Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 496: Đánh ra một con đường vô địch (2)

Dịch: Nguyễn Anh Hùng
Bởi trận chiến này, là lúc để Đại Huyền học cung kiểm nghiệm lại kết quả của mình, Đại Huyền quốc bỏ ra rất nhiều tài nguyên cho nơi này, bây giờ đã đến thời điểm nên thu hoạch.
Nhìn diễn võ trường, một đám học sinh sở hữu khí tức mạnh mẽ.
Trong đôi mắt Đạm Đài Huyền tỏa ra những tia sáng hòa ái.
Hắn đã nhìn những học sinh này trưởng thành.
Hắn bỏ ra hàng loạt tài nguyên, rất nhiều linh thạch, để bồi dưỡng những học sinh này, mục đích, dĩ nhiên không chỉ là vì một trận chiến này.
Mà còn vì tương lai của Đại Huyền.
Thế nhưng, tầm quan trong của trận chiến này là không thể coi thường.
“Củ a, ngươi là người thường ngày sát hạch những học sinh này, ngươi có biết học sinh nào ưu tú nổi bật hay không?”
Đạm Đài Huyền hỏi.
Mặc Củ nghe vậy, lay động nhẹ quạt lông, hơi nhếch miệng lên nói.
“Có.”
“Có một thiếu niên, Củ mang về từ một làng chài nhỏ ở Đông Dương Quận. . .”
“Thời gian hắn tu hành đến nay cũng chỉ nửa năm, bây giờ đã là Thể Tàng cảnh ngũ tạng viên mãn. . .”
“Thiên phú yêu nghiệt, hiếm thấy trên đời!”
Mặc Củ nói.
Học sinh yêu nghiệt hắn gặp qua không ít, nhưng kẻ yêu nghiệt như vậy thì vẫn là lần đầu tiên hắn thấy.
“Nửa năm? Thể Tàng viên mãn?”
Cho dù là Đạm Đài Huyền cũng ngây ngẩn cả người.
“Nửa năm trước, kẻ này tu vi gì?” Đạm Đài Huyền hít sâu một hơi, hỏi.
Mặc Củ lắc lắc quạt lông, nói: “Nửa năm trước. . . Kẻ này không có chút tu vi nào.”
“Kẻ này, giống như một tu hành giả trời sinh. . . Tri thức về tu hành, hắn nhìn qua một cái đã hiểu.”
Mặc Củ cũng không khỏi cảm khái.
Mặc Bắc Khách tựa hồ cũng đoán được đang Mặc Củ nói tới ai, hài lòng cười cười.
“Ồ? Kẻ này. . . Tên gọi là gì?”
Đạm Đài Huyền hứng thú, hỏi.
“Kẻ này tên là. . . Lục Cửu Liên.”
Mặc Củ nói.
. . .
Tiếng thét vang như phá vỡ bầu trời.
Một chấm đen đột nhiên phóng to, như đang xé rách không khí.
“Sự nhỏ mọn của công tử. . . Lại tiến hóa a!”
Thanh âm bi phẫn của Nghê Ngọc vang lên, quanh quẩn trong không gian.
Tiểu Ứng Long thì cười một cách tự nhiên vui vẻ.
Hắn không lo lắng sẽ bị ngã chết.
Bởi vì. . . Hắn biết bay a.
Lục Phiên cong ngón tay búng ra, vậy mà bắn Nghê Ngọc bay qua Hãn Hải.
Nghê Ngọc vươn mình lên, vội vàng trốn trong nồi đen, mượn nhờ nồi đen để chạm đất.
Đông!
Trong rừng rậm có bụi mù bốc lên.
Dù cho có nồi đen làm đồ giảm xóc, Nghê Ngọc vẫn cảm thấy cái mông của mình như muốn nổ tung thành hoa vậy.
Trong lòng oán thầm về lòng dạ hẹp hòi của công tử.
Nàng từ trong nồi đen leo ra.
Chổng mông lên đứng thẳng.
Nhưng mà, vừa mới đứng vững.
Trong rừng rậm có tiếng xé gió truyền ra.
Có vài bóng đen nhanh chóng lướt đến, đứng trên những cành cây.
“Là một nữ hài.”
“Ta tận mắt nhìn thấy, nữ hài này từ trên trời giáng xuống!”
Những bóng đen cùng nhìn nhau, lẫn nhau nói chuyện.
Nghê Ngọc chổng mông lên, lườm những bóng đen này, không có để ý đến họ, từ trong túi vải lấy ra một hạt Thối Thể đan bọc đường thả vào trong miệng.
Xoạt xoạt cắn nát, linh khí tỏa ra bốn phía.
Công hiệu của Thối Thể đan nhanh chóng truyền đến bờ mông, làm Nghê Ngọc cảm nhân cơn đau ở mông đã đỡ hơn rất nhiều.
Tiểu Ứng Long bay trên đỉnh đầu của nàng, khuôn mặt ngơ ngác.
“???”
Ngươi đã bảo chỉ còn một viên Thối Thể đan bọc đường cuối cùng cơ mà?
“Linh đan!?”
“Linh khí thật nồng nặc. . . Đan dược này phẩm chất cực cao!”
“Ngươi thấy cái nồi kia không? Lại có ánh sáng đặc hữu của pháp khí đỉnh cấp a!”
Trong rừng rậm, những bóng đen đang rình mò, hơi thở gấp gáp.
Pháp khí có thể phát ra hào quang ít nhất đều là pháp khí tam phẩm trở lên a!
Còn có cái túi vải căng phồng kia, bên trong chắc chắn có rất nhiều đan dược!
Hài đồng này. . . Vậy mà giàu có như thế sao? !
Tiền tài động nhân tâm, càng chớ nói chi tới pháp khí và tài nguyên mà giới tu hành hết sức trân quý!
“Các ngươi là tu hành giả của Thiên Nguyên vực sao?”
Nghê Ngọc cầm nồi đen lên, vác ở sau lưng.
Nàng nhìn qua những bóng đen đang rục rịch kia, nhớ lại hình ảnh trong Thông Thiên kính, nhìn thấy rất nhiều cảnh tượng người của Thiên Nguyên vực ức hiếp tu hành giả Ngũ Hoàng, trong lòng đã sớm ngứa mắt với những tu hành giả Nguyên Vực này rồi.
Nghê Ngọc chổng mông lên, linh khí trong cơ thể phun trào, truyền vào trong nồi đen.
Lập tức, nồi đen phát ra hào quang!
Vì để cho Nghê Ngọc có thể luyện chế ra đan dược có phẩm chất tốt hơn, Lục Phiên đã tăng cấp của nồi đen lên rất nhiều.
Bây giờ. . .
Cái nồi đen của Nghê Ngọc đã sớm bước vào cấp độ huyền giai linh cụ!
Dựa theo cách gọi của Thiên Nguyên, đó chính là. . . Nhất phẩm pháp khí!
Hào quang chói lòa vừa hiện ra!
Những bóng đen trong rừng rậm lập tức đứng ngồi không yên.
“Động thủ! Chiếm đoạt nồi đen và đan dược!”
“Thất phu vô tội hoài bích có tội, huống chi chỉ là một đứa bé lại mang theo nhiều tài sản như vậy!”
“Nữ hai này có gì đó quái lạ, có lẽ có bối cảnh rất lớn, tốc chiến tốc thắng.”
Tiếng xé gió nổ tung.
Những bóng đen này nhanh chóng phóng đi.
Bay nhào về phía Nghê Ngọc.
Nghê Ngọc chổng mông lên, tay cầm theo nồi đen, nhìn những bóng người này, cười.
“Đây là do các ngươi chủ động tìm phiền toái!”
“Công tử đã nói, nếu có người khi dễ Nghê Ngọc, thì có thể đánh chết.”
Nghê Ngọc nói.
Nói xong, Nghê Ngọc nở một nụ cười tươi, lộ ra hàm rang trắng noãn.
Bành!
Nồi đen chuyển động, từng bóng đen bay ra.
Một vị tu hành giả Trúc Cơ cảnh cầm đầu trực tiếp bị Nghê Ngọc nện trọng thương, bay ngược về sau.
Nữ hài này. . . Thật hung dữ!
Còn hai vị tu sị Trúc Cơ còn lại cũng nhìn chăm chú vào Nghê Ngọc, hết sức căng thẳng.
Thế nhưng, mùi máu tanh lại càng làm hung tính của bọn hắn bộc phát.
Giết!
Hai người một trái một phải, bao vây bay về phía Nghê Ngọc.
Nghê Ngọc xem Thối Thể đan là đồ ăn vặt, đừng nhìn nàng dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, thế nhưng, bên trong thân thể nàng lại có một sức mạnh ghê gớm có thể so với cự long!
Nồi đen vung ra, một vị Trúc Cơ cảnh trực tiếp bị nện bay đi.
Nồi đen bắn ngược trở về, Nghê Ngọc lại vung tay mạnh ra.
Sau một hồi, trong rừng rậm chỉ còn lại những tiếng kêu rên.
Âm thanh chiến đấu nơi này đã làm rất nhiều người để ý, những kẻ mạnh mẽ ở vùng lân cận nhanh chóng đi tới.
Nghê Ngọc cõng nồi đen, đầu đội Tiểu Ứng Long.
Từ trong túi vải lấy ra một viên đan dược, suy nghĩ một chút rồi tách ra thành hai nửa, một nửa đưa cho Tiểu Ứng Long, rồi lại lấy ra thêm một viên nữa, cộng với nửa còn lại nhét vào trong miệng.
Nơi xa.
Có khí tức mạnh mẽ bay tới.
Một vị tu hành giả Kim Đan cảnh của Thiên Nguyên vực bay tới.
Nhìn những đệ tử của mình phun máu nằm trong rừng rậm, vị Kim Đan này đột nhiên giận dữ.
“Ngươi là người phương nào, dám đả thương đệ tử Nam Đấu sơn, muốn chết sao!?”
Vị Kim Đan cảnh này giận dữ vạn phần, không giận không được a, Nam Đấu sơn bây giờ giống như một vầng mặt trời đã lặn về phía tây, cảm giác cực kì bi thương.
Từ khi vị Nguyên Anh cảnh của tông môn chết trận tại Bất Chu phong về sau.
Nam Đấu sơn đã có xu hướng suy tàn.
Bây giờ, đệ tử lại còn bị người ta đả thương, chuyện này làm Kim Đan cảnh trưởng lão cực kì tức giận.
Một đứa bé cũng dám càn rỡ!
“Ngươi mắng ta!?”
Nghê Ngọc chổng mông lên, mang theo nồi đen, trừng mắt.
Ở cùng công tử một thời gian dài, Nghê Ngọc cảm thấy mình cũng dần nhỏ mọn đi.
Nàng không nhịn được khi bị người ta chửi như vậy.
Huống hồ, nàng đã thấy rất nhiều cảnh tu hành giả Ngũ Hoàng bị người của Thiên Nguyên Vực ăn hiếp trong Thông Thiên kính.
Cho nên, Nghê Ngọc ghét ác như cừu, ra tay không lưu tình chút nào.
Nàng lấy một viên đan dược bọc đường ra, quơ quơ trước mặt Tiểu Ứng Long, sau đó ném về phía vị Kim Đan cảnh kia.
Vị Kim Đan cảnh này hơi sững sờ.
Theo bản năng nhận lấy đan dược mà Nghê Ngọc ném tới.
Nhưng mà, sau một khắc.
Một vệt sáng màu vàng bay tới.
Tiểu Ứng Long vỗ cánh thịt, trong lỗ mũi phun ra hơi nóng, cái đuôi quất vào thân thể vị Kim Đan cảnh này.
Vị Kim Đan cảnh sắc mặt đại biến, ngưng tụ sức mạnh muốn ngăn cản.
Đáng tiếc. . .
Kim Đan suýt nữa bị quất nát.
Đổ máu ngã xuống một bên, hơi hơi run rẩy, xong, gặp được kẻ hung ác rồi.
Tiểu Ứng Long thì nhận lấy đan dược, dùng móng vuốt cầm lấy, nhét vào trong miệng.
Hắn vui vẻ nheo mắt rồng lại.
Nghê Ngọc cõng nồi đen, lồng ngực nàng nhô lên hạ xuống chập chùng, có vẻ giận dữ, Tiểu Ứng Long thì bay tới trên đầu Nghê Ngọc.
“Là thị nữ và long non được công tử coi trọng nhất, chúng ta hiếm khi được xuất thế một lần, há có thể làm mất mặt mũi của Bạch Ngọc Kinh.”
Nghê Ngọc giơ tay lên, chỉ về phía xa bên ngoài rừng rậm, tiền đồ tươi sáng.
Hào khí muôn vàn.
Vỗ vỗ cái mông Tiểu Ứng Long, nói: “Đông Dương Quận là đại bản doanh của tu hành giả Thiên Nguyên vực, chúng ta sẽ xuất phát từ nơi này, trên đường đi vừa đi vừa đá quán, tạo nên một con đường vô địch. . . Tiểu Hoàng, có lòng tin hay không!”
Tiểu Ứng Long nằm trên đầu Nghê Ngọc, con mắt màu ám kim khẽ đảo qua lại.
Đối với lời nói hào khí vô vàn của Nghê Ngọc, hắn thở hổn hển một tiếng, ưu nhã mà không mất đi phong độ, sau đó “Nấc”.
Bạn cần đăng nhập để bình luận