Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 437: Thực lực tăng lên dữ dội, Cự Kình vui mừng. (1)

Dịch: ming ming
“Lầu cao vạn trượng đất bằng lên, chúc mừng kí chủ bước vào luyện khí tầng năm, phần thưởng nhận được: Phượng Linh kiếm x3, hạt giống thực vật linh khí ngẫu nhiên x1, quả phân thân x1.”
“Kí chủ bước vào luyện khí tầng năm, phạm vi truyền tải linh khí được mở rộng, tăng cường năng lực tự động khôi phục (linh khí, cường độ linh hồn, cường độ thân thể), thu hoạch được công phạt kỹ《 Trấn Bia thủ 》”
Bảng thông báo quen thuộc của hệ thống, liên tục hiện ra trước mắt Lục Phiên.
Sau khi luồng khí tức đáng sợ trên bầu trời biến mất đi, hệ thống lập tức trở nên nhiệt tình như trước.
Lục Phiên tựa người trên Thiên Nhận Y, hắn đang suy tư một vài vấn đề, nên không để ý phần thưởng của hệ thống cho lắm.
Luyện khí tầng năm, biến hóa của Lục Phiên là rất lớn, không chỉ đơn thuần về thực lực, mà còn về linh thức.
Có cảm giác dường như linh thức càng tinh tường và nhạy cảm hơn trước.
Linh khí trong cơ thể cũng mạnh hơn nhiều so với lúc trước, đây mới là thứ khiến Lục Phiên ngạc nhiên.
Có lẽ, cho tới lúc này, Lục Phiên mới thực sự hiểu rõ ý nghĩa thực sự của Luyện khí.
Linh khí của luyện khí tầng năm, một sợi bằng mười sợi của luyện khí tầng bốn, dường như một sợi khí đã có thể đè sụp những thành tựu lúc trước.
Đây là sự biến hóa về cấp bậc năng lượng.
Giơ tay lên.
Lục Phiên nắm lại thành quyền, đánh về phía hư không.
Cơ thể, có thể nói đây là phần yếu nhất của Lục Phiên, nếu không sử dụng Thần Ma huyết, thực ra cơ thể Lục Phiên… Cũng chỉ bằng bọn người Đỗ Long Dương.
Thế nhưng, nếu thôi động Thần Ma huyết, thân thể của Lục Phiên liền sẽ trở nên mạnh hơn rất nhiều.
Nhưng mà giờ đây, Lục Phiên đấm ra một quyền, không khí liền nổ ra một làn sóng, dường như bị đấm lủng vào, không khí tựa muốn sụp đổ.
Sức mạnh cỡ này, hoàn toàn không thua kém lúc sử dụng Thần Ma huyết.
Đôi mắt Lục Phiên sáng rực lên, nói cách khác, hắn giờ đây, nếu thôi động Thần Ma huyết, thân thể… Sẽ mạnh tới mức nào?
Thả lỏng nắm đấm, lòng bàn tay của Lục Phiên, có một sợi linh khí được điều khiển mà ra.
Phẩm chất của sợi linh khí này là rất cao, tựa như dòng thủy ngân đang lưu động, cực kỳ nặng nề.
Lục Phiên bắt lấy sợi linh khí này, nhẹ nhàng rút ra, trong không gian dường như có nổ vang lên.
“Thất mạnh…”
Lục Phiên chậc chậc vài tiếng.
Đây chính là sự biến hóa sao?
Nếu giờ Lục Phiên gặp được ý chí của Đại Phật thế giới cao võ kia, e là chỉ phóng ra một sợi linh thức cũng để trấn áp đối phương.
Thực lực của bản thân tăng lên, không hề nằm ngoài dự đoán của Lục Phiên.
Cho nên, hắn bắt đầu kiểm tra phần thưởng.
Mỗi lần luyện khí được nâng cấp đều sẽ có phần thưởng, Lục Phiên riết cũng quen.
“Phượng Linh kiếm cùng với hạt giống linh khí cỏ dại, cỡ nào cũng không thay đổi…”
Khóe miệng Lục Phiên giật giật.
Hai phần thưởng này, Lục Phiên cũng chẳng mong đợi gì.
Cộng với ba thanh Phượng Linh kiếm lần trước có được, giờ đã là tám thanh, rốt cuộc còn lại bao nhiêu thanh, Lục Phiên đoán không ra.
Tâm trí khẽ động.
Phượng Linh kiếm từ trong xe lăn phóng ra, phát ra ánh lửa lấp lánh trên bầu trời cao.
Giữa tiếng phượng gáy vang vọng, lại có thể khiến cho gió mây biến sắc.
Liên tục phóng Phượng Linh kiếm lên bầu trời, đôi mắt Lục Phiên cũng khé sáng lên.
Tay hắn giơ cao, Phượng Linh kiếm bắt đầu không ngừng xếp chồng lên nhau.
Rất nhanh, đã xếp thành một thanh trường kiếm dài hai thước tám…
“Hửm?”
Lông mày Lục Phiên nhíu lại, nhìn thanh Phượng Linh kiếm dài hai thước tám này, phát hiện ra đỉnh đầu của Phượng Linh kiếm, đứt đi một đoạn nhỏ, đoạn nhỏ bị đứt này, khiến cho khí tức của Phượng Linh kiếm, nhanh chóng tan biến.
“Có cảm giác… Phượng Linh kiếm cũng sắp tập hợp đủ rồi, chắc cũng không còn nhiều nữa, khoảng… Một hai thanh đi.”
Lục Phiên lộ ra vài phần hứng thú.
Nắm lấy Phượng Linh kiếm, Lục Phiên có thể cảm nhận được rõ ràng, nếu như chém ra một kiếm, có thể chém rách không gian một cách dễ dàng.
Tám thanh Phượng Linh kiếm hợp làm một, uy lực… Thậm chí đã đạt tới cấp độ địa giai linh cụ.
Cong ngón tay lại gõ gõ lên thân kiếm, thanh Phượng Linh kiếm như được đúc từ hỏa diệm kia, liền phát ra tiếng ngân vang thanh thúy, quanh quẩn Hồ Tâm đảo, rất lâu cũng không tan đi.
Tách Phượng Linh kiếm ra, Phượng Linh kiếm liền quay về với Thiên Nhận Y, khiến cho Thiên Nhận Y có hai màu bạc đỏ xen kẽ nhau, hết sức lộng lẫy.
Sau đó, Lục Phiên lấy hạt giống linh khí được thưởng ra.
“Hạt giống linh khí lần này chỉ có một hạt?”
Ong…
Ánh sáng phát ra, sau đó tan đi.
Lộ ra hình dáng hạt giống trong đó, lại là… Một quả thông.
Nắm lấy quả thông, quả thông này có màu lưu ly, thậm chí phát ra một luồng linh khí kỳ dị.
“Nếu để thời gian đủ lâu… E là có thể sinh ra linh trí.”
Đôi mắt Lục Phiên khẽ sáng lên.
Nhìn nhìn về phía Hồ Tâm đảo, tâm trí khẽ động, giơ tay nhẹ nhàng phất qua hòn đảo.
Sau đó, bên dưới lầu các Bạch Ngọc Kinh, bỗng nhiên ầm ầm mọc lên một dãy núi.
Dãy núi không ngừng vươn cao lên, trở nên vô vùng nguy nga hùng vĩ.
Nhưng, ngọn núi vừa mới mọc lên này cho vô cùng khác biệt, bởi vì, thiếu vắng sự tồn tại của thực vật, nên nhìn rất trơ trọi.
Lục Phiên nhíu nhíu mày, tựa người trên Thiên Nhận Y.
Ánh nhìn của hắn rơi lên trên Triều Thiên cúc, các cây Triều Thiên cúc lập tức khẽ co rút lại.
Sau đó, ánh mắt lại lướt ngang, đặt vào phía trên Bích La đào, những đóa hoa đào giống như thẹn thùng khẽ chụm lại.
“Bây giờ linh khí trên hòn đảo đã đủ để các ngươi sinh trưởng, không cần bá đạo như vậy nữa…”
Lục Phiên nói.
Lời nói vừa buông xuống, liền có làn sóng huyền bí khuếch tán ra.
Hoa cúc chập chờn, rung động lên xuống, giống như là đang gật đầu.
Bích La đào cũng nở rộ ra, hiển nhiên là đáp trả lời nói của Lục Phiên.
Linh thực, sở dĩ được xưng là linh thực, cũng là bởi vì bọn nó có trí khôn.
Lục Phiên cười một tiếng.
Rất hài lòng, ngón tay cong lại búng một cái, quả thông như thủy tinh từ trong bàn tay bắn ra, rơi xuống thân núi, trực tiếp chui vào bên trong, biến mất không thấy.
Cùng lúc đó.
Bắt đầu từ bên bờ của Hồ Tâm đảo, bụi cỏ xanh biếc mọc lan tràn ra, thậm chí có hoa dại mọc lên, rực rỡ sắc màu, u tùm sum xuê.
Đây đều là những thực vật bình thường, mặc dù cũng ẩn chứa linh khí, nhưng so với Triều Thiên cúc cùng Bích La đào, lại kém rất nhiều.
Thế nhưng, có những thực vật này tô điểm, cả hòn đảo Hồ Tâm đều ngập tràn sinh khí.
Phía Tử Trúc lâm, vẫn như cũ không có cây cối, chủ yếu là cũng không cần thực vật, bởi vì đó là rừng trúc, vốn không có thực vật có thể sinh sống.
Trừ những rừng trúc ra, những nơi khác đều mọc đều cỏ dại xanh biếc.
Cỏ xanh dài nhẹ bay theo gió trong tiết trời tháng hai, xinh đẹp say đắm lòng người.
Mà mọc ở thân núi cùng với đám cỏ dại là một cây thông còn non, cong cong vẹo vẹo, chiếm hết nửa thân núi.
Thân ảnh Lục Phiên bỗng hóa thành lôi cung, đột nhiên xuất hiện bên dưới cây thông.
Lục Phiên ngồi tựa trên Thiên Nhận Y, cảm thấy còn thiếu thiếu cái gì đó.
Sau đó ánh mắt bỗng sáng bừng lên, giơ tay lên vẫy gọi.
Bỗng nhiên, các hòn đá vụn dưới mặt đất chợt chất đống lại, hóa thành một bàn cờ đá.
Lục Phiên nâng tay áo lên, bắt đầu bày bố thế trận trên bàn cờ, thế Sơn Hà.
Sau đó, không hạ cờ nữa.
Bây giờ Hồ Tâm đảo cũng xem như có biến hóa lớn.
Lục Phiên áo trắng hơn tuyết, trong một mảnh xanh biếc dạt dào này, toát lên vẻ bình thản vô vùng ung dung.
Thu hồi thần trí.
Sự chú ý của Lục Phiên đều tập trung vào phần thưởng quan trọng cuối cùng, quả phân thân.
“Quả phân thân là cái gì?”
Đôi mắt Lục Phiên nheo lại.
“Quả phân thân: Thiên địa kỳ trân của thế giới cao võ, sinh ra bởi thiên giai thực vật ‘Thất Thải Bảo Thụ’, vạn năm kết một trái, có thể rèn đúc chân thân thực, như có thêm một kiếp tu hành.”
Có thể rèn đúc phân thân thực?
Con ngươi Lục Phiên khẽ co lại.
Phân thân thực mà ở đây nói tới, không phải là phân thân dùng một sợi linh khí để chiếm lấy cơ thể người khác.
Mà là phân thân tự sinh ra ý thức tự chủ.
Đây là một thủ đoạn vô cùng thần thông, phân thân như vậy cực kỳ quý báu.
Nếu như tu hành gặp phải trợ ngại, thậm chí có thể để phân thân đi theo con đường tu hành khác, thực hiện loại suy, phá vỡ gông xiềng.
Nhất thời, Lục Phiên cũng trở nên nghiêm túc hơn.
Nếu quả phân thân này sử dụng tốt, sẽ đem tới giá trị vô cùng lớn.
Hình dáng quả phân thân như một đứa bé, yên tĩnh nằm trong tay Lục Phiên, tuy rằng không động đậy, nhưng mà, Lục Phiên dường như nghe được tiếng em bé đang khóc, và cử động.
Tập trung nhìn, nhưng phát hiện quả phân thân trong tay vẫn duy trì hình dáng cũ.
“Cuối cùng cũng cho ra được đồ tốt…”
Lục Phiên lẩm bẩm một câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận