Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 228: Đại Chu vô đạo, phải trừng phạt. (1)

Dịch: Nguyễn Anh Hùng
Ngoài cửa sổ, tuyết bay khắp nơi, gió lạnh thổi rì rào.
Thế nhưng, người trong phòng lại đang dâng trào một cỗ nhiệt huyết to lớn.
Lời nói của Đạm Đài Huyền làm Mặc Bắc Khách và Mặc Củ cảm xúc chập trùng, khó mà bình tĩnh được.
Mảnh đất này cần gì một hoàng đế như vậy?
Hắn muốn lập triều đại mới, quốc hiệu. . . Đại Huyền!
Đạm Đài Huyền muốn chuẩn bị tự mình xưng vương, thảo phạt Đại Chu a!
Khóe mắt Mặc Bắc Khách hơi run, hắn chờ câu nói này rất lâu, vốn dĩ hắn đặt hi vọng ở chỗ Bá Vương, hắn cho rằng Bá Vương là người có khả năng tự mình xưng vương nhất.
Thế nhưng không nghĩ tới, lúc này. . . Đạm Đài Huyền là người xưng vương sớm nhất.
Muốn làm việc này, cần sự quyết đoán rất lớn, vì vốn dĩ Đạm Đài Huyền là thần, mà Vũ Văn Tú của Đại Chu là Quân.
Sự chênh lệnh giữa quân và thần là một khoảng cách khó mà vượt qua.
Dù cho trước đó Thái Thú các nơi các quận liên tục cầm vũ khí nổi dậy, thế nhưng trên thực tế, cũng không có ai dám tự mình xưng vương.
“Chúa công, người quyết định làm vậy sao?”
Mặc Củ nói.
“Một khi đã quyết định việc này, sẽ giống như tên bắn đi, không thể quay đầu, lấy sự tin tưởng của tất cả mọi người ở Bắc Quận ra đánh cược.”
Đạm Đài Huyền hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Mặc Củ.
Mấy ngày nay, hắn thường thức trắng đêm khó mà ngủ được, từ sau khi hắn gặp ác mộng chém Hắc Long, tim của hắn đã bắt đầu có một loại dự cảm.
Bây giờ, chỉ vì Đế Kinh không chịu xuất binh tương trợ Đông Dương quận, để cho phu tử phải tự mình xả thân cứu giúp, việc này đã làm Đạm Đài Huyền tức giận vô cùng, sau đó lại thêm việc Giang Li bị nhốt vào ngục, Đạm Đài Huyền giống như một thùng thuốc nổ bị châm lửa, không thể không bộc phát ra cơn giận dữ của mình.
“Ý ta đã quyết, nửa tháng sau, Thái lĩnh Vấn Thiên phong, tế thiên lập quốc, quốc hiệu Đại Huyền!”
Đạm Đài Huyền kiên định, nói.
Mặc Bắc Khách ngồi phía dưới không có khuyên can, cũng không nói gì.
Hắn chỉ hơi cảm khái và có chút sầu não.
Khổng Tu ban đầu là quốc sư cho Đại Chu, mà hắn bây giờ, lại làm quốc sư cho Đại Huyền.
Hai quốc gia, hai vị quốc sư, cuối cùng sẽ có thể có một trận chiến bình đẳng với nhau, đáng tiếc. . .
Mặc Bắc Khách đứng dậy, hắn trịnh trọng phủi hết bụi trên người, lùi lại một bước, chắp tay, khom người.
“Tham kiến vương thượng.”
Mặc Củ cũng không do dự, lùi lại một bước, khom người nói: “Củ, tham kiến vương thượng.”
Đạm Đài Huyền ngồi tại chỗ, mắt sáng như đuốc.
Hắn đứng dậy, đỡ Mặc Bắc Khách và Mặc Củ lên, hai người này là quân sư của hắn, Đạm Đài Huyền cực kì coi trọng.
“Cự Tử, bây giờ Đại Huyền vừa lập, ngươi cảm thấy nên làm thế nào?”
Đạm Đài Huyền hỏi.
Câu hỏi này hỏi người khác thì sẽ không có câu trả lời, thế nhưng nếu hỏi Mặc Bắc Khách chính là hỏi đúng người: “Thái lĩnh Vấn Thiên phong, chính là Thanh Long Long Môn, dùng biểu tượng của Thanh Long, tế thiên lập quốc, là thời cơ tốt để chiêu cáo với thiên hạ.”
“Sau khi lập quốc, vương thượng lập tức có thể dẫn binh chuẩn bị phạt Chu.”
“Đại Chu vô đạo, chinh phạt Đại Chu, thuận thế mà tiến lên, có thể lập hoàng triều.”
“Mặt khác. . .”
Mặc Bắc Khách nhìn Đạm Đài Huyền, sắc mặt nghiêm túc.
“Vương thượng cần phái người tới Bắc Lạc thành. . .”
“Đại Huyền lập quốc, nếu người của Bạch Ngọc Kinh có thể đến chứng kiến, tất nhiên là chuyện vô cùng tốt, thế nhưng nghĩ đến tính tình của Lục Bình An, chắc sẽ không thể nào ra khỏi thành, cho nên, nếu có thể mời được Lữ Động Huyền của Thiên Cơ Các dưới trướng Bạch Ngọc Kinh tới là tốt rồi.”
Đạm Đài Huyền nghe vậy, cảm thấy có lý.
Thiên hạ hiện tại, là thời đại của tu hành giả, Bạch Ngọc Kinh là thế lực tu hành mạnh nhất thiên hạ, hắn đương nhiên phải hỏi ý kiến.
Huống chi Lục Phiên vừa mới truyền đạo cho thiên hạ, lập quốc lúc này, nếu không hỏi ý của Bạch Ngọc Kinh trước, sợ là sẽ phải dẫn tới một chút phiền toái không cần thiết.
“Tốt, làm theo lời của Cự Tử đi.”
Mặc Bắc Khách khom người, “Lão phu đi viết thư truyền tin cho Lữ Động Huyền.”
Mặc Củ đứng bên cạnh cũng khom người: “Thần sẽ đem tin tức Đại Huyền lập quốc truyền đi khắp Bắc Quận.”
. . .
Bắc Lạc thành.
Mạc Thiên Ngữ nghiêm túc bước từng bước một, giống như đang muốn đo đạc thành trì này.
Tuyết lớn bay dày đặc khắp trời.
La Nhạc nhận lệnh của Lục Phiên, từ trên đảo đi ra, hắn gặp được Mạc Thiên Ngữ, cũng nhìn thấy phu tử trên lưng Mạc Thiên Ngữ.
La Nhạc phất tay ra hiệu cho Long Huyết quân.
Để cho bọn hắn đi trước dẫn đường cho Mạc Thiên Ngữ đến Hồ Tâm đảo.
Bờ hồ Bắc Lạc, tu hành giả ở đây bỗng mở mắt ra, việc Lục Phiên giảng đạo tu hành, đã phá vỡ nhận thức của bọn hắn, làm bọn hắn hết sức kinh hãi, bọn hắn giờ mới biết rằng, thời đại thượng cổ đã tồn tại một nền văn minh rực rỡ thuộc về tu hành giả.
Lục thiếu chủ nói, hắn hi vọng thời đại tu hành ngày nay có thể xuất hiện cảnh tượng trăm nhà tranh tiếng, chỉ có như vậy, mới có thể cùng nhau tiến bộ.
Rất nhiều người đều cảm thấy đạo lý này rất đúng.
Nơi xa.
Mạc Thiên Ngữ đi tới, rất nhiều người đều giật mình.
Bởi vì, Bắc Lạc Long Huyết quân, thế mà đi ở phía trước mở đường.
Cuối cùng, đi tới ven hồ.
Tư Mã Thanh Sam ngồi xếp bằng trên thuyền mực.
Lúc mà lời nói của Lục Phiên vang vọng bên tai hắn, Tư Mã Thanh Sam có chút kinh hãi , tuy nhiên, hắn cũng không quá kích động, nghe theo lời của Lục Phiên phân phó, đi tới bên bờ hồ.
Hắn lấy bút lông ra, dùng linh khí làm mực, tiếp tục vẽ ra một chiếc thuyền mực nữa trên bức họa.
Khi hắn vẽ xong, thuyền mực trôi lơ lửng trên mặt hồ.
Mạc Thiên Ngữ nhìn lướt qua thuyền mực, bước lên, hắn cõng phu tử, đứng yên lặng ở phía trước thuyền mực.
Thuyền mực lướt trên hồ, giống như đang bị một lực lượng vô hình kéo đi, chạy thẳng tới Hồ Tâm đảo.
“Đó là ai?”
“Hình như là phu tử của Nho giáo. . . Phu tử làm sao vậy?”
“Lúc chúng ta nghe Lục thiếu chủ giảng đạo, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?”
Rất nhiều người tu hành đều sợ ngây người.
Đặc biệt là một vài hàn môn tử đệ, phu tử sáng lập Nho giáo, giúp cho không ít hàn môn tử đệ có cơ hội vùng lên, mà bây giờ, tình trạng của phu tử dường như không được tốt lắm.
Khi vài người truyền tin tức phu tử chết trận tại Đông Dương quận tới.
Mọi người ở ven hồ đều ngây ra như phỗng.
Người của Bắc Quận, Nam Quận, Tây Quận được điều động tới, muốn ghi chép nội dung giảng đạo về tu hành của Lục Phiên, đều liên tục ra đi, rời khỏi Bắc Lạc thành.
Bọn hắn muốn mang phương pháp tu hành được ghi trên thẻ tre, truyền về các quận.
Ven hồ, gió nhẹ thổi chầm chậm, sương mù dày đặc lượn lờ.
Tư Mã Thanh Sam đứng trên thuyền mực của mình, cõng rương sách, tay cầm bút lông và bức tranh, nhìn Mạc Thiên Ngữ đang đứng trên một chiếc thuyền khác.
Ánh mắt Mạc Thiên Ngữ hơi gợn sóng, liếc mắt nhìn Tư Mã Thanh Sam, Tư Mã Thanh Sam nhẹ nhàng cười một tiếng, khẽ vuốt cằm.
Lên đảo.
Lục Trường Không đã đợi họ từ sớm.
Mạc Thiên Ngữ không để cho bất cứ ai tiếp nhận phu tử, hắn tự mình đi tới trước Bạch Ngọc Kinh.
Hắn ngửa đầu lên nhìn Lục Phiên đang ở phía trên lầu các.
“Lục thiếu chủ, ta nguyện vì phu tử xin một chỗ ngủ say ở trên đảo này, có được không?”
Mạc Thiên Ngữ nói.
Phía trên lầu các.
Lục Phiên nhìn phu tử đang ở trên lưng Mạc Thiên Ngữ, trên mặt phu tử còn mang một nụ cười, đó là nụ cười giống của một đứa bé khi nhận được đồ chơi, nụ cười thể hiện sự hài lòng.
“Có thể.”
Lục Phiên nói.
Mạc Thiên Ngữ không nghĩ tới, Lục thiếu chủ vậy mà dễ dàng đáp ứng nhu cầu của hắn như thế.
“Đây lời hứa ta đã hứa với phu tử.”
Lục Phiên tựa lưng trên xe lăn, thản nhiên nói.
Mạc Thiên Ngữ đứng dậy, từ từ bước đi, Hồ Tâm đảo cũng không lớn, hắn đi về phía sau đảo, cuối cùng hắn tìm được một chỗ nằm ở giữa hai khu vực hoa đào và hoa cúc.
. . .
Nội dung giảng đạo của Lục Phiên cũng không làm cho triều đình và các thế lực tranh giành thiên hạ chấn động quá lớn.
Thế nhưng, sự tồn tại của cảnh giới Thiên Tỏa và Kim Đan lại làm cho mọi người có một lý giải rõ rang hơn về các cảnh giới của tu hành giả.
Mà toàn bộ giang hồ lại chấn động dữ dội, xôn xao khắp nơi.
Bạch Ngọc Kinh Thiên Cơ các chỉnh sửa đại khái nội dung bài giảng của Lục Phiên, sau đó thêm vào một bản phương pháp tu hành đơn giản, rồi truyền tin tức này ra.
Bởi vì chỉ là ghi chép bằng chữ, cho nên trận đại chiến của tu hành giả thời thượng cổ không được miêu tả rõ ràng lắm, thế nhưng, ít nhất cũng làm cho thế nhân biết rõ được chiến dịch to lớn đã từng xảy ra ngày xưa.
Mà phương pháp tu hành đơn giản lại làm cho cả giang hồ chấn động, mọi người tranh nhau chen lấn để ghi chép phương pháp tu hành, bởi vì phải có phương pháp tu hành, mới có thể trở thành tu hành giả chân chính.
Mặt khác, tư tưởng về thế giới của tu hành giả mà Lục Phiên truyền ra, cũng làm cho thiên hạ rộn ràng và hướng tới.
Lại xuất hiện thêm một lần giang hồ trăm nhà đua tiếng nữa, nhưng lần này là giang hồ tu hành giả!
Thật sự là làm cho người ta phấn chấn!
Tây Quận.
Bên bờ Đông Diễn giang.
Bá Vương Hạng Thiếu Vân chăm chú đọc một cái thẻ trúc, trên thẻ trúc ghi chép nội dung bài giảng của Lục Phiên.
Rất nhiều thông tin bên trong Bá Vương đã biết rồi, thứ duy nhất làm Bá Vương cảm thấy hứng thú. . . Chính là cảnh giới phía trên Thể Tàng cảnh, cảnh giới Kim Đan và Thiên Tỏa.
“Cảnh giới và phương pháp tu hành của Thiên Ngoại Tà Ma có gì tốt để mà tu hành, phương pháp đánh vỡ Thiên Tỏa mới là thứ mà ta truy cầu.”
Bá Vương nheo lại mắt, giơ tay lên, ngón tay vuốt nhẹ trên cột sống của chính mình.
“Thể Tàng, rèn luyện ngũ tạng, Thiên Tỏa, rèn luyện cửu cực cột sống. . . Phương pháp tu hành này thật khiến cho người ta cảm thấy thâm sâu khó dò.”
Bá Vương cảm thán.
Phương pháp tu hành sâu như biển rộng, càng tìm tòi, thì sẽ càng hiểu ra, con đường tu hành. . . Dài đằng đẵng, xa xôi khó đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận