Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 425: Một kiếm diệt phật chủng (1)

Người dịch: Duy Cường
Kim Đan cảnh, Lục Phiên có thể rút phần trăm một trăm sợi linh khí.
Thoạt nhìn, một trăm sợi linh khí, đối với Lục Phiên hiện nay mà nói, giống như là hạt cát trong sa mạc, thế nhưng… Nhiều khi, thực lực chính là nhờ vào từng chút tích lũy như thế mà thành.
Thân hình dựa vào Thiên Nhận Y, Lục Phiên cũng có chút kích động, phương pháp tăng thực lực của Đinh Cửu Đăng có phần giống với quán đỉnh truyền công.
Thế nhưng, dựa vào phương thức như vậy để tăng cao thực lực, có vẻ như có chút đốt cháy giai đoạn, bất chấp hậu quả về sau.
Sau một lúc, Lục Phiên không tiếp tục để ý đến Đinh Cửu Đăng, ánh mắt quét nhìn về phía tòa Phật Giới tháp cao lớn nguy nga.
Theo Lục Phiên, những hoa văn được điêu khắc tỉ mỉ trên tháp, dường như là một loại trận pháp nào đó, vừa nghĩ đến đây, trong mắt của hắn có vô số đường cong hiện lên, đem những hoa văn này từ đầu đến đuôi phân tích qua một lần.
Nếu như luận về trận pháp, Lục Phiên dám tự tin, trên Ngũ Hoàng đại lục, hắn chính là đệ nhất nhân.
Trên đỉnh Phật Giới tháp.
Thực lực của Đinh Cửu Đăng được tăng lên, hắn dùng một tay nắm lấy cọc gỗ, mạnh mẽ nện xuống.
Tiếng va chạm truyền ra, du dương réo rắt, mơ hồ có thể thấy một luồng gợn sóng kỳ dị tản ra xung quanh, không khí dường như cũng bị chấn động, dập dờn như sóng nước.
Âm thanh vang vọng trên không trung, không ngừng đi xa, phảng phất xuyên thấu không gian, truyền đến tận chân trời góc biển.
Luồng sóng âm này, dường như là một loại ký hiệu đặc thù nào đó, tin tức ẩn chứa ở bên trong, có thể vượt không gian truyền đến cho người khác.
Lông mày của Lục Phiên hơi cau lại, sắc mặt trở nên nghiêm túc, quả nhiên, tòa Phật Giới tháp này, giống như hắn suy đoán, là dùng để truyền tin tức.
Căn cứ vào sự suy đoán của Lục Phiên, bên ngoài mỗi một cái thế giới, đều là vô tận hư không, bao la mù mịt.
Hư không rộng lớn không có biên giới, không có vật chỉ dẫn, trừ khi có quy tắc dẫn dắt, bằng không, muốn tìm được một cái thế giới, so với mò kim đáy biển còn khó khăn hơn vô số lần.
Cho dù là cường giả của cao võ thế giới cũng chưa chắc có thể làm được.
Thế nhưng. . .
Nếu như có vật định vị, tình hình lại khác biệt, tin tức truyền ra ngoài, tương đương với hình thành tọa độ, cường giả của cao võ thế giới có thể dựa theo cảm ứng, lần theo mục tiêu mà tiến đến.
Lục Phiên cũng không tiếp tục quan sát.
Chỉ trong một thời gian ngắn, hắn đã hoàn toàn ghi nhớ trận pháp khắc trên Phật Giới tháp.
Ban đầu, Lục Phiên dự định trực tiếp phá hủy Phật Giới tháp.
Nhưng mà, sau khi nhìn thấy trận pháp được khắc trên đó, phát hiện được trận này vậy mà lại dính đến không gian huyền ảo, nên Lục Phiên liền nổi lên hứng thú.
Muốn học tập sau đó khắc ra một trận pháp tương tự.
Bây giờ, hắn đã hoàn toàn nhớ kỹ trận pháp này, cũng không cần tiếp tục chờ đợi nữa.
Linh thức của hắn tràn ra ngoài.
Một luồng khí tức đáng sợ từ trên thân thể dâng lên.
Thân hình vẫn ngồi ngay ngắn trên Thiên Nhận Y, một bàn tay giơ lên.
Cuồng phong kéo tới, mây trời hội tụ.
Trong nháy mắt, hóa thành một bàn tay khổng lồ.
Thoạt nhìn, bàn tay do linh khí ngưng tụ có vẻ hơi mờ, cảm giác có chút yếu đuối, thế nhưng, bên trong lại ẩn chứa một luồng sức mạnh cực kỳ đáng sợ.
Lục Phiên quét ngang một chưởng.
Hung hăng đánh lên trên thân Phật Giới tháp.
Đông!
Âm thanh nổ vang như sấm sét, dường như không gian cũng hơi hơi rung động.
Trong nháy mắt, Phật Giới tháp trực tiếp bị đánh nổ tung thành từng mảnh, bay tán loạn khắp nơi.
Tuy nhiên, mặc dù ngọn tháp nổ tung, nhưng cái chuông lớn màu đỏ vẫn không tan biến, tiếp tục trôi nổi trên đỉnh đầu của Đinh Cửu Đăng.
Đôi mắt của Đinh Cửu Đăng trở nên trắng bệch, chấm đỏ trên trán càng ngày càng đậm nét, màu sắc tươi thắm, như một vết máu.
Hắn giơ tay lên, song chưởng vỗ mạnh vào thân chuông.
Âm thanh du dương lại lần nữa vang lên.
Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên Thiên Nhận Y, ngón tay nhẹ nhàng quét qua chỗ gác tay của xe lăn.
Ngàn lưỡi đao bạc nhanh chóng bắn ra ngoài.
Bay lượn chung quanh thân thể của hắn, dần dần xếp thành hình tròn, như một tấm khiên, bảo vệ thân thể của hắn cực kỳ chặt chẽ.
Sóng âm kéo tới, va chạm vào trên tấm khiên, trực tiếp bị đàn hồi trở về.
“Cái chuông này là linh cụ sao?”
“Đáng tiếc, còn không bằng linh cụ do Công Thâu Vũ chế tạo.”
Khóe miệng của Lục Phiên hơi nhếch lên.
Bàn tay to lớn do linh khí ngưng tụ vượt ngang qua bầu trời, nắm lấy cái chuông màu đỏ, sau đó đột nhiên dùng sức siết chặt.
Chiếc chuông trực tiếp bị bóp nát.
Phốc phốc!
Trong nháy mắt khi chuông lớn sụp đổ.
Toàn bộ tăng lữ của Khổng Tước vương quốc đều đồng thời miệng phun máu tươi, sắc mặt ảm đạm, ngã ngồi trên mặt đất.
Đinh Cửu Đăng cũng rơi xuống, trực tiếp co cẳng chạy trốn.
Lục Phiên không nói một lời, vỗ tới một chưởng.
Bàn tay cực kỳ khổng lồ, che khuất bầu trời, giống như đang đuổi theo một con giun dế, hướng về Đinh Cửu Đăng truy kích.
Phát hiện áp lực mạnh mẽ từ phía sau đuổi tới, Đinh Cửu Đăng gầm lên một tiếng, quay người, hai tay kết ấn rồi hung hăng đánh ra ngoài, dù sao hắn cũng có Kim Đan tu vi, không phải hoàn toàn không có sức chống cự.
Phật ấn đánh vào trên bàn tay khổng lồ, hai luồng sức mạnh khủng bố va chạm lẫn nhau, tạo nên tiếng nổ vang, sóng khí mênh mông tràn ra, thổi bay những vật gặp được trên đường đi.
Nhưng mà, cuối cùng cũng chỉ là phí công vô ích, bàn tay khổng lồ không hề bị suy suyển chút nào. Bày tay do linh khí ngưng tụ thành, trực tiếp nắm lấy Đinh Cửu Đăng, giống như đang nắm một đứa bé, lôi trở về.
Sau lưng.
Mặc Lục Thất nhìn thấy Lục Phiên ra tay, trực tiếp nghiền ép một vị cường giả Kim Đan cảnh, trong nội tâm cực kỳ run sợ, không tự chủ được hít một hơi khí lạnh.
Quá mạnh.
Không cần quá nhiều chiêu thức màu mè lộn xộn, một chưởng đánh ra, nghiền ép hết thảy.
Y Nguyệt ngược lại không có cảm giác gì, đối với thủ đoạn của Lục Phiên, nàng đã sớm biết từ lâu, chỉ có điều đối với hắn lại càng ngày càng kính sợ.
Hứa Sở cực kỳ kích động, nắm đấm siết chặt, dũng sĩ của Tây Lương, cực kỳ kính phục cường giả, sự mạnh mẽ của Lục Phiên, đã triệt để chinh phục trái tim của hắn.
Ngàn lưỡi đao bạc tán đi.
Ánh sáng màu bạc chói mắt cũng dần dần thu lại, cuối cùng lại hóa thành Thiên Nhận Y.
Thân hình của Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên Thiên Nhận Y, ánh mắt lạnh nhạt nhìn xem Đinh Cửu Đăng mới bị bắt trở về.
Hắn vươn ra một ngón tay, điểm vào trên trán của Đinh Cửu Đăng.
Ông. . .
Một luồng sức mạnh mênh mông, đột ngột tràn vào trong mi tâm của Đinh Cửu Đăng, làm cho hắn phát ra một tiếng gầm thét đầy đau đớn.
Gương mặt cũng trở nên vặn vẹo, khó coi vô cùng.
Sau lưng của Đinh Cửu Đăng, dường như có một bóng người mơ hồ bị bắn ra ngoài.
Đó chính là tồn tại đã chiếm cứ ý chí của Đinh Cửu Đăng.
Thân thể của hắn không còn một chút sức lực, xụi lơ, nằm rạp trên mặt đất.
Lục Phiên bình tĩnh nhìn về phía linh hồn có vẻ mơ hồ trước mắt.
Lúc này, luồng linh hồn này cũng trở nên bình tĩnh, hóa thành một vị hòa thượng, trên người khoác áo cà sa màu trắng, gương mặt như Phật Đà, pháp tướng trang nghiêm nhưng lại kèm theo mấy phần hào hoa phong nhã.
Hắn chấp tay hành lễ, trên mặt còn mang theo nụ cười, ánh mắt bình thản đối diện với Lục Phiên.
“Thí chủ, ngươi không thể giết ta, mặc dù ngươi cũng giết không được ta.”
Vị hòa thượng cười nói.
“Tại sao?”
Lục Phiên nhìn thẳng vào mắt vị tăng nhân mặc cà sao màu trắng, hỏi.
“Ta chính là phật chủng, do đại năng của Phật giới truyền ra, mỗi một viên Phật chủng đều kết nối với linh hồn của đại năng Phật giới, một khi ta chết đi, sẽ hình thành gợn sóng to lớn hơn gấp trăm lần, nghìn lần so với vừa rồi.”
“Luồng gợn sóng này, sẽ làm cho vị trí của phương thế giới này bị bại lộ.”
Tăng nhân nói.
Hắn chỉ nói đến đây, sau đó dừng lại không tiếp tục nói thêm lời nào nữa, bởi vì không cần thiết, ý tứ của hắn đã rất rõ ràng.
Một khi hắn chết đi, vị trí của Ngũ Hoàng đại lục sẽ bị bại lộ, lúc đó, vị đại năng của Phật giới kia sẽ men theo gợn sóng, tìm tới đầu nguồn, tìm tới Ngũ Hoàng tiểu thế giới từ trong hư không vô tận.
Thật ra, Phật chủng cũng đang đánh cược, cược Lục Phiên thật sự không dám giết hắn.
Đương nhiên, hắn cũng không cảm thấy Lục Phiên có thể giết được hắn, hắn vốn lấy trạng thái linh hồn mà tồn tại trên thế gian, cho dù là cường giả Anh Biến cảnh cũng chưa chắc có thể triệt để giết chết được hắn.
Lục Phiên chăm chú nhìn vị Phật chủng này trong chốc lát, sau đó bỗng nhiên nở một nụ cười:“Phàm là không phải cao võ thế giới, đều có sức mạnh quy tắc bảo hộ, cho dù bại lộ thì lại có làm sao?”
Vị tăng nhân áo trắng chắp tay trước ngực, nở một nụ cười rất tiêu sái.
“Ngươi sai.”
“Mấy vạn cái trung võ thế giới cũng khó mà sinh ra một cái cao võ, thủ đoạn của cao võ thế giới, không phải ngươi có thể tưởng tượng ra được, ngươi giống như ếch ngồi đáy giếng, dựa vào sức mạnh quy tắc bảo hộ mà đắc chí.”
“Nhưng mà, ngươi lại không biết, cường giả của cao võ thế giới, nếu như muốn diệt trung võ, có ngàn vạn loại thủ đoạn ”
Phật chủng nói.
Lục Phiên có chút hăng hái, thân hình dựa vào Thiên Nhận Y, bình tĩnh nhìn Phật chủng, nói:“Nếu như ta đoán không nhầm, Thiên Nguyên đại lục chính là bị ngươi làm tan vỡ phải không?”
“Ngươi dùng thủ đoạn như đã dùng với Đinh Cửu Đăng, ảnh hưởng tới Khổ Đồ, khiến cho Khổ Đồ trở thành thủ phạm diệt thế, cái này có lẽ cũng là một loại thủ đoạn hủy diệt trung võ mà ngươi đã nói phải không?”
Lục Phiên chậm rãi nói.
Hai đầu lông mày của Phật chủng hơi cau lại, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc:“Ngươi đã phát hiện?”
Khóe môi của Lục Phiên hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười khinh thường.
“Trong mắt của cường giả Phật giới cao võ, một tên Khổ Đồ đáng là gì? Mục đích mà ý chí của vị đại Phật kia hàng lâm, hẳn là dùng để yểm hộ cho ngươi phải không?”
Vị tăng nhân mặc áo cà sa màu trắng chắp hai tay trước ngực, trên mặt hiện lên vẻ thương xót.
“Thí chủ, Thiên Nguyên vốn dĩ có thể trở thành một mảnh cực lạc tịnh thổ, đáng tiếc. . . Cuối cùng lại bị thí chủ phá hỏng, thí chủ có biết, mình chính là tội nhân của Thiên Nguyên?”
“Thoạt nhìn, dường như thí chủ đã cứu vớt Thiên Nguyên, thực tế lại khiến cho Thiên Nguyên vạn kiếp bất phục.”
Ánh mắt của Lục Phiên nhìn Phật chủng giống như đang nhìn một kẻ thiểu năng.
Ngón tay của hắn nhẹ nhàng gõ gõ trên thành xe lăn, bình tĩnh nói:“Ngươi cảm thấy ta nên xử trí ngươi như thế nào?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận