Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 217: Nhưng mà… Viện binh ở đâu ra. (2)

Dịch: Tiểu Du
Vũ Văn Tú ngồi ngay ngắn trên long ỷ, chậm rãi nói.
Bách quan bên dưới còn muốn nói.
Nghe Vũ Văn Tú nói đến thân vệ, thân thể lập tức run nhẹ, không nói nữa.
Thân vệ Vũ Văn Tú, Hắc Long Thập Tam Giáp*, giờ rất nổi danh trong Đế Kinh.
(*Ở các chương trước, có bảo là Thập Bát Giáp, nhưng không biết vì sao các chương về sau lại ghi là Thập Tam Giáp, chắc có sự nhầm lẫn gì từ tác giả, hi vọng mọi người không trách Dịch giả.)
Hắc Long vệ ban đầu do Khổng Nam Phi với Giang Li quản lí và huấn luyện.
Mà Hắc Long Thập Tam Giáp này, không chỉ không chịu sự quản lí của Giang Li với Khổng Nam Phi, thậm chí… Thậm chí còn có tư cách chỉ huy Hắc Long vệ.
“Dạ.”
Vị đại thần này chắp tay lui trở về.
Lúc này, ánh mắt của Vũ Văn Tú rơi trên người Giang Li.
Hắn đứng lên từ long ỷ, nở một nụ cười.
“Giang ái khanh, cuối cùng ngươi cũng đã trở về… Lão tặc Đường Hiển Sinh này, thế mà cấu kết với Bắc Quận tính toán ngươi, là trẫm suy nghĩ không chu toàn, hại Giang ái khanh rơi vào hiểm cảnh.”
“Giang ái khanh đã cảm thấy đỡ hơn chưa?”
“Đợi ái khanh hồi phục tốt, sẽ cử binh Nam phạt, thù này phải báo!”
Vũ Văn Tú tới trước người Giang Li, nói.
Giang Li lập tức chắp tay khom người.
“Đa tạ bệ hạ đã quan tâm, vi thần đã đỡ rồi ạ.”
“Đỡ rồi thì tốt, Hắc Long vệ chính là Giang ái khanh gây dựng lên, thiếu người nào cũng không thể thiếu Giang ái khanh.”
Trên mặt Vũ Văn Tú nở một nụ cười tươi.
“Vị trí đại thống lĩnh Hắc Long vệ, vẫn thuộc về Giang ái khanh như cũ.”
“Bệ hạ.”
Bỗng nhiên.
Giang Li mở miệng cắt ngang Vũ Văn Tú.
Bầu không khí giữa triều cũng lập tức trở nên căng cứng.
“Giang ái khanh, có chỗ không đồng ý?”
Nụ cười trên mặt Vũ Văn Tú dần biến mất, nhìn Giang Li, hỏi.
“Bệ hạ, lần này thần trở về, cả thể xác và tinh thần đều mỏi mệt, muốn cởi giáp quy điền, xin bệ hạ đồng ý.” Giang Li khom người nói.
Hắn ngẩng đầu, nhìn Vũ Văn Tú.
Chỉ thấy vẻ mặt Vũ Văn Tú biến đổi liên tục, sau đó, nở một nụ cười nhạt.
“Giang ái khanh có thể đã quá mệt mỏi, trẫm cho phép khanh nghỉ ngơi mấy ngày… Cởi giáp quy điền cũng không sao, chỉ là bây giờ là lúc đất nước khó khăn, sao có thể thiếu đi trụ cột như Giang ái khanh được.”
Vũ Văn Tú khoát tay, quay người đi tới long ỷ.
Xa xa, sắc mặt lão thái giám bắt đầu biến đổi.
Ở phía dưới, ánh mắt quần thần cũng co lại, một ít đại thần bắt chuyện với Giang Li trên quan đạo, sắc mặt biến thành trắng bệch.
Bọn hắn nếu biết Giang Li muốn cởi giáp về làm nông, có đánh chết bọn hắn cũng không dám nói chuyện với Giang Li.
Một khi bị Hắc Long thân vệ biết được, đến lúc đó… Đầu của bọn hắn chắc chắn sẽ bị treo trước cổng thành.
Một ít đại thần nghĩ đến kết cục này, hai chân run rẩy, ngồi xụi lơ trên mặt đất.
Vũ Văn Tú lại quét mắt nhìn những đại thần này, khóe miệng nổi lên một nụ cười lạnh.
Ở phía dưới.
Giang Li chắp tay, bình tĩnh nhìn Vũ Văn Tú.
“Bệ hạ… Thần vẫn xin được cởi giáp quy điền.”
Lời nói vừa dứt.
Không khí căng thẳng đến cực điểm…
Bỗng có tiếng cười lạnh lùng vang vọng quanh đại điện.
Bành!
Trên long ỷ, Vũ Văn Tú vỗ mạnh vào tay vịn, âm thanh vang vọng, to như sấm rền, khiến triều đình giống như xảy ra chấn động kịch liệt.
Bầu không khí nặng nề áp lực.

Đông Dương quận gần biển, người Đông Di đều đến từ một quần đảo thổ dân ngoài biển.
Man di không được giáo dục.
Những người Đông Di này biết chế tạo một loại thuyền gỗ dài hẹp, nhờ vào nó để đến bờ biển Đông Dương quận, dùng cách này để xâm lấn Đông Dương quận.
Đông Di có mười tám đảo trên biển, có đảo lớn đảo nhỏ, thế nhưng đều bị Đại Chu triều gọi chung là Đông Di.
Mặt trời đỏ rực mọc lên từ mặt biển.
Từng cái thuyền gỗ xuất hiện ở đường chân trời, giương buồm phi tốc hướng bờ biển Đông Dương quận.
Mà trên bờ biển Đông Dương quận.
Từng trinh sát cưỡi ngựa chạy nhanh, sắc mặt lập tức biến đổi.
Cảnh tượng như vậy bọn hắn đã nhìn thấy quá nhiều lần rồi.
Những chiếc thuyền này xuất hiện, báo hiệu cho lần đột kích nữa của đại quân Đông Di!
Trinh sát vội vàng thúc ngựa, lấy ra kèn lệnh bên hông, hít một hơi thật sâu thổi lên.
Khí thổi ra chạm vào vách kèn, phát ra chấn động, biến thành âm thanh to lớn, liên tiếp vang lên.
Từng người trinh sát, sắc mặt sau khi nghe được tiếng kèn đều đại biến.
Cũng đều lấy kèn lệnh ra thổi.
Dần dần truyền về quân thủ thành Đông Dương quận.
Binh lính trên thành thì vội vàng chạy đi, toàn quân tiến vào trạng thái phòng thủ.
Trên cổng thành.
Thái Thú Đông Dương quận Dương Mộc đang đi với quốc sư Mạc Thiên Ngữ, sau khi nghe được tiếng kèn lệnh này, sắc mặt bỗng đại biến.
“Đáng chết, người Đông Di lại tấn công tới.. .”
Thái Thú Dương Mộc cắn răng, ánh mắt lóe lên vẻ âm lệ ngoan độc.
“Xem ra, Đông Dương quận ta sợ là không đợi được đại quân Đế Kinh viện trợ rồi.”
Hắn thở dài.
Dương Mộc rút trường đao bên hông ra, toàn thân áo giáp, đi tới tiền tuyến.
Mặt trời đỏ rực trồi lên ở đường chân trời, giống như xé rách sự yên tĩnh của bóng tối, chiếu tới tường thành loang lỗ của Đông Dương thành.
Thái Thú Đông Dương quận Dương Mộc vội xin lỗi quốc sư.
Rồi lập tức suất lĩnh đại quân, mang theo võ tướng đi tới ven biển, chuẩn bị cuộc chiến chiếm bãi.
Trên mặt biển, mấy nghìn chiếc thuyền gỗ giương buồm lướt đến.
Từng tên Đông Di gào thét trên thuyền, bọn hắn giương cung, bắn ra từng mũi tên, mũi tên thuận theo hướng gió lại càng đáng sợ.
Mà trên bờ cát, Thái Thái Thú Dương Mộc suất lĩnh đại quân Đông Dương quận, thì đồng loạt cắm lá chắn xuống.
Tấm chắn dày nặng, từng cung binh không ngừng giương cung bắn tên.
Sau một loạt tên bắn ra.
Chiếc thuyền gỗ thứ nhất lên bờ, người Đông Di trên thuyền có một ít là bị trúng tên, chết.
Nhưng những người còn lại đều điên cuồng cầm vũ khí vọt ra.
Tên lại được đồng loạt bắn ra, biến những người này thành từng con nhím.
Mà mũi tên của người Đông Di cũng rơi xuống, không ít binh lính Đông Dương quận cũng bị chết trong mưa tên.
Dương Mộc gào lớn, quơ trường đao trong tay, cuống họng khàn đục.
“Tiến công!”
Từng chiếc thuyền gỗ cập bến.
Sau đó, người Đông Di điên cuồn vọt tới, cuộc chiến đoạt bãi giờ mới thật sự tàn khốc.
Máy chảy đầy đất, nhộm đỏ cả bãi cát.
Chợt có những người Đông Di quỷ dị không sợ chết xuất hiện, đụng vào thuẫn trận đại quân Đông Dương quận, mở ra một lỗ hổng trên thuẫn trận.
Ngay sau đó, vô số người Đông Di nhảy vào lỗ hổng khiến cho lỗ hổng giống như đê bị vỡ, càng ngày càng bị mở rộng.
Cuối cùng biến thành chém giết với nhau.
Trên cổng thành.
Mạc Thiên Ngữ nhìn cảnh này, sắc mặt trắng bệch, cả người mềm nhũn.
Cảnh tượng máu tanh như thế này, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.
Phu tử đứng yên lặng trên cổng thành, còng lưng nhìn chiến trường, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn cũng hiện lên nét hoảng sợ.
Một lúc lâu sau mới bùi ngùi thở dài.
“Bạch Phượng Thiên từng một lệnh giết ba mươi vạn Nhung binh, lão phu đã từng nói hắn tàn nhẫn.”
“Nhưng giờ đây, lão phu mới hiểu rõ… Bạch Phượng Thiên đã đúng.”
“Không phải tộc ta, trong lòng chắc chắn nghĩ xấu, đây là chủng tộc chiến tranh… Nhân từ là thứ đồ xa xỉ, vốn không nên tồn tại.”
Phu tử thở dài.
Dương Mộc đang chờ viện trợ từ Đế Kinh, chỉ là… Viện binh ở đâu ra.
Phía dưới.
Cuộc chiến đoạt bãi kết thúc bằng việc đại quân Đông Dương quận chiến thắng.
Cửa thành Đông Dương quận mở rộng.
Binh lính trên cổng thành đồng loạt kéo cung, chuẩn bị cơ nỏ.
Một ít tân binh non nớt hai mắt đã đỏ rực, toàn thân không nhịn được run rẩy trước sự kinh khủng tàn khốc của chiến tranh.
Dương Mộc máu me khắp người, mang theo binh tướng còn lại lui vào trong thành.
“Bắn!”
Vừa vào thành, Dương Mộc lập tức kéo dây cương, rống lớn.
Mỗi một cuộc chiến thủ thành, bọn hắn đều dùng toàn lực, không dám lười biếng chút nào.
Người Đông Di tuy thất bại, nhưng vẫn có thể tập hợp lai tấn công lần nữa.
Chỉ là…
Bọn hắn nếu thất bại.
Thì chính là thành phá người vong.
Bên ngoài thành, thi thể khắp nơi.
Phu tử đứng lặng người trên tường thành, trường bào bay phần phật, trong mắt hắn chỉ toàn là mũi tên.
Đột nhiên.
Ánh mắt phu tử co lại.
Nhìn mặt biển xa xa.
Chỗ ấy…
Có một chiếc thuyền đơn độc chậm rãi tiến tới.
Đầu thuyền là một thân ảnh khôi ngô, người này đan mười ngón tay lại với nhau, ưu nhã đặt ở bụng.
Đôi mắt dưới hắc bào nhìn chăm chú tường thành dưới ánh nắng sớm.
Khóe miệng nhíu lại.
Nam Quận hắn không đánh vào được.
Thế nhưng…
Đông Dương quận này không có người nào có thể uy hiếp tới hắn.
Đại hán khôi ngô đã cảm ứng được trong đại quân thủ thành Đông Dương quận không có một tu hành giả nào.
Hắn núp ở phía sau, phái đại quân Đông Di nhiều lần thăm dò.
Sau khi xác định không có tu hành giả nào mới tấn công.
Một trận chiến này…
Hắn nhất định phải thắng, vào Đại Chu, hắn có thể lợi dụng đại quân Đông Di để thăm dò thực lực thật sự của bá chủ vị diện này. Nếu như tên bá chủ vị diện này giống như suy đoán của hắn, chẳng qua chỉ là cáo mượn oai hùm.
Vậy thì… Chính là cơ hội của hắn.
Bỗng dưng.
Trong lúc mơ hồ.
Đại hán khôi ngô dưới hắc bào bỗng cảm ứng được một tia uy hiếp.
Sau đó thấy ở trên tường thành.
Một lão nhân còng lưng mặc nho sam đứng lặng trên đó, bình tĩnh nhìn hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận