Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 263: Giấc mộng Nam Kha của Hắc Long (2)

Người dịch: Duy Cường
Mặc Củ gật đầu, trên gương mặt hiện lên vẻ nghiêm túc.
Hắn lùi lại một bước, hai tay chồng trước người, trịnh trọng cúi đầu.
“Giúp Đại Huyền không phải là không được, mặc dù ta chưa hẳn có thể thắng Bá Vương, nhưng mà, ngăn cản hắn cũng không phải chuyện khó.”
Lý Tam Tư nói.
Giúp Đại Huyền, trong nội tâm của Lý Tam Tư cũng không có gì kháng cự, một khi Đại Huyền thất bại, vị trí của Bất Chu phong sẽ rơi vào trong tay của Bá Vương, dựa vào tính tình bá đạo của Bá Vương, đến lúc đó nói không chừng sẽ điên cuồng dẫn quân tiến đánh Bất Chu phong, khiêu chiến Trúc Lung.
Cho nên, Lý Tam Tư có lý do trợ giúp Đại Huyền.
Đôi mắt của hắn xoay chuyển, rơi vào trên thân của Mặc Củ.
“Tuy nhiên, ta cần ngươi giúp một việc.”
Mặc Củ nghe vậy, cũng không nghĩ tới Lý Tam Tư vậy mà đáp ứng nhẹ nhàng như thế.
“Xin mời đạo trưởng phân phó.” Sắc mặt của Mặc Củ nghiêm lại.
Lý Tam Tư nắm ống sáo, nhìn đỉnh Bất Chu phong cao vút trong mây.
Trên gương mặt hiện lên vẻ cười cười.
“Ngươi giúp ta đưa ít đồ lên Bất Chu phong.”
Ban đầu Mặc Củ đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc bỏ ra một cái giá lớn.
Nhưng không nghĩ tới, Lý Tam Tư chẳng qua là đưa ra một cái yêu cầu đơn giản như vậy.
“Vì sao đạo trưởng không tự mình đưa lên?”
Mặc Củ nghi hoặc.
Thân hình của Lý Tam Tư nằm nghiêng trên lưng trâu, ánh mắt liếc nhìn Mặc Củ, bắp thịt trên mặt hơi co giật một chút.
“Bần đạo… Sợ sẽ bị đánh chết.”
. . .
Bắc Lạc thành.
Lục Trường Không ngồi ngay ngắn trong chính đường, phía dưới là La Nhạc cùng với rất nhiều võ tướng của Bắc Lạc thành.
Bọn hắn nhìn lên bầu trời bị từng đám mây đen che phủ, bông tuyết phiêu đãng mang theo hơi lạnh tràn ngập khắp không gian.
“Có lẽ đã kết thúc rồi.”
Một vị võ tướng cảm khái nói.
Lục Trường Không đứng người lên, hôm nay hắn mặc một thân y phục nho sinh, bước vài bước đến trước cửa, ánh mắt ngắm nhìn bông tuyết đang rải đầy trời, cả người rơi vào trong suy tư.
Một tên trinh sát đang ra roi thúc ngựa từ bên ngoài bình nguyên chạy như bay tới, sau khi vào Bắc Lạc thành, ngựa không dừng vó chạy đến phủ thành chủ.
Hắn tung người xuống ngựa, nhanh chóng hướng đại sảnh chạy tới.
Một phong thư đưa đến trong tay Lục Trường Không.
Trong hành lang, La Nhạc cùng các vị võ tướng đều đứng lên, ánh mắt nhìn vào phong thư trong tay Lục Trường Không.
Lục Trường Không khẽ rung nhẹ, làm cho tuyết đọng trên phong thư rớt xuống, sau đó mở ra, từ bên trong lấy ra một trang giấy, bình thản nhìn lướt qua.
“Đại Chu… Cuối cùng vẫn là mất đi.”
Lục Trường Không gấp trang giấy lại, trong nội tâm phát ra một tiếng thở dài, ẩn chứa rất nhiều cảm xúc phức tạp.
Thật ra, khi lão phu tử chết trận ở Đông Dương quận, mọi người đã có thể suy đoán kết cục của Đại Chu triều.
Cho tới nay, Khổng Tu mới chân chính là trụ cột của Đại Chu, mất đi lão phu tử, giống như một ngôi nhà cao tầng mất đi trụ cột, lảo đà lảo đảo, có thể sụp đổ bất kỳ lúc nào.
Đại Huyền cùng Tây Lương đại quân, giống như một cơn gió lớn, thổi sập tòa cao ốc đã nghiêng ngả này.
Lục Trường Không đưa phong thư cho đám võ tướng.
Trong lòng bỗng nhiên cảm thấy có chút trống vắng, vô vị.
Hắn chắp tay sau lưng, bước vào trong gió tuyết, bóng lưng khuất dần trong sắc trời u ám.
“Đại Chu… Cuối cùng vẫn là bại.”
“Mặc dù đã đoán trước, nhưng mà, một vương triều cứ như vậy diệt vong, chúng ta… Vẫn cảm thấy có chút khó chịu.”
“Đại thế không thể trái, thiên hạ đại thế như mãnh hổ, trừ phi tồn tại siêu nhiên như thiếu chủ, bằng không… Cho dù là vương triều cũng không ngăn được đại thế cuốn trôi.”
Trong hành lang, đám võ tướng dồn dập cảm khái.
Trong phong thư, miêu tả lại quá trình Đại Chu hủy diệt.
Trên đường phố Đế Kinh, Bá Vương đồ sát Hắc Long Thập Tam giáp.
Lão thái giám chết trận trước mặt thiên tử.
Vũ Văn Tú gieo mình xuống đầm Hắc Long tự vẫn, thi thể chìm vào đáy hồ, đại biểu một vương triều suy bại cùng diệt vong.
Mặc dù phong thư không dài, nhưng mà, trong mơ hồ, bọn hắn phảng phất có thể nhìn thấy từng màn chiến đấu bên trong Đế Kinh, gió tanh mưa máu xen lẫn ánh đao bóng kiếm, hình ảnh Vũ Văn Tú cùng đường bí lối gieo mình xuống đầm Hắc Long.
Không chỉ là Bắc Lạc thành nhận được tin tức.
Trinh sát của các thế lực rải rác khắp nơi trong Đế Kinh, trong một thời gian ngắn, cũng truyền tin tức ra bốn phương.
Toàn bộ thiên hạ, chẳng mấy chốc sẽ vì sự diệt vong của Đại Chu mà sinh ra chấn động to lớn.
. . .
Trên Bắc Lạc hồ.
Linh khí mờ mịt bao phủ trên không trung.
Thân hình của Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên xe lăn, ánh mắt nhàn nhạt nhìn Hắc Long đang trôi nổi trên mặt hồ không dám một chút xíu cử động.
Tiểu Ứng Long ngồi xổm trên bờ vai của Lục Phiên, đôi cánh thịt kẹp chặt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hắc Long.
Thân hình dựa vào xe lăn, ngón tay của Lục Phiên gõ nhẹ trên chỗ gác tay do Phượng Linh kiếm biến thành.
Mỗi lần ngón tay gõ xuống, Hắc Long có cảm giác trái tim kịch liệt co rút lại.
“Ngươi tổng cộng nuốt bốn trăm ba mươi bảy vị tu hành giả, tám trăm chín mươi lăm người bình thường.”
Lục Phiên nhìn Hắc Long, cuối cùng mở miệng.
“Khẩu vị cũng rất lớn.”
Trong đôi mắt của Hắc Long toát ra vẻ sợ hãi.
“Ta từng câu cá trên hồ, người có duyên mắc câu, cá bên trong Bắc Lạc hồ rất nhiều, ngươi từ bên trong vượt lên, cắn ra một cái tiền đồ tươi sáng, nhưng mà con đường này, ngươi lại càng đi càng hẹp.”
Lục Phiên mở miệng, tiếng nói nhàn nhạt vang lên, âm thanh quanh quẩn trên mặt hồ.
“Sức mạnh trên thế gian, có chính có tà, cuối cùng có một ngày sẽ sinh ra tà vật, điểm này… Ta cũng đã đoán trước.”
“Thế nhưng, ta không nghĩ tới, ngươi sẽ trở thành con tà vật đầu tiên.”
“Ta từng nói, nếu như ngươi đi lầm đường, liền sẽ hủy diệt tái tạo lại. ...Nhưng mà, bây giờ, ta thay đổi chủ ý.”
“Đại Chu bởi vì ngươi mà tồn tại, cũng bởi vì ngươi mà diệt vong… Ngươi từng gánh chịu khí vận của một cái vương triều, đã như vậy, từ nay về sau, ngươi liền trở thành long khí của vương triều, theo sự hưng suy của vương triều mà luân hồi.”
Lục Phiên nói.
Lời nói vừa hạ xuống.
Trong đôi mắt của Hắc Long lập tức toát ra vẻ không cam lòng.
Hắn thành tựu cảnh giới giả đan, đã sớm sinh ra linh trí, mặc dù không thể mở miệng nói tiếng người.
Nhưng trí tuệ cũng không kém gì nhân loại.
Ý tứ bên trong lời nói của Lục Phiên, hắn sao có thể không nghe ra được?
Hóa thành long khí của vương triều… Điều này đại biểu cái gì? Đại biểu con đường tu hành triệt để kết thúc, chỉ có thể tồn tại dưới hình thức khí vận hư vô mờ mịt, chỉ có thể trở thành tài nguyên để cho người đời tranh đoạt.
Hắn nuốt ăn nhân loại, nhân loại mới là tài nguyên của hắn, mà bây giờ, hắn lại trở thành vật cho nhân loại tranh đoạt…
Hắn sao có thể cam tâm?
Có thể từ trong muôn vàn loài cá trổ hết tài năng, đương nhiên hắn có dã tâm to lớn, hắn từng muốn vượt Long Môn, bây giờ, hắn muốn trở thành Long trên Long.
Rống!
Thân hình của Hắc Long đột nhiên run rẩy.
Trong đôi mắt toát ra vẻ không cam lòng.
Bành!
Long trảo đột nhiên đập vào trên mặt hồ, khiến cho sóng nước nổ tung, mặt hồ lõm xuống một hố sâu.
Trên thân thể của hắn, có khói đen cuồn cuộn tỏa ra.
Hắn há mồm, một luồng sóng lửa màu đen, nhiệt độ cực kỳ khủng bố phun ra.
Mục tiêu nhắm thẳng về Lục Phiên.
Tiểu Ứng Long đang đứng trên vai Lục Phiên, đôi cánh thịt lập tức giãn ra, trong miệng có dòng nước hội tụ, chuẩn bị phun trào.
Tuy nhiên, lại bị Lục Phiên ngăn cản.
Hắc Long rõ ràng không phục phán quyết của Lục Phiên.
Hắn muốn phản kháng vận mệnh bi thảm sắp đến.
Hơi thở nóng bỏng của Hắc Long làm cho nước hồ bị bốc hơi, trên mặt hồ lập tức tràn ngập hơi nước như sương mù.
Nhưng mà.
Rất nhanh, ánh mắt của Hắc Long chợt co rụt lại.
Bởi vì…
Thân hình của Lục Phiên từ trên xe lăn đứng lên.
Trong nháy mắt, áo trắng trên người hóa thành áo đen.
Ngồi làm tiên, đứng thành ma.
“Ngươi dám phản kháng ta?” Lục Phiên áo đen thản nhiên nói.
Khí tức khủng bố ngột ngạt, làm cho thân thể của Hắc Long cứng đờ ngay tại chỗ.
Luồng sóng lửa màu đen tới gần Lục Phiên, bỗng tự động tiêu tán trong không khí.
Mái tóc của Lục Phiên tung bay, hai chân đạp trên mặt hồ đi tới trước mặt của Hắc Long.
Ánh mắt nhàn nhạt liếc nhìn nó.
Sau đó, hắn chậm rãi giơ tay lên, một ngón tay điểm vào trên trán của Hắc Long.
Oanh!
Vô số ánh sáng màu đen đột nhiên lóe ra, bao phủ thân thể của Hắc Long.
Thân hình to lớn của nó trên không trung, bắt đầu không ngừng co lại… Co lại…
Cuối cùng, hóa thành một con cá chép đen.
Từ Hắc Long biến thành cá chép đen, chỉ trong chớp mắt.
Thân thể mặc dù hóa thành cá chép đen, thế nhưng linh hồn của Hắc Long vẫn trôi nổi bồng bềnh giữa không trung, ngoài ra còn có một viên Kim Đan màu đen.
Ngón tay của Lục Phiên búng ra.
Thân hình của cá chép đen lập tức rơi vào trong hồ, vang lên một tiếng bịch, vung lên một đóa bọt nước trắng xóa.
Cá chép vẫy đuôi một cái, thân hình thoải mái bơi lặn trong Bắc Lạc hồ.
Từ cá chép đen đến Hắc Long, cuối cùng lại biến thành cá chép đen, tất cả giống như một giấc mộng Nam Kha.
Cuối cùng Hắc Long vẫn là bị hủy diệt.
Chỉ để lại một luồng hồn phách, cùng với một viên Kim Đan màu đen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận