Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 911: Vân tộc thánh tổ, ta nguyền rủa ngươi (4)

Edit: Long Hoàng
Oanh!
Đạo tộc thánh tổ lướt tới như tia chớp, một chưởng vắt ngang qua, đánh vào Chúc Long đang bảo hộ thiếu nữ.
Vụ nổ kinh khủng lan ra bên trong thiên ngoại chiến trường.
Cuối cùng, hai bóng người đều dồn dập bay ngược.
Bên trên lưu thạch đại lục.
Đạo tộc Thánh Tổ ngửa mặt nằm vật xuống, khí thế của hắn đang không ngừng suy yếu, dường như núi đá sụp đổ, đang trượt xuống từng chút một.
Trúc Lung ổn định thân thể, khí thế chập trờn.
Hai mắt nàng đã nhắm lại lần nữa, áo giáp trên người, đá rách nát ra, vết rạn chi chít, nhìn như có thể hủy bất cứ lúc nào.
Nhất kích tất sát của Đạo tộc thánh tổ, bị đế khí chiến giáp ngăn cản lại.
“May mà có áo giáp của cha tặng, bằng không trận chiến này… phải chảy ít máu rồi.”
Trúc Lung ngưng trọng nói.
Lời nói hạ xuống.
Khí thế của Trúc Lung lại tăng lên.
Nàng nhìn đạo tộc Thánh Tổ, thân thể lắc một cái, sau một khắc. . .
Chân thân hiển hiện.
Long lân màu xích hồng, dưới nhan sắc tuyệt mỹ là một thân rắn thon dài.
Dung nhan tuyệt mỹ, sợi tóc đen dài tung bay, môi đỏ khẽ mở, ngửa mặt lên trời.
Thấp thoáng có hư ảnh thiên đạo hiển hiện.
Cái đuôi nâng lên, bỗng dưng, dường như hóa thành kim quang.
Bỗng nhiên vụt ra, quất về phía Đạo tộc thánh tổ phía xa xa.
Trên lưu thạch.
Đạo tộc Thánh Tổ đứng lặng lấy.
Khí tức của hắn đang nhanh chóng suy sụp.
Thấy Trúc Lung hóa thành dị thú Chúc Long, con ngươi của hắn co rụt lại, một cỗ khí tức tử vong trải rộng toàn thân hắn.
Rất nhanh, hắn đau thương phá lên cười.
“Bại, ta bại!”
“Lừa mất đế binh tộc ta, diệt sinh linh tộc ta!”
“Vân tộc Thánh Tổ! Ta cho dù chết, cũng muốn dùng thiên đạo phát thệ, thân hóa nguyền rủa, để cho ngươi vĩnh thế sống tại trong đau đớn vì lương tâm khiển trách!”
Hắn nhìn về xung quanh thiên ngoại chiến trường.
“Lục Bình An, ta biết ngươi đang nhìn. . .”
“Ngươi đừng có vội đắc ý, cấu kết với Vân tộc, ngươi không có kết quả tốt đâu!”
“Ngũ Hoàng nhất định sẽ bị diệt, ngươi Lục Bình An cũng nhất định. . .”
Oanh!
Lời nói của Đạo tộc thánh tổ còn chưa dứt.
Chúc Long do Trúc Lung hóa chân thân bỗng nhiên đánh tới.
Cái đuôi kinh khủng, hung hăng quất lên đầu Đạo tộc thánh tổ, khiến cho lời của hắn còn chưa ra khỏi miệng đã im bặt.
“Ta đã nói rồi, muốn gì tới tìm ta.”
“Muốn giết cha, ta tất sát ngươi.”
Trúc Lung nói.
“Ngươi. . .”
Không hỗ là con gái của Lục Bình An, giết người còn muốn tru tâm!
Đạo tộc thánh tổ cuối cùng mang theo không cam lòng, đầu bỗng nhiên nổ tung, Nguyên Thần vọt lên mang theo vẻ oán độc.
Dường như hô ứng cửu trọng thiên Thiên Đạo.
Nguyên Thần khi còn tồn tại hóa thành nguyên rủa kinh khủng.
. . .
Oanh!
Một tảng đá trong thiên ngoại chiến trường nổ tung!
Thân thể của Lục Cửu Liên đập trên đó, trong miệng ho ra máu, huyết dịch nhuộm đỏ xiêm y.
Nơi xa, một vệt hào quang lướt đến, ngoan lệ, băng lãnh, sát khí nghiêm nghị.
Đông!
Toàn bộ tảng đá lớn đều nổ tung.
Vân tộc thánh tổ đứng lặng, sợi tóc tung bay, đằng đằng sát khí nhìn Lục Cửu Liên.
“Trốn cái gì?”
“Ngươi không phải muốn giết ta sao?”
“Tới đây a!”
Oanh!
Thánh uy hạo đãng, Vân tộc Thánh Tổ hóa thành lưu quang lại đánh tới lần nữa, năng lượng đáng sợ tản ra, biến thành nổ tung khủng bố, khiến cho không ít lưu thạch đều yên diệt.
Lục Cửu Liên cầm Thanh Liên kiếm, gian nan ngăn cản.
Trên thân kiếm, đế uy trùng trùng điệp điệp, nhưng là không thể so được với đế uy chiến giáp mà Lục Phiên đưa cho Trúc Lung, kiếm của hắn dù sao dung hợp rất ít mảnh vỡ đế binh.
Không thể nào phát huy ra toàn bộ sự khủng bố của đế uy.
Phốc phốc!
Thanh Liên kiếm đều bị ép cong, thân kiếm đập vào thân thể Lục Cửu Liên, khiến cho hắn hộc máu không ngừng.
Trên thân thể của hắn, khí vận đan xen, tâm mắt như điện.
Lướt ngang mà ra.
Vân tộc Thánh Tổ quá mạnh, thân thể được Thiên Đạo tẩy luyện, vô cùng cường hãn.
Hắn không có bị tước đoạt đạo uẩn, khí tức suy yếu như Đạo tộc thánh tổ.
Thậm chí còn được Đạo Uẩn phụ trợ, đứng ở thời kỳ toàn thịnh.
Nếu không phải Lục Cửu Liên có được binh khí do mảnh vỡ đế binh tạo thành, sợ là sớm chịu không nổi rồi.
Cả hai đều đang giao thủ tại trong thiên ngoại chiến trường.
Đánh ra mười chiêu thì hết chín chiêu là Lục Cửu Liên phải phòng thủ rồi, mà Vân tộc thánh tổ thì đang điên cuồng công kích.
Hiện tại Lục Cửu Liên là nửa bước Huyền Tiên, thân thể không phải Huyền Tiên chi thân, giao thủ cùng chân chính Thánh tổ, rơi vào hạ phong.
Cho nên, hắn tìm đối sách, một chiêu không trúng, lập tức bỏ chạy.
Kéo dài thời gian của Thánh Tổ.
Thế nhưng, tiếp tục như vậy, Lục Cửu Liên không có cách nào thắng được.
Muốn diệt Thánh, quá khó khăn!
Lục Cửu Liên không phải Bá Vương, không thể càng bị đánh càng mạnh lên.
Cho nên, hắn nhất định phải phải nghĩ biện pháp, tìm ra sở hở của Thánh tổ!
Oanh!
Vân tộc Thánh Tổ tại trong thiên ngoại chiến trường, như một khỏa Liệt Dương, chói lóa, khí tức cường đại.
Thánh uy trùng trùng điệp điệp tựa như có thể phá vỡ mọi thứ.
Bỗng dưng. . .
Có thanh âm băng lãnh, oán độc bay tới.
“Vân tộc Thánh Tổ! Ta cho dù chết, cũng muốn dùng Thiên Đạo phát thệ, thân hóa nguyền rủa, khiến cho ngươi vĩnh thế phải sống trong đau đớn, bị lương tâm dằn vặt!”
Đạo tộc Thánh Tổ nguyền rủa? !
Khí tức như kiêu dương của Vân tộc thánh tổ hơi ngưng lại.
Sau một khắc, con mắt bỗng nhiên đỏ lên!
Mặt ngơ ngác mà phẫn nộ!
Đâu ra thằng đồng đội ngu như heo, không biết hắn đang giết địch hay sao? !
Đạo tộc thánh tổ bị điên rồi ư? !
Tại vì sao muốn phát thệ với thiên đạo nguyền rủa ta? Thù sâu bao nhiêu, oán nặng bao nhiêu a? !
Hả?
Lục Cửu Liên cầm kiếm đứng lặng, đôi mắt sáng lên!
Cơ hội tốt!
Tại nháy mắt mà khí tức của Vận tộc thánh tổ bị rối loạn.
Thanh Liên quanh người như có như không nở rộ.
Chín cánh hoa sen, lách cách âm vang!
Thanh Liên hội tụ ở một kiếm.
Phảng phất có khí vận như giang hà ngút trời trút xuống.
Ẩn vào trong một kiếm này.
Một kiếm này của Lục Cửu Liên tựa như lôi đình, nháy mắt lấp lánh, giống như Thiên Ngoại Phi Tiên, sát cơ nồng đậm, thẳng hướng Vân tộc thánh tổ!
Một kiếm này. . .
Tru thánh!
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận