Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 826: Con đường này đoạn, liền có cánh cửa khác mở ra (2)

Edit: Long Hoàng
Bạch Ngọc Kinh lầu các.
Năng lượng không gian màu xám bạc phun trào.
Thân hình Lục Phiên hiển hiện, tựa vào thiên nhận ỷ, cầm chén rượu trong tay, Thiên Tiên Tửu xoay tròn trong chén.
Uống một ngụm, Nguyên Thần cùng Nguyên khí của Lục Phiên gần như đã cạn kiệt đang khôi phục dần dần.
Từng đường cong nhảy lên trong ánh mắt.
“Ngay cả huyết y tướng quân Cố Mang Nhiên cũng bị lừa sao.”
Lục Phiên không khỏi cười cười.
“Là bởi vì trong phi thăng chi địa có cấm khu, trong cấm khu còn có thân ảnh của cổ đế “Hạo” sao?”
Lục Phiên nghĩ thầm.
Thực lực của Cố Mang Nhiên rất mạnh, nếu như có đủ thần dược, sợ là có đủ sức lực để đối địch cùng với tồn tại cấp Thánh Tổ.
Thiên Môn này, phi thăng chi địa này, ngay cả Cố Mang Nhiên đều không thể nhìn rõ.
Điều này khiến Lục Phiên có chút hài lòng.
Phải biết, chế tạo phi thăng chi địa này tốn không ít tâm huyết của hắn, năng lượng trong cơ thể hắn đều cạn kiệt rất nhiều lần, nếu như Cố Mang Nhiên liếc mắt đã có thể nhìn thấu, Lục Phiên cũng hiểu rõ, nhiệm vụ khiêu chiến lần này xem như toang.
Mà bây giờ, ngay cả Cố Mang Nhiên đều bị lừa, vậy thì đám Tiên Túc cùng Hóa tiên cảnh tại hạ tam trọng thiên đương nhiên đều khó mà nhận ra điều bất thường gì được.
“Trên thực tế. . . phi thăng chi địa này cũng không phải là giả.”
Lục Phiên dựa vào ghế, gió nhẹ chầm chậm, khiến cho hắn cảm nhận được mấy phần thanh thản.
Bởi vì, phi thăng chi địa này, thật sự rất phù hợp cho Hóa Tiên cùng Tiên Túc tu hành a.
Ông. . .
Linh khí trong cơ thể khôi phục một chút.
Lục Phiên thần tâm khẽ động, linh áp bàn cờ hiện lên ở trước mặt.
Nhặt một quân cờ lên, ở trước mặt có một hình ảnh giả lập hiện lên trên bàn cờ.
“Thế gian đại lục, phi thăng chi địa, Cửu Ngục Luân Hồi… trong bất tri bất giác, Ngũ Hoàng đã dần hoàn thiện, càng lúc càng giống một hệ thống hoàn chỉnh rồi.”
Hắn muốn đem Ngũ Hoàng chế tạo thành một thế giới siêu huyền huyễn, nếu như phát triển từng bước chắn chắn sẽ có giới hạn, cũng sẽ có xiềng xích.
Thế nhưng, bây giờ theo tam giới hoàn thiện, tính ổn định cùng với giới hạn của Ngũ Hoàng đều tăng cao.
Có lẽ, tương lai, Ngũ Hoàng sẽ có thể so sánh được với Thượng giới.
Lục Phiên cười cười, có mấy phần mong đợi.
Ba!
Quân cờ rơi vào bàn cờ, trong miệng Lục Phiên khẽ lẩm nhẩm.
Lời của hắn, phảng phất như là thanh âm đại đạo, bắt đầu chế tạo quy tắc của phi thăng chi địa.
Chờ quy tắc chế định hoàn thiện.
Lục phiên liền có thể bắt đầu dẫn dụ tu giả của hạ tam trọng thiên phi thăng.
“Hừm. . . Quy tắc một, phi thăng giả của Ngũ Hoàng, mỗi năm sẽ có một lần xuyên qua thiên môn, quay trở lại Ngũ Hoàng.”
“Quy tắc hai, phi thăng giả của hạ tam trọng thiên, hạn chế tự do, không thể tùy ý rời đi phi thăng chi địa.”
Lục Phiên một bên kể ra, một bên hạ cờ.
Ngôn xuất, pháp tùy.
. . .
Mà sau khi Bạch Thanh Điều đi vào thiên môn vạn trượng, nàng liền cảm giác có bạch quang chói lọi không ngừng trán phóng trước mặt mình.
Cuối cùng, sau khi muôn vàn hào quang tản đi, nàng mới thấy rõ ràng.
Cuồn cuộn ở trước mắt, để cho nàng có mấy phần kinh hãi.
Đây là một mảnh thế giới bao la, có hòn đảo lơ lửng, có dãy núi uốn lượn, càng có những dòng sống chảy siết.
Giữa đất trời, có tiên khí nồng đậm sôi trào, khiến cho thần tâm của Bạch Thanh Điểu không ngừng chấn động.
“Tiên khí. . .”
Bạch Thanh Điểu giơ tay lên, tiên khí biến thành dải lụa trắng quấn quanh bàn tay của nàng.
Sau khi bước vào thiên nhân cảnh, việc Bạch Thanh Điểu cần làm là luyện hóa tiên khí.
Bất quá, lúc này Bạch Thanh Điểu càng to mò hơn về thế giới này.
“Tiểu Phượng Nhất, đi.”
Nàng nắm cổ một con gà con trong ngực ném lên không trung.
Tiểu Phượng Nhất giống như một quả bóng bay vậy, xoay mấy vòng trên không trung, sau đó biến lớn, hóa thành phượng hoàng giương cánh.
Bạch Thanh Điểu trôi giạt bồng bềnh, đáp xuống trên lưng tiểu phượng nhất.
Phượng Hoàng giương cánh, cấp tốc phi hành trên đại địa bao la.
Nàng bay qua sông núi, bay dọc theo sông lớn.
Nhưng mà, toàn bộ phi thăng chi địa này, không hề có khí tức con người.
“Một thế giới cằn cỗi tĩnh lặng.”
Sợi tóc của Bạch Thanh Điểu bay bay.
Nàng hạ xuống, một mảnh di chỉ phế tích hiện ra trước mắt nàng, đổ nát thê lương, cột đá gãy vụn, có bụi bặm phủ đầy, phảng phất như đã trôi qua năm tháng dài đằng đẵng.
Bạch Thanh Điểu tựa hồ như phát hiện ra đại lục mới, hành tẩu tại bên trong phế tích đổ nát, muốn tìm hiểu bí mật liên quan đến phi thăng chi địa.
Nàng tìm được một tấm biển cũ nát.
Thổi một hơi.
Bụi bặm bay lên, rất nhanh, chữ viết bên trên tấm biển hiện ra trước mắt nàng.
“Thiên Đình?”
Bạch Thanh Điểu nhìn chằm chằm một hồi lâu, môi đỏ mấp máy.
Đây có lẽ là một thế lực của phi thăng chi địa trong quá khứ đi, Bạch Thanh Điểu suy đoán rất nhiều.
Viễn cổ Ngũ Hoàng, từng có một cái thời đại tu hành bao la hùng vĩ. . .
Tu hành giả ở thời điểm đó, có lẽ đều phi thăng khi đạt đến thiên nhân cảnh.
Sau khi phi thăng, có lẽ đều đến chỗ này, nói cách khác, thiên đình này chính là phi thăng chi địa của Ngũ Hoàng thời viễn cổ!
“Đến cùng xảy ra chuyện gì. . . khiến cho tất cả những thứ này đều tịch diệt.”
Bạch Thanh Điểu nỉ non.
Nàng cảm giác được mình tiếp xúc được một bí mật lớn.
Nàng cũng không dừng lại lâu, tiếp tục thúc dục tiểu phượng nhất tiến lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận