Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 255: Vũ Văn Tú cùng đường mạt lộ. (2)

Dịch: Mèo Rừng
Lưu Hạo bạo rống.
Mười một tên giáp sĩ đồng thời lùi lại, kéo dài khoảng cách với Bá Vương, sau đó không ngừng chạy nhanh, quấn quanh thành vòng ở bên ngoài Bá Vương.
Bá Vương không thèm để ý.
Chỗ tim của hắn mơ hồ có vòng xoáy đang hội tụ lại, hắn đang thối luyện tạng thứ năm.
Tiếng nổ nhíu lại.
Hắc mâu ‘Long Thứ’ trong tây Lưu Hạo đột nhiên nâng lên, sau đó vung ra, hóa thành một tia hắc mang, cuốn theo bén nhọn đâm về phía Bá Vương, muốn đâm xuyên cả thân thể của hắn.
Những Hắc Long giáp sĩ khác cũng như thế.
Lít nha lít nhít ánh đen thẳng bức về phía Bá Vương.
Bá Vương nâng lá chắn trong tay lên, đột nhiên vỗ một cái, sau đó những cái hắc mâu này đều dồn dập bị đẩy lùi.
Đám người Lưu Hạo tiếp lấy Long Thứ bị lực đàn hồi đánh bay, kế tiếp lại lần nữa cuốn theo linh khí hung hăng vung ra.
Nhưng mà, Bá Vương không có cho bọn hắn cơ hội.
Một rìu đột nhiên bổ xuống, thuận theo đó là một cây Long Thứ bị chém vỡ.
Bá Vương tìm tới cửa đột phá, mặt đất dưới chân bị chấn thành một tiếng nổ vang.
Thân thể của hắn bị bắn bay ra, tiếp cận một tên Hắc Long giáp sĩ, toàn thân của đối phương đều bị bao trùm bởi lân mịn, Bá Vương vui mừng không sợ, đầu hắn chợt đập một cái, làm cho cái đầu của tên Hắc Long giáp sĩ này có máu tươi bắn tung tóe.
Một rìu bổ qua, trực tiếp bổ thành hai nửa.
Sắc mặt Lưu Hạo đột nhiên hoảng hốt!
Đây chính là sự đáng sợ của đại tu hành giả Thể Tàng cảnh chân chính sao?
Mỗi khi chết một tên Hắc Long giáp sĩ, thì sâu bên trong Hoàng thành sẽ phát ra một tiếng long ngâm đáng sợ.
Cuối cùng, Lưu Hạo không gánh được nữa.
Hắn đã từng coi là, sau khi bản thân làm đầu lĩnh Hắc Long Thập Tam Giáp, một khi bước vào Thể Tàng cảnh, thì thực lực đủ để so với những đỉnh cấp tu hành giả như Bá Vương hay đồ đệ Bạch Ngọc Kinh.
Thế nhưng…
Hiện thực đã cho hắn một cú tát thật mạnh.
Hắn… Còn kém xa lắm.
Đôi mắt của hắn lóe lên tinh mang sáng chói, xen lẫn theo đó là một vệt điên cuồng cùng chờ mong.
Hắn móc một phong thư từ trong ngực ra, nội dung bên trong phong thư này đã được hắn nhìn qua khi đi trên đường, nên cũng rất rõ ràng, nội dung bức thư này là cỡ nào đả kích đối với Bá Vương.
Đây là cơ hội cho hắn!
Đây là cơ hội do Thiên Tử sáng tạo cho hắn!
“Bá Vương! Ngươi vũ dũng, đương thời không người có thể địch! Thế nhưng… Ngươi sợ là chưa bao giờ nghĩ tới… Người mà ngươi thân mật nhất, thậm chí là người mà ngươi yêu sâu đậm nhất, kỳ thật vẫn luôn muốn lấy tính mạng của ngươi!?”
“Nghe nói Bá Vương ngươi tranh đoạt thiên hạ, là bởi vì hứa cho mỹ nhân một cái giang sơn đẹp như vẽ! Không biết Bá Vương ngươi sau khi thấy phong thư này, sẽ có cảm tưởng thế nào!?”
Âm thanh của Lưu Hạo cuốn theo linh khí, truyền vào bên tai Bá Vương.
Gió tuyết tung bay đầy trời tựa hồ cũng chậm lại ở ngay thời khắc này.
Một phong thư cuốn theo linh khí, bắn mạnh về phía Bá Vương.
Đối với lời nói của Lưu Hạo, bản thân Bá Vương cũng lười để ý.
Cũng đối với phong thư vừa bị bắn mạnh tới, Bá Vương lập tức chuẩn bị một rìu chém nát bấy nó.
Nhưng mà…
Bá Vương liếc nhìn thoáng qua chữ ở trên phong thư.
“Thân phận của Lạc Mính Tang.”
Cái tên quen thuộc này, khiến cho Bá Vương đình trệ cây rìu trên tay lại, hắn bắt lấy phong thư.
Ở thời khắc Bá Vương nắm lấy phong thư.
Trong lòng Lưu Hạo mừng như điên!
“Chính là lúc này!”
“Giết!”
Lưu Hạo nắm chặt Long Thứ, linh khí toàn thân triệt để bùng nổ vào lúc này.
Thân thể hắn giống như một tia hắc mang, xông về phía Bá Vương.
Bá Vương dường như không có hoàn toàn chú ý đến hắn, mà là vứt phong thư trên tay xuống, lấy ra thư tín rồi bình tĩnh nhìn.
Lưu Hạo mừng như điên.
Hắn lập tức tiến đến gần bên người Bá Vương.
Long Thứ trong tay, đột nhiên cuốn lên.
“Có phải là hết sức tuyệt vọng hay không?”
“Bá Vương… Một mảnh dụng tâm lương khổ của ngươi, lại chẳng qua là tâm kế người ta dùng để trêu đùa ngươi…”
“Mối tình thắm thiết của ngươi, cũng chỉ là tuồng kịch người khác diễn!”
“Ngươi không nghĩ tới sao, nữ nhân của ngươi, thì ra chỉ là quân cờ nằm vùng do phu tử tính toán ngươi mà thôi!”
Lưu Hạo lạnh như băng nói.
Hắn muốn kích thích tâm thần của Bá Vương, chỉ có như vậy, hắn mới có cơ hội.
Mà Bá Vương thì lại giống như là đang thoát khỏi chiến trường.
Phốc phốc.
“Long Thứ” sắc bén bỗng nhiên đâm xuyên vào sườn dưới của Bá Vương, đi thẳng về trong cơ thể hắn.
“Thành công!”
Lưu Hạo lập tức mừng rỡ.
Hắn… Tự tay giết chết tu hành giả thiên hạ đệ nhất vũ dụng, bá chủ Tây Quận, Hạng Thiêu Vân!
“Quả nhiên…”
Bỗng nhiên.
Âm thanh có chút cô đơn của Bá Vương chợt vang lên.
Lưu Hạo khẽ giật mình.
Sau đó thấy được, đôi mắt của Bá Vương chợt lướt ngang, đôi đồng tử đen kịt mà lạnh lẽo nhưng không có bất kỳ cảm xúc nào kia, khiến cho Lưu Hạo chợt có chút hốt hoảng…
“Ngươi…”
Lưu Hạo há to miệng.
Bá Vương cũng chỉ cầm tấm chắn lên, hung hăng nện xuống.
Đập cho Lưu Hạo đầu đầy máu me, ngã rơi xuống đất.
“Ngươi là cái há gì, cũng xứng giết Hạng Thiếu Vân ta!?”
“Một phong thư tín ra có gì đặc biệt, cũng muốn ảnh hưởng đến ta?”
“Ngươi có thể không biết… Hạng Thiếu Vân ta là làm sao bước vào Thể Tàng cảnh.”
Lời nói của Bá Vương mang theo cảm giác vô tình cùng lạnh lẽo.
Lưu Hạo quả thật là không biết, Bá Vương ở trên chiến trường Tây Quận, đã cơ hồ lấy thương đổi thương với phật tăng.
Bá Vương đối với chút thương thể này, căn bản là không có tý đau đớn nào.
Tắm chắn lại một lần nữa nện xuống.
Lưu Hạo nôn ra máu.
Bá Vương thận trọng gấp gọn thư tín lại.
Thế nhưng khí tức đè nén trên người hắn lại càng lúc càng kinh khủng…
Bá Vương cầm trường phủ lên, tên Lưu Hạo bị đặt ở dưới tấm chắn liên tục giãy dụa lấy.
Nhưng Bá Vương không thèm điếm xỉa, trường phủ quét qua.
Đầu của Lưu Hạo bỗng lăn xuống đất…
Lưu Hạo vừa chết.
Khí thế của Hắc Long giáp sĩ cơ hồ trong nháy mắt bị sụp đổ.
Bá vương ngựa mặt lên trời hét lên một tiếng chấn nộ.
Trong con ngươi của hắn nổi lên cảnh tượng ban đầu ở Hồ Tâm đảo, tìm Lữ Động Huyền tính một quẻ cho hắn, một quẻ kia, là Đại hung.
Lại thêm nữ tỳ bà mà Lữ Động Huyền mang theo.
Kỳ thực trong lòng của Bá Vương cũng từng có không ít suy đoán.
Mặc dù đã sớm có suy đoán, nhưng Bá Vương vẫn cực kỳ giận dữ.
Hắn quay đầu, nhìn về phía bên ngoại Đế Kinh thành, ánh mắt xuyên qua tường thành dày nặng mà xa xưa này, thấy được bóng dáng xinh đẹp đang ngồi trong xe ngựa kia.
Nhớ lại đủ loại quá khứ.
Vẻ hung nộ trên mặt Bá vương bỗng tán đi, hóa thành bùi ngùi.
Hứa cho ngươi giang sơn đẹp như vẽ, lời hứa của ta sẽ không thay đổi.
Ma khí nồng nặc quanh quẩn, vòng xoáy linh khí ở trung tâm trái tím Bá Vương bỗng nhiên ngưng tụ lại.
Rèn luyện Thể Tàng viên mãn!
Hắc Long giáp sĩ còn xót lại dự định quay người chạy trốn.
Bọn hắn đã không còn bất kỳ chiến ý nào nữa rồi, cái chết của Lưu Hạo, triệt để đánh nát lòng tin của bọn hắn.
Bá Vương không thể địch!
Phốc xuy phốc xuy!
Bá Vương tựa như ma, không đúng, hắn căn bản chính là đi ma đạo.
Từng cái đầu lâu bay vút lên trời.
Bá Vương hành tẩu đi ra từ bên trong huyết vũ, trường phủ nhỏ máu.
Hạng Gia quân cùng Huyền Vũ vệ đang đối kháng cùng với Hắc Long vệ cũng quay đầu nhìn xem, lại phát hiện Hắc Long Thập Tam giáp đều chết trận tất cả.
Sắc mặt của Hắc Long vệ đều trở nên đại biến, chiến ý không còn, quay người lập tức trồn về phía Hoàng thành.
Tuyết lạnh lẽo, bay xuống từ không trung.
Đạm Đài Huyền giục ngựa đi đến một bên thi thể không đầu của Lưu Hạo.
Hắn tung người xuống ngựa, thấy được một phong thư tín nhuốm máu bị rơi xuống.
Khom lưng, nhặt lên.
Sau đó thấy được một cái tên quen thuộc bên trên phong thư.
Đạm Đài Huyền cười cười ngoài ý muốn.
Sau đó, hắn chồng tin lên, xe nát, xé thành những mảnh vụn, vung xuống trong đống tuyết.
. . .
Ngự Hoa viên.
Vũ Văn Tú mặc một thân quân phục kim giáp, ngồi ở trên tảng đá, toàn thân khẽ run rẩy.
Lão thái giám an tĩnh cúi đầu đứng lặng, phất trần rủ xuống giữa cánh tay, tựa hồ đang nhìn chằm chằm vào tuyết trắng dưới chân.
Trong ao, Hắc Long phóng lên, rống giận.
Vũ Văn Tú thì lại rất bình tĩnh, bình tĩnh đến thậm chí toát ra ý cười, khóe miệng của hắn có hơi nhếch lên, đứng người lên, đi về phía Hắc Long.
Hắc Long đang nóng nảy bỗng đình chỉ phóng lên, đối mặt cùng với Vũ Văn Tú với một thân kim giáp.
Mà sau lưng hắn.
Là liên tục tiếng la giết bại lui của Hắc Long vệ.
Nhóm Hắc Long vệ bại lui vào Ngự Hoa viên, Vũ Văn Tú đưa lưng về phía bọn hắn.
Hắn nhìn về phía Hắc Long, bàn tay khoác lên Thiên Tử kiếm ở bên hông, còn tay kia thì nâng lên, vỗ về nhẹ nhàng ở bên trên lân giáp của Hắc Long.
Hắn cười khẽ, cảnh tượng này, là cỡ nào quen thuộc, giống như đã từng quen biết.
Cũng là phản quân, Ngự Hoa viên, Hắc Long.
Cũng là cùng đường mạt lộ.
Tuyết bay bình tĩnh rơi xuống.
Vũ Văn Tú vuốt Hắc Long, nói khẽ.
“Bại hết rồi.”
“Trẫm… Chỉ còn có thể dựa vào ngươi.”
“Đi thôi.”
Lời nói vừa ra.
Cuồng phong bỗng nhiên lên.
Hắc Long mà Vũ Văn Tú đang vuốt, bỗng nhiên vụt lên, móng vuốt nắm lấy mặt đất, bay nhào về phía… Hắc Long vệ đang rút lui về.
Mốt tiếng long ngâm, vang vọng tòa Đế Kinh Hoàng thành xa xưa này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận