Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 452: Lực lượng hỗn độn, phàm nhân tu tiên (2)

Dịch: Nguyễn Anh Hùng
Hai bên bờ có tiếng vượn hú không ngừng, thuyền nhỏ đã đi qua Vạn Trọng sơn.
Bè trúc mặc dù đơn sơ, thế nhưng kỹ thuật lão tẩu rất tốt, tốc độ chạy cũng không chậm.
Lục Cửu Liên gặm xong miếng cá, liếm liếm ngón tay.
Nghe câu hỏi của lão tẩu, hắn mờ mịt lắc đầu.
“Ta cũng không nhớ gì cả, ta chỉ nhớ là ta tên là Lục Cửu Liên.”
Lục Cửu Liên nói.
Lão tẩu sững sờ, sau đó, lắc đầu, thở dài.
“Đứa trẻ đáng thương a. . .”
Một quãng đường dài không nói chuyện, tới khi bầu trời dần tối.
Bè trúc cập bờ.
Lục Cửu Liên giúp lão tẩu cõng giỏ trúc, đi theo sau lão tẩu, tiến sâu vào trong đất liền.
Sau khi đi qua một ngọn núi nhỏ, liền thấy được một thôn trang nhỏ.
Khói lửa bốc lên, lộ ra vẻ mông lung.
Lục Cửu Liên đi theo sau lão tẩu vào thôn, tò mò không thôi.
Nhà của lão tẩu ở cuối thôn, sau khi đến nơi, trong phòng có một một vị lão ẩu mắt mù sờ vách tường từ từ đi ra.
“Lão già, trở về rồi?”
Lão tẩu cười trả lời.
Lục Cửu Liên buông giỏ trúc xuống, chân tay luống cuống.
Lão ẩu như nghe được tiếng gì đó, đôi mắt vẩn đục đột nhiên sáng rực lên, “Lão già, có khách đến sao?”
Lão tẩu bất đắc dĩ, đành phải kể lại sự tình mình cứu được một tiểu tử bên bờ sông ra.
Lão ẩu lập tức vô cùng mừng rỡ, có chút kích động sờ lên quần áo trên người, để cho Lục Cửu Liên ở lại trong nhà.
Lục Cửu Liên không nhớ nổi bất cứ chuyện gì, vừa vặn cũng không có chỗ để đi, nên lựa chọn ở lại.
Mỗi ngày giúp đỡ làm một ít việc nhà nông, làm lão ẩu vui mừng rất nhiều.
Lục Cửu Liên nghe xong mới biết, thì ra lão tẩu có một người con trai.
Thế nhưng, thời điểm Đông Dương Quận bị đại quân Đông Di xâm lược.
Nhi tử của họ còn chưa có cưới vợ đã lựa chọn tòng quân, cuối cùng chết tại trên sa trường.
Hai người cũng chỉ có thể sống nương tựa lẫn nhau, ở trong thôn sống ngày qua ngày.
Lục Cửu Liên cảm xúc ngổn ngang, hắn ở lại thôn, làm bạn cùng hai người.
Tâm tình của hai ông bà lão đã khá hơn nhiều, lão ẩu thậm chí còn có tinh thần, nghiên cứu nấu nướng một ít món ngon.
Thậm chí họ còn dự định thay Lục Cửu Liên thu xếp lấy một thê tử ở thôn bên cạnh.
Bọn họ xem Lục Cửu Liên như con ruột của mình.
Ngày qua tháng lại, Lục Cửu Liên sống hết sức thoải mái, cũng rất thỏa mãn.
Hắn thật sự thích cuộc sống như vậy.
Bình tĩnh mà đẹp đẽ.
Đương nhiên. . .
Sự bình tĩnh này cũng không có kéo dài được lâu.
Một ngày nọ, trên bầu trời của sơn thôn, có một con chim lớn bay tới, “Tiên nhân” trong miệng thôn dân hay nói hạ xuống sơn thôn nhỏ bé này.
. . .
Tây Lương.
Bên trong bí cảnh Đông Diễn giang.
Lạc Mính Tang dưới sự bảo vệ của một vị Hạng Gia quân, chạy ra khỏi Long Môn.
Hạng Gia quân trấn thủ Long Môn, thấy Lạc Mính Tang chật vật trở về, lập tức kinh hãi, biết tin Đế Kinh bị xâm nhập, càng giận dữ hơn.
Tin tức truyền đến tai Hứa Sở.
Hứa Sở nổi trận lôi đình, giận không kềm được.
“Đám rùa con này dám thừa dịp vương thượng đang bế quan tu hành tại trong bí cảnh, đánh lén quân Tây Lương ta!”
Sau khi hắn biết được tin còn một trăm huynh đệ Hạng Gia quân ở lại phòng thủ tại Long Môn Đế Kinh, thì đôi mắt chợt đỏ rực lên.
Hứa Sở không ngốc, hắn đoán được mục đích mà những huynh đệ này ở lại để bảo vệ Long Môn.
Một khi Long Môn Đế Kinh bị công phá, đại quân Tây Lương nếu muốn tiếp tục đánh vào Đế Kinh, thì sẽ phải đi đường vòng.
Long Môn là một con đường chiến lược rất quan trọng.
Hứa Sở triệu tập đại quân, suất lĩnh đại đội Hạng Gia quân chui vào trong Long Môn Đông Diễn giang.
Lạc Mính Tang đứng lặng ở bờ sông, nhíu mày nhìn mặt sông chảy xiết.
Nàng biết, thế cục thiên hạ sắp thay đổi.
Hắc Long giáo xâm nhập Tây Lương, chiếm lĩnh Đế Kinh, tin tức này chẳng mấy chốc sẽ gây ra sóng gió trên thiên hạ.
Thế cân bằng mà các thế lực khắp nơi đang cố duy trì rất nhanh sẽ bị phá vỡ.
Các mỏ linh thạch cũng sẽ có bộc phát ra những cuộc đại chiến kinh thiên.
Lạc Mính Tang cắn răng, sai người đưa tin cho Bá Vương, đồng thời bắt đầu điều hành tam quân, chuẩn bị ứng phó với đại loạn sắp xảy ra.
Đế Kinh, Ngự Hoa viên.
Máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.
Trăm vị Hạng Gia quân, chết bảy tám phần, chỉ còn lại có mười mấy người còn đang chật vật đứng lặng, đao của bọn hắn đều đã chém tới mức cùn cả đao, linh khí cũng đã khô kiệt.
Mỗi người đều đã hết sức lực, lung lay sắp đổ.
Vị thống lĩnh Thể Tàng cảnh cầm đầu, trên thân còn bị trúng vài đao, máu tươi từ trong tinh giáp không ngừng chảy xuống.
Thế nhưng, quân đội Hắc Long giáo vẫn không ngừng lao tới.
Cuộc chiến đã sắp ngã ngũ.
Thống lĩnh Hạng Gia quân quay đầu, nhìn thoáng qua Long Môn, hắn cắn răng, nâng trường đao trong tay lên.
Hơn mười vị Hạng Gia quân còn lại cũng dồn dập vung đao đi theo.
Lưu Nguyên Hạo lạnh lùng nhìn.
Hắn nhìn thoáng qua Long Môn, “Tốc chiến tốc thắng, chiếm lĩnh Long Môn.”
Lưu Nguyên Hạo hạ lệnh.
Tinh thần bất khuất của đám Hạng Gia quân này khiến cho hắn kính nể, không hổ là thiết kỵ Tây Lương, binh lính của Bá Vương Hạng Thiếu Vân.
Trung nghĩa bất khuất.
Tuy nhiên, Lưu Nguyên Hạo cũng sẽ không nhân từ nương tay, tên đã bắn đi thì không thu lại được, hắn cũng không có tư cách để nhân từ nương tay.
Oanh!
Lưu Nguyên Hạo hành động.
Ngọn lửa màu trắng bệch bao trùm hắn tạo thành một áo giáp bằng linh khí, nhìn hắn như một tôn Ma Thần hạ xuống thế gian.
Vị thống lĩnh kia gầm thét, rút đao chém giết, hắn đã không còn linh khí, thế nhưng, hắn vẫn không lui dù chỉ một bước.
Phốc phốc!
Lưu Nguyên Hạo đánh ra một trảo, xuyên thủng lồng ngực vị thống lĩnh Hạng Gia quân này, lục đẳng đạo ý, Hàn Hỏa đạo ý bùng nổ.
Băng tinh bao trùm, làm thân thể vị Hạng Gia quân này đông cứng lại.
Hạng Gia quân sau lưng gầm thét.
Hắc Long vệ lãnh khốc vô tình suất lĩnh binh lính Hắc Long giáo vây giết những Hạng Gia quân còn lại.
Mắt mỗi một vị Hạng Gia quân đều đỏ bừng, chiến đến khi giọt máu cuối cùng chảy khô mới thôi.
Trong Long Môn truyền đến nổ vang.
Gầm lên giận dữ, dường như dã thú đang gào thét.
“Giết!”
Một quả cầu sát to lớn từ trong Long Môn bay ra, thẳng tới trước người Lưu Nguyên Hạo.
Tạo thành cơn gió mạnh, làm tóc Lưu Nguyên Hạo tung bay.
Mắt Lưu Nguyên Hạo nhíu lại, ngọn lửa màu trắng bệch bao phủ, hóa thành bức tường lửa chắn tại trước người hắn.
Đông!
Quả cầu sắt to lớn bị cản lại, bay ngược trở về.
Thân thể khôi ngô của Hứa Sở từ trong Long Môn lao ra.
Nhìn xung quanh Long Môn, thấy thi thể của trăm vị huynh đệ Hạng Gia quân, cùng với vị thống lĩnh bị xuyên thủng lồng ngực kia.
Trong chớp mắt, đầu Hứa Sở như muốn nổ tung.
“Để mạng lại!”
Hứa Sở đột nhiên hất Đại Thiết cầu lên, xông về Lưu Nguyên Hạo.
“Chu huynh.”
Lưu Nguyên Hạo lùi lại một bước.
“Phiền huynh tỏa ra một chút khí tức chấn nhiếp những người này.”
Hứa Sở điên cuồng, vượt quá dự kiến của Lưu Nguyên Hạo, hắn quay đầu nói với Chu Lưu.
Đôi mắt Chu Lưu lấp lánh, hắn cũng không tình nguyện làm việc này, tuy nhiên, Lưu Nguyên Hạo cũng không bắt hắn động thủ, nên Chu Lưu cũng không cự tuyệt.
“Những người này. . . Đều chính là hảo hán chân chính.”
Chu Lưu cảm khái.
Thế nhưng, sau khi nói xong.
Đỉnh đầu hắn hiện ra một viên Kim Đan sáng chói, thất chuyển Kim Đan, giống như vầng mặt trời sáng lạn.
Ông!
Khí tức và uy lực thuộc về thất chuyển Kim Đan đột nhiên tỏa ra.
Giống như linh áp của Lục Phiên, thế nhưng uy lực thì yếu hơn rất nhiều.
Hứa Sở chỉ cảm thấy thân thể mình giống như bị một phiến đá nặng đè lên.
Hứa Sở nổi giận gầm lên một tiếng, từ bên hông rút ra một cây chùy thủ, đột nhiên đâm vào trên đùi của mình, máu bắn tung toé, khiến cho áp lực bị tiêu tan.
Hứa Sở nhìn chằm chằm Chu Lưu, đôi mắt đỏ bừng, gầm thét nhấc Đại Thiết cầu lên, lao thẳng tới hướng Chu Lưu.
Hắn biết, chỉ có đánh vỡ khí thế áp bách của Chu Lưu, Hạng Gia quân mới cơ hội phá vỡ cục diện này.
Chu Lưu bị Hứa Sở bức bách, cũng có chút giận dữ.
Kim Đan gợn sóng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận