Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 507: Thủ đoạn của thời đại Chư Tử Bách Gia (1)

Dịch: Nguyễn Anh Hùng
Giữa Hãn Hải mênh mông, trên đảo nhỏ.
Đỗ Long Dương lù lù đứng yên như một tượng đá bất động, trên người hắn tỏa ra một khí tức mờ mịt.
Hắn cau mày, trong đôi mắt có sự khiếp sợ, có phẫn nộ, có sầu lo, còn có sự bất đắc dĩ. . .
Đủ kiểu cảm xúc mà hắn thấy trong giờ phút này, nơi xa trên bầu trời, Thiên Hư và Diệp Thủ Đao lúc này đang quan sát Đỗ Long Dương độ kiếp cũng đang hơi nghi hoặc.
Hai người liếc nhìn nhau, dường như không hiểu được Đỗ Long Dương hiện tại đang làm gì.
“Tên chó chết này. . . Đang khoe mẽ sao?”
Thiên Hư công tử nhíu mày, hai ngón tay cầm một thanh tiểu kiếm lên, hỏi Diệp Thủ Đao.
Đột phá đến Tam Thần cảnh, đây là cảnh giới mà bọn hắn luôn mơ tới, vì sao lại còn có bộ dáng ưu sầu đây?
Giả tạo như vậy để ai nhìn đây?
Diệp Thủ Đao thì lắc đầu, hắn như đã nhận ra được điều gì đó.
“Với tính cách của Đỗ thành chủ, không thể nào mà khoe mẽ được. . . Có lẽ, khi hắn đột phá đến Tam Thần cảnh, hắn đã thấy được những chuyện mà chúng ta không thể thấy được.”
“Có thể là một nguy cơ kinh khủng.”
Diệp Thủ Đao nói.
Đầu óc của hắn suy nghĩ rất nhanh, lập tức đã đoán được điều gì đó.
Hắn ngẩng đầu lên, trước đó Đỗ Long Dương cũng ngẩng đầu nhìn lên trời, vẻ mặt khiếp sợ và phẫn nộ.
Có lẽ, đằng sau những tầng mây này, có bí mật gì mà bọn hắn khó mà biết được.
“Không. . . Ta cảm thấy lão Đỗ đang khoe mẽ, hắn muốn biểu hiện sự uy vũ hùng tráng của hắn trước mặt chúng ta!”
Thiên Hư công tử không phục, vung tiểu kiếm lên, nghiêm túc nói.
Diệp Thủ Đao không nói gì, mặc kệ hắn.
Bỗng nhiên.
Ống tay áo đang rủ xuống của Diệp Thủ Đao hơi run run, dường như bị một con gió mạnh thổi qua.
Sắc mặt của hắn biến đổi, vẻ mặt kinh hãi!
Hắn đột nhiên quay đầu, nhìn về phía bầu trời.
Ầm ầm!
Bầu trời như đang có thêm một mặt trời nữa mọc lên.
“Cái đó là. . .”
Diệp Thủ Đao khiếp sợ.
“Đó là mặt trời?” Thiên Hư công tử nghi ngờ nói.
Sau đó, vẻ mặt hắn đột nhiên thay đổi.
“Không. . . Không đúng, trên trời đã có một mặt trời rồi!”
Oanh!
Khí tức bùng nổ, trên vòm trời đột nhiên nổ tung.
Một tiếng cười to lớn vang vọng trên vòm trời, giống như tiếng sét cuồn cuộn, nhanh chóng lan ra, quanh quẩn ở mọi ngõ ngách trong trời đất.
Khí tức mạnh mẽ thậm chí làm không gian như bị vặn vẹo vậy.
“Người nào!?”
Diệp Thủ Đao và Thiên Hư công tử đồng thời kinh hãi.
Bọn hắn không hẹn mà cùng tỏa ra khí tức của mình, nhìn chằm chằm vào bầu trời.
Ánh sáng dần tán đi, bọn hắn thấy được một bóng người xuất hiện dưới vầng mặt trời kia.
Đó là một thanh niên tay cầm một cái la bàn, trên la bàn có khắc từng kí hiệu kì dị không phải là chữ viết của thế giới này.
“Ngươi là người phương nào!?”
Thanh niên này làm Thiên Hư công tử cảm thấy vô cùng lo sợ, đó là một loại khí tức cực kỳ đáng đè nén người khác.
“Ta?”
Thanh niên tuấn dật phi phàm, khuôn mặt như được điêu khắc tỉ mỉ mà thành.
Hắn nhìn Thiên Hư công tử, khẽ cười.
“Tại hạ là Phó Thiên La, bá chủ vị diện Thiên La đại lục, ngẫu nhiên đi ngang qua nơi này, đặc biệt tới bái phỏng một phen.”
Thanh niên sử dụng linh thức, nhanh chóng hiểu được ngôn ngữ của đám người Thiên Hư công tử.
“Thiên La đại lục?”
Diệp Thủ Đao và Thiên Hư bỗng nhiên run lên.
Cường giả đến từ thế giới khác!?
Người xâm nhập!?
Phó Thiên La nở nụ cười.
Ánh mắt hắn lướt qua Thiên Hư và Diệp Thủ Đao, nhìn về Đỗ Long Dương đang đứng trên hải đảo.
Trong đôi mắt hắn hiện lên sự vui vẻ phấn khích.
“Thấy rồi. . . Thật không uổng phí công sức mà.”
Nụ cười trên mặt Phó Thiên La tan biến.
Thân thể hắn bỗng nhiên hóa thành tia sáng vàng, bay tới chỗ Đỗ Long Dương.
“Dừng lại!”
Diệp Thủ Đao quát lớn.
Giờ phút này, Đỗ Long Dương đang tập trung để đột phá, một khi có người quấy rối, chắc chắn Đỗ Long Dương sẽ chịu hậu quả khó mà lường được.
Diệp Thủ Đao rút đao, tinh khí thần hợp nhất.
Hóa thành một thanh đao to lớn tỏa ra đao mang như muốn chém vỡ bầu trời.
Nhưng mà.
Phó Thiên La hơi dừng lại, sau đó, hắn giơ tay lên, trên ngón tay của hắn có hoa văn màu hoàng kim hội tụ.
Ngón trỏ hóa thành nhón tay vàng.
Chỉ vào đao mang.
Xoạt xoạt. . .
Sau đó, đao của Diệp Thủ Đao dần dần có những vết rách xuất hiện, tiếp đến. . . Nát vụn!
“Hơi yếu a.”
Phó Thiên La liếc mắt nhìn Diệp Thủ Đao.
“Chỉ là Anh Biến mà thôi. . .”
Nói xong, trên chân Phó Thiên La cũng xuất hiện những hoa văn màu hoàng kim.
Oanh!
Thân hình của hắn lướt trên không trung tạo thành bóng mờ, thời điểm hắn dừng lại, đã đứng trước mặt Diệp Thủ Đao.
Ngón tay vàng của hắn đột nhiên chỉ xuống.
Diệp Thủ Đao cảm thấy mình đang gặp nguy hiểm.
Trường đao màu đen chắn ở trước ngực.
Phốc phốc!
Thân đao bị xuyên thủng.
Một sợi kình khí ánh vàng xuyên qua thân thể Diệp Thủ Đao rồi tạo thành một vụ nổ ở sau lưng hắn.
Diệp Thủ Đao đứng lặng một lúc, sau đó đột nhiên chìm vào trong Hãn Hải bao la, làm vô số bọt nước tóe lên.
Hưu hưu hưu!
Một kiếm khí sắc bén chém tới.
Phó Thiên La vội quay đầu né, thế nhưng vẫn chậm nửa nhịp, một sợi tóc của hắn bị chém bay xuống.
Phó Thiên La cầm sợi tóc bị chém đứt mà nhìn.
Sợi tóc đen sì, sáng bóng.
Nụ cười trên mặt hắn biến mất, ngẩng đầu, nhìn về phía Thiên Hư công tử.
Thiên Hư công tử ngồi xếp bằng trên không.
Một cái hộp gỗ được mở ra, trong hộp gỗ trưng bày vài thanh tiểu kiếm.
Hắn cong ngón tay búng ra.
Từng chuôi tiểu kiếm, tung bay phóng ra, đón gió căng phồng lên, không ngừng biến lớn.
“Chém!”
Thiên Hư công tử quát chói tai.
Cự kiếm nghênh phong trảm!
Sâu trong con ngươi Phó Thiên La lúc này đang có hoa văn chuyển động với tốc độ cực nhanh, sau đó hóa thành hình dáng một quả cầu màu vàng bảo vệ hắn từ bên trong.
Đông đông đông!
Từng chuôi kiếm của Thiên Hư công tử đánh vào trên đó, đều không thể gây ra bất cứ tổn thương nào!
Khuôn mặt Phó Thiên La hiện lên vẻ lạnh lùng.
“Ngươi dám đả thương một sợi tóc của ta!”
Nói xong.
Hắn nâng bàn tay lên, ấn vào la bàn.
Xoạt xoạt xoạt xoạt. . .
Dường như có cơ quan trong la bàn đang chuyển động, phát ra tiếng bánh răng va chạm với nhau.
Vô số hoa văn bao phủ lấy bàn tay hắn.
Phó Thiên La chưởng một chưởng về phía Thiên Hư công tử!
Oanh!
Bàn tay màu vàng óng, đột nhiên phóng to trên không trung.
Thiên Hư công tử biến sắc, hắn dùng tất cả chuôi kiếm của mình đánh vào bàn tay màu vàng óng kia.
Tuy nhiên, toàn bộ kiếm của hắn đều vỡ tan.
Bàn tay vàng thế như chẻ tre, tiếp tục hạ xuống.
Không khí cũng không chịu nổi sức mạnh của bàn tay, phát ra những âm thanh như bị hủy diệt.
Thiên Hư cảm nhận được khí tức tử vong!
Thanh niên này, quá mạnh!
Tuyệt đối không chỉ là Anh Biến cảnh!
Bỗng nhiên.
Thiên Hư công tử bình tĩnh lại.
Hắn phát hiện, khí tức đáng sợ của Phó Thiên La đã bị người khác ngăn cản.
Trước người hắn, Đỗ Long Dương mặc hắc bào bay lơ lửng.
Tay hắn cầm thương, đâm vào bàn tay vàng óng đang lao tới.
“Các hạ có phải là người được vị đại phật ở Phật giới cao võ kia sai phái tới không. . .?”
Đỗ Long Dương đạm mạc nói.
Trường thương đâm vào bàn tay, sức mạnh to lớn không ngừng bắn ra, làm cho thân của trường thương dần dần bị uốn cong lại.
Mà Đỗ Long Dương mặt không đổi sắc, nhìn chằm chằm vào Phó Thiên La.
“Ồ thì ra ngươi đã biết Tôn giả, xem ra, kẻ diệt sát Phật chủng. . . Quả nhiên là ngươi.”
“Ngươi chính là bá chủ vị diện này, kẻ dám can đảm chống đối lại Tôn giả ư?”
Phó Thiên La cười nói.
Mới vào Phân Thần cảnh, người mạnh nhất thiên hạ, hắn không phải bá chủ vị diện thì còn ai vào đây nữa?
Thân là bá chủ vị diện, nếu không có thực lực mạnh nhất thiên hạ, vậy khác gì con rối đâu?
Cho nên, Phó Thiên La không cần đoán cũng biết, vị thương khách mặc hắc bào trước mặt hắn này, chính là bá chủ vị diện.
Vì vậy. . . Xử lý hắn liền xong việc.
Mặc dù Đỗ Long Dương cũng là Phân Thần cảnh, thế nhưng. . .
Phó Thiên La cười rộ lên, hắn sẽ để cho Đỗ Long Dương biết, cùng là Phân Thần nhưng vẫn sẽ có khoảng cách!
. . .
Nữ Đế đi qua Ứng Long Long Môn, từ trong Xích Long Long Môn đi ra.
Nguyên Anh cảnh tọa trấn tại Xích Long Long Môn khi thấy Nữ Đế thì giật mình.
Đang muốn chuẩn bị dò hỏi, nhưng mà, Nữ Đế không để ý tới hắn, nàng ra khỏi Long Môn sau đó bay về hướng đại dương bao la.
Vị Nguyên Anh cảnh này hơi nghi hoặc một chút, không biết vì sao Nữ Đế lại vội vã như vậy.
Tuy nhiên, chức trách của hắn là tọa trấn Long Môn, nên cũng không quan tâm quá nhiều.
Bất Chu phong.
Trúc Lung ngồi trên tảng đá, phun ra nuốt vào năng lượng hỗn độn hư hư thực thực, đột nhiên khóe mi nàng khẽ rung lên.
Khuôn mặt xinh đẹp của nàng khẽ ngẩng lên, nhìn về phía đông.
Nơi ấy là đại dương bao la.
Dường như có một khí tức cực mạnh phát ra từ phía này.
“Có người xâm nhập?”
Trúc Lung cau mày lại, nói.
Nàng đứng trên tảng đá, bên hông cài một cây sáo trúc.
Suy nghĩ một chút, sau đó cất ra một bước, bước vào trong Long Môn, từ trong Xích Long Long Môn bước ra.
Vị Nguyên Anh cảnh trấn giữ tại đây bỗng dưng đột nhiên cứng đờ cả người.
Hắn nhìn về phía Trúc Lung, thiếu nữ đang nhắm chặt hai mắt kia, bây giờ, tên của Trúc Lung, có thể nói là như sấm bên tai. Cường giả Nguyên Anh của Thiên Nguyên vực không ai là không biết.
“Ma nữ trên Bất Chu phong!”
Vị Nguyên Anh cảnh này hít vào một hơi.
Ma nữ này, tại sao lại tới Đông Dương Quận chứ!?
Trúc Lung không để ý đến hắn, trực tiếp bay đi.
Đằng xa.
Xích Long lại một lần nữa khiêu chiến thất bại, đang liếm láp vết thương, tựa hồ cảm ứng được khí tức của Đại tỷ, cấp tốc xoay chuyển đến.
Trúc Lung nhắm chặt hai mặt, khuôn mặt quay về phía Xích Long.
“Nếu như ngươi có thể làm phương tiện đi lại giống như Tiểu Thanh thì thật là thuận tiện.”
Trúc Lung nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận