》”
“Nhắc nhở: Số lượng dự trữ linh khí đất 10,000 sợi, thu hoạch được tư cách cô đọng linh dịch, 10,000 sợi linh khí có thể cô đọng 1 giọt linh dịch.”
Hệ thống nhắc nhở không ngừng lắc lư ở trước mặt Lục Phiên, khiến cho hắn có hơi kinh ngạc.
Bởi vì lần biến hóa này có hơi to lớn, ít nhất, theo Lục Phiên, biến hóa rất lớn.
“10,000 sợi linh khí, có thể cô đọng một giọt linh dịch?”
Lục Phiên nỉ non.
Linh dịch là cái gì?
Tên như ý nghĩa, hẳn là linh khí được hóa lỏng, nhưng không giống với linh thạch, thời điểm Lục Phiên đột phá đến luyện khí tầng 3, từng thu hoạch được thủ pháp chế tạo linh thạch, nhưng mà…
Linh thạch cũng chỉ đưa linh khí vào bên trong một ít ngọc thách, hoặc là vào trong khoáng thạch có thể dung nạp linh khí.
Một viên khoáng thạch có phảm chất hơi tốt, thì đại khái có thể dung nạp được mười sợi linh khí.
Mà linh dịch, một giọt đã ẩn chứa một vạn sợi linh khí.
Lục Phiên mở miệng chậc chậc, không hề nghi ngờ, linh dịch đối với tu hành giả mà nói, tuyệt đối chính là tài nguyên tuyệt hảo.
Có linh dịch, tốc độ bồi dưỡng tu hành giả sẽ tăng nhanh hơn rất nhiều.
Với lại, Lục Phiên không chỉ có thể dùng linh khí ở bên trong số lượng linh khí được dự trữ để cô đọng linh dịch.
Mà hắn thậm chí còn có thể cô đọng linh khí giữa không khí để trở thành linh dịch!
Dạng này, Lục Phiên có thể tiết kiệm được rất nhiều linh khí.
Linh thức phun trào, Lục Phiên giơ tay lên, khẽ vồ ở trong hư không.
Ngay lập tức, lnih khí hóa thành một cái vòng xoáy to lớn tụ tập ở trong lòng bàn tay Lục Phiên, không ngừng áp súc lại.
Cuối cùng…
Hóa thành một giọt linh dịch giống như nước mắt, có màu xanh thăm thắm tỏa ra vẻ óng ánh tròn trịa.
Năng lượng ẩn chứa bên trong linh dịch là cực kỳ mạnh mẽ, Lục Phiên dùng linh thúc để tra dò… Vậy mà có thể làm nó bị dẫn nổ!
Do nồng độ linh khí quá cao chăng?
Lục Phiên cười cười.
Ngoại trừ linh dịch ra, Lục Phiên còn thu hoạch được không ít ban thưởng.
Làm cho hắn kinh ngạc nhất là…
Chính là ban thưởng “Phượng Linh kiếm x2″ quen thuộc kia.
Chuyện này khiến cho Lục Phiên cạn lời.
Thần tâm phun trào.
Gợn sóng áo nghĩa khuếch tán ra, đại đạo nổ vang, hư không bị xé rách.
Bỗng nhiên hiện ra hai cái lỗ hỏng đen kịt tràn ngập lấy uy áp đáng sợ vô cùng, kèm theo đó là tiếng phượng gáy vang vọng.
Hai cây Phượng Linh khí toàn thân đỏ rực trôi nổi ở bên người Lục Phiên, cũng không có tay cầm, giống như là lông đuôi của Phượng Hoàng vậy, tản ra nóng bỏng cùng sắc bén.
Lục Phiên nhìn xem ba thanh Phượng Linh kiếm, im lặng.
Đây chính là kịch bản đưa Thiên Nhận Y của hắn thay thế bằng Phượng Linh Y?
Nhưng hắn cũng nhớ lại, giới thiệu Phượng Linh kiếm ở trước đó, có một cái hậu tố (tàn), Phượng Linh kiếm tổng cộng có bao nhiêu thanh, đây là vấn đề khiến cho Lục Phiên rất tò mò.
Một thành Phượng Linh kiếm tàn phá đã là Huyền giai thượng phẩm, không biết Phượng Linh kiếm toàn bộ tập hợp lại thì sẽ có phẩm giai gì.
Không hiểu vì sao lại có cảm giác chờ mong giống như tập hợp thẻ nhỏ.
Ngay lúc Lục Phiên dò xét xong ban thưởng.
Mọi người bị lôi phạt làm cho kinh hoảng bỗng dồn dập bước qua Bặc Lạc hồ, mang theo cảm xúc quan tâm, chạy vội về phía lầu các Bạch Ngọc Kinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận