Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 475: Bổn vương đâu có mạnh như vậy (1)

Dịch: Nguyễn Anh Hùng
Trên Bản Nguyên hồ, Hồ Tâm đảo.
Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên xe lăn, dựa vào lan can, gió thổi lất phất qua vạt áo của hắn, tóc mai bay tán loạn.
Trong tay hắn kẹp một quân cờ, ngón trỏ và ngón giữa khép lại, ngón cái nhẹ nhàng gõ vào quân cờ theo một tiết tấu kì lạ.
“Cuối cùng cũng có người đầu tiên làm liều a. . .”
Hắn cười, việc Lưu Nguyên Hạo ám sát Đạm Đài Huyền, hắn đã thấy được.
Bá Vương hủy bỏ hoàn toàn Hoàng Đạo long khí giúp cho Đạm Đài Huyền được long khí quy nhất, làm chủ thiên hạ.
Hoàng Đạo long khí hộ thể, cho dù là tu hành giả Kim Đan cửu chuyển cũng chưa hẳn có thể gây tổn thương tới Đạm Đài Huyền.
Đạm Đài Huyền có được Hoàng Đạo long khí, con đường hắn tu luyện là Nhân Hoàng chi đạo. . .
Cái gọi là chi Nhân Hoàng đạo, chính là vì vạn dân thiên hạ, đi thu thập dân tâm, phổ độ thiên hạ.
Linh áp kỳ bàn bay lơ lửng trước mặt Lục Phiên, hắn cầm một con cờ lên, trong đôi mắt hơi có ánh sáng lập lòe.
Sau đó, quân cờ được đặt vào vị trí thiên nguyên, quân cờ vừa hạ xuống, bàn cờ như có được sức sống.
Lục Phiên không bày Âm Dương cục bên trong Dịch Thiên Thế.
Mà hắn đang tự mình đánh cờ, tự mình tạo ra một thế cục.
Thời gian nhàn rỗi, Lục Phiên muốn đánh cờ với chính mình.
“Nhân Hoàng đạo. . . Không phải là đạo để tu hành, tu hành giả không thể tu Nhân Hoàng đạo.”
Lục Phiên dựa vào xe lăn lẩm bẩm, nói.
Thế nhưng, Nhân Hoàng đạo cũng không yếu, nếu là Nhân Hoàng đạo đại thành, Nhân Hoàng tuy không phải là tu hành giả, nhưng một tiếng quát cũng có thể phá hủy đạo tâm của tu hành giả.
Đây mới là chỗ đáng sợ nhất.
Điều đáng tiếc duy nhất chính là. . . Không phải là tu hành giả thì sẽ không thể cầu trường sinh.
Dù cho có Hoàng Đạo long khí trợ giúp, có linh khí phụ trợ, cũng rất khó trường tồn tại thế.
Đây có lẽ chính là một cái tai hại của Nhân Hoàng đạo.
Tuy nhiên. . .
Lục Phiên mỉm cười, lại cầm một con cờ đặt lên bàn cờ.
Nhân Hoàng đạo có thể kế thừa, kéo dài qua từng đời, việc duy nhất phải làm chính là lo liệu dân tâm, để thiên hạ vạn dân cùng nhau ủng hộ, ca tụng.
Chỉ cần dân tâm không mất, Hoàng Đạo long khí sẽ luôn bảo vệ Nhân Hoàng.
Thế nhưng. . .
Nếu không có được dân tâm, Hoàng Đạo long khí sẽ bị rung chuyển, một triều đại sẽ có thể bị thay đổi.
Đến lúc đó. . . Sẽ lại sinh ra Nhân Hoàng đạo mới.
Lục Phiên lần lượt hạ cờ, đặt trên bàn cờ, trong đôi mắt hắn có ánh sáng lấp lánh, giống như đang muốn hoàn thiện điều gì đó.
. . .
Tiếng vó ngựa nổ vang.
Tia nắng ban mai xé rách đường chân trời, rơi trên mặt đất, giống như là một đợt thủy triều dâng lên dữ dội bao trùm đại địa.
Thái Lĩnh.
Tiết Đào mặc giáp vội vàng giục ngựa chạy tới, sắc mặt của hắn rất khó coi.
Khi hắn đi tới đỉnh núi, nhìn thấy lầu các sụp đổ, sắc mặt hắn trở nên trắng bệch, máu trên mặt như bị mất sạch.
Nhưng may mắn thay, hắn thấy được ở nơi xa, Đạm Đài Huyền đang được thủ vệ đứng bảo vệ xung quanh.
“Vương thượng!”
Tiết Đào quỳ rạp trên đất, khuôn mặt hắn mang theo vẻ tự trách.
Hắn ngàn lần không ngờ.
Lưu Nguyên Hạo lại điên cuồng như vậy, dám đi ám sát Đạm Đài Huyền.
Một khi Bắc Huyền vương băng hà, không chỉ mỗi Bắc Quận loạn lạc, mà là toàn bộ thiên hạ cũng sẽ loạn.
Bá Vương vừa mới bị trảm đầu, mặc dù không chết, thế nhưng, Tây Lương đã đại loạn.
Mà nếu Bắc Huyền vương lại băng hà.
Toàn bộ Ngũ Hoàng đại lục sẽ rung chuyển vạn phần.
Sắc mặt Đạm Đài Huyền vẫn hồng hào phơn phớt, vẫy tay để Tiết Đào đứng dậy.
“Việc này không thể trách được các ngươi. . .”
“Lưu Nguyên Hạo dám lên Thái Lĩnh giết ta, ngay cả ta cũng không ngờ, may mà bổn vương có Hoàng Đạo long khí hộ thể, chuyên môn khắc chế Hắc Long tà giáo, cho nên. . . Việc ám sát của bọn hắn là tự chui đầu vào lưới.”
Khuôn mặt Đạm Đài Huyền đỏ bừng.
Vốn hắn luôn không cam tâm vì không có được tiên duyên.
Nhưng hiện tại, hắn cảm thấy mình quá mạnh.
Có Hoàng Đạo long khí hộ thể, chỉ một tiếng quát lại có thể làm một vị Hắc Long vệ Thể Tàng cảnh gần như chết tại chỗ.
Hắn có thể lợi hại như vậy sao!?
“Nhân Hoàng đạo. . .”
Trong đôi mắt Đạm Đài Huyền lập loè ánh hào quang.
Tại thời khắc này, hắn có chút minh ngộ.
Lục thiếu chủ rút long khí của Hắc Long ra chế tạo thành Hoàng Đạo long khí, đại biểu cho khí vận của Đại Chu triều, mà long khí là sức mạnh có từ khí vận của hoàng triều.
Thân là quốc chủ Đại Huyền quốc, kế thừa long khí, trước đó hắn kế thừa một nửa long khí, đại biểu cho dân chúng của Đại Huyền quốc.
Mà bây giờ, Bá Vương bỏ đi Long khí, hắn có được toàn bộ long khí, có Đế Long ấn hoàn chỉnh, Đạm Đài Huyền hắn giờ chính là người đại biểu cho vạn dân trong thiên hạ.
Bỗng dưng.
Lông mày của Đạm Đài Huyền hơi nhăn lại.
Hắn cảm thấy một áp lực nặng nề.
Sau khi cảm nhận sự mạnh mẽ từ lực lượng của Nhân Hoàng, Đạm Đài Huyền lại lo lắng, hắn cảm thấy áp lực to lớn.
Nhân Hoàng đạo không chỉ có lực lượng, mà còn là trách nhiệm.
Hắn phải có trách nhiệm đối với gánh nặng của vạn dân trong thiên hạ.
Nếu như không thể cho người dân trong thiên hạ một cuộc sống an ổn, hắn còn mặt mũi nào mà tu Nhân Hoàng đạo.
“Vương thượng! Tìm được rồi.”
Ngay trong lúc Đạm Đài Huyền trầm tư, một vị Huyền Vũ vệ hân hoan chạy tới.
Trong tay hắn cầm một xấp bài thi đã phê duyệt được một nửa, xấp bài thi này đều là bài thi của những học sinh trong Đại Huyền học cung.
Đạm Đài Huyền tiếp nhận xấp bài thi này, nhẹ nhàng thở phào.
Tiết Đào thấy Đạm Đài Huyền không chết, tảng đá lớn trong lòng hắn cũng được bỏ xuống.
Hắn từ nơi một vị thống lĩnh khác biết được biểu hiện bá đạo lúc trước của Đạm Đài Huyền, nhờ Hoàng Đạo long khí hộ thể, Đạm Đài Huyền đánh Lưu Nguyên Hạo trọng thương, quát một tiếng giết chết một Hắc Long vệ.
Điều này làm Tiết Đào rất hưng phấn.
Đây là vua của bọn hắn, là Vương Giả chân chính được long khí phù hộ.
Sau đó, sát ý trong lòng Tiết Đào dâng trào cuồn cuộn.
“Lưu Nguyên Hạo đã bị trọng thương, hạ lệnh cho hết thảy Huyền Vũ vệ, lùng bắt toàn thành! Nhất định phải bắt được tên tặc nhân này!”
Tiết Đào quát lớn.
Sau khi lời của hắn truyền đi, các binh lính Huyền Vũ vệ dồn dập tuân lệnh, mạnh mẽ lao ra.
. . .
Lưu Nguyên Hạo dựa vào vách nhà lá, hô hấp khó khăn, lồng ngực giống như một cái ống bễ.
Lần này. . . Hắn chịu thiệt lớn.
Hắn không nghĩ Hoàng Đạo long khí lại có thể mạnh như vậy.
“Đạm Đài Huyền. . .”
Miệng mũi Lưu Nguyên Hạo chảy máu, đây là vết thương do long khí cắn trả.
Hắn thi triển đạo ý tấn công Đạm Đài Huyền, thế nhưng không những hắn không giết được Đạm Đài Huyền, ngược lại còn bị long khí cắn trả, đạo ý của hắn giống như còn bị tổn thương mấy phần.
Mà nếu như không phải hắn vô tình, một cước đạp bay tên Hắc Long vệ kia, có lẽ hiện tại, chắc hắn đã bị Thanh Long giết chết.
“Thù này. . . Lưu Nguyên Hạo ta sẽ nhớ kỹ.”
Che máu trên miệng mũi lại.
Hắn thất tha thất thểu đứng lên.
Tay hắn hiện lên một ngọn lửa màu trắng, muốn đốt cháy toàn bộ nhà lá, xóa đi tung tích của chính mình.
Hắn kéo lấy thân thể trọng thương của mình, tiếp tục ẩn núp.
Hắn phải nghĩ biện pháp rời khỏi tòa thành trì này.
Tiết Đào đã mang theo đại quân trở về.
Hắn nếu không đi ngay bây giờ, sợ là mãi mãi cũng sẽ không đi được nữa.
Nhưng mà, hắn vừa mới bước ra khỏi cửa căn nhà lá, đã cảm nhận được một âm thanh xé gió lao đến.
Dù hắn chưa vào Thiên Tỏa, không có linh thức, thế nhưng nhờ vào bản năng nên đã cảm nhận được một mối nguy hiểm đang tới.
Âm thanh áo giáp vang lên.
Một đội Huyền Vũ vệ đi đến nơi này, cầm đầu là Tiết Đào.
Tiết Đào một tay cầm thương, đôi mắt lạnh lùng nhìn xung quanh.
Hắn ngửi được mùi máu tươi, thế nhưng đi đến chỗ này thì mất dấu.
“Đi điều tra nhà dân xung quanh, bảo họ truy tìm trọng phạm.”
Tiết Đào hạ lệnh.
Mặc dù Thái Lĩnh thành chỉ là một tòa thành mới, thế nhưng do Đại Huyền học cung thành lập nơi đây, không ít vật liệu được vận chuyển vào, nên càng ngày càng nhiều dân chúng bình thường di cư vào tòa thành trì này.
Bởi vậy, trong thành có rất nhiều nhà dân.
Huyền Vũ vệ mặc dù rất mạnh, nhưng dưới sự quản lý chặt chẽ của Đạm Đài Huyền, bọn họ cũng không dám làm ra điều gì xằng bậy.
Huyền Vũ vệ đi gõ cửa từng nhà dân một, bách tính còn trong cơn buồn ngủ, thấy Huyền Vũ vệ ngoài cửa mặc áo giáp nghiêm trang, bị hù cho giật mình, vội vàng tỉnh táo lại.
“Quan sai đại nhân, mời ngài tùy tiện lục soát!”
Dân chúng rất phối hợp.
Điểm này cũng nhờ cách cai trị tốt của Đạm Đài Huyền, dù sao thì nhờ có Đạm Đài Huyền, những người dân này mới có thể có cuộc sống yên ổn.
Vốn Tiết Đào đang bừng bừng sát khí, nhưng khi đối diện với những bách tính này, hắn cũng hiền lành hơn rất nhiều.
Công tác điều tra tiến hành hết sức thuận lợi.
Nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Thân thể Lưu Nguyên Hạo dần dần trở nên lạnh lẽo.
Hắn nhanh chóng lao ra, vô thanh vô tức lao ra khỏi nhà lá, căn nhà cũ nát này không thể ẩn náu được.
Tiết Đào cảm nhận được dòng khí lưu trong không khí có sự biến hóa.
“Ai!”
Mũi thương của Tiết Đào duỗi ra, chợt quát lên một tiếng.
Dưới chân hắn tỏa ra song khí, vội đuổi theo.
Tuy nhiên, Lưu Nguyên Hạo tốc độ cực nhanh, Tiết Đào chỉ cảm nhận được biến hóa trong không khí nên đi vào nhà lá, lại phát hiện bên trong nhà lá cũng đã rỗng tuếch.
Lưu Nguyên Hạo cắn răng chịu đau.
Trốn vào một đại viện.
Tiết Đào dựa vào cảm giác đuổi theo, Huyền Vũ vệ dồn dập xông vào trong đại viện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận