Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 1317: Ta mượn được là dựa vào khả năng của mình, tại sao phải trả? (2) Ầm ầm!

Cánh cổng của Long Môn chuyển động, phát ra âm thanh nặng nề kéo dài.
“Ngươi rốt cuộc là ai?!”
“Hãy trả lại pho tượng Kim Nguyên Thú Tổ cho ta!”
Bên ngoài cánh cổng.
Kim Nguyên Tố Chi Thần và Hoả Nguyên Tố Chi Thần đang bị thương nhẹ đã nháy mắt xuất hiện, giơ tay định phong tỏa không gian, chặn đứt thông đạo không gian.
Nhưng bọn họ phát hiện cánh cổng không gian pháp nghĩa này hoàn toàn khác với không gian pháp nghĩa của bọn họ.
Mặc dù so với phương thức người mặc áo choàng đen rời đi lần trước thì sơ sài hơn rất nhiều, nhưng vẫn như lần trước khiến cho bọn họ không cách nào ngăn cản được.
Khi cánh cổng dần dần khép lại.
Hình bóng áo choàng đen của Lục Phiên cũng dần dần mờ đi và biến mất.
Nhưng đối với câu hỏi của Kim Nguyên Tố Chi Thần và Hoả Nguyên Tố Chi Thần dưới áo choàng đen như phát ra tiếng cười khẽ.
“Pho tượng Thú Tổ này là ta dùng bản lĩnh mượn được, tại sao phải trả?” Giọng nói thản nhiên từ sau cánh cổng khép kín nhẹ nhàng truyền ra ngoài. Quanh quẩn lư lửng giữa trời cao, lớn hơn cả tiếng bùng bùng của biển lửa. Khiến cho thiên địa vào khoảnh khắc này như đều trở nên yên tĩnh chết lặng. Thông Cổ Đạo Nhân hít sâu một hơi, trong lòng khiếp sợ bội phục khôn xiết, lời nói này…... Không hổ là Lục lão đệ đúng là rất có dũng khí, Lục lão đệ có thánh nhân làm chỗ dựa quả nhiên rất cứng! Kim Nguyên Tố Chi Thần và Hỏa Nguyên Tố Chi Thần nghe vậy đều bàng hoàng ngây ngẩn cả người.
Mượn sao?
Người này nói mượn sao?
Làm sao dám có mặt mũi nói mượn chứ?
Nhưng không đợi bọn họ nói thêm gì.
Cánh cổng Long Môn đã hoàn toàn khép kín.
Các thiên tài Nhân tộc, pho tượng Thú Tổ, còn có một nửa Hỏa Diệm Thần Sơn bị gãy đều bởi lớp cổng này ngăn cách hoàn toàn, mất hết liên hệ với khu vực lĩnh ngộ.
âm …...
Ngay khi cánh cổng Long Môn biến mất Tiểu Xích Long lập tức có cảm giác mình như đã kiệt sức hoàn toàn.
Nhưng hắn rất thỏa mãn, thoả mãn vì hắn có thể làm một việc lớn giúp cho cha, có thể trợ giúp cha làm ra việc lớn oanh oanh liệt liệt đến vậy!
Dù cho lần này hắn chắc chắn phải chết nhưng hắn vẫn rất phấn khích, vẫn rất vui vẻ.
Tiểu Xích Long tản đi Long Môn, không còn chút sức lực nào từ trong hư không rơi xuống, lực lượng của hắn đã hoàn toàn cạn kiệt, lần này mở Long Môn so với trong tưởng tượng của hắn khó khăn hơn rất nhiều.
Nhưng ngay khi hắn sắp rơi vào trong biển lửa, một ống tay áo rộng đột nhiên tung ra.
Thông Cổ Đạo Nhân cuốn Tiểu Xích Long lên nhét vào trong tay áo Càn Khôn.
Ngay sau đó trên người lão bùng lên cơn giận dữ ngập trời. “Người này là ai?!”
“Hắn đã đưa thiên tài Nhân của ta đi đâu, tới nơi nào?!”
Tiếng hét của Thông Cổ Đạo Nhân ẩn chứa giận dữ, ẩn chứa buồn thương, ẩn chứa tan nát cõi lòng, đau đớn vì các thiên tài Nhân tộc mà lão đặt kỳ vọng đã nằm xuống.
“Các ngươi loại Thần Ma đáng phải chịu ngàn đao kia! Có phải các ngươi cố ý hay không!?”
Đôi mắt Thông Cổ Đạo Nhân đỏ ngầu, cả khuôn mặt tràn đầy vẻ dữ tợn.
Trong nháy mắt lão đã biểu lộ hết những gì nghĩ trong lòng khiến cho tất cả Thần Ma tại nơi lĩnh ngộ đều ngỡ ngàng bối rối.
Kim Nguyên Tố Chi Thần và Hỏa Nguyên Tố Chi Thần hơi ngẩn ra.
Bọn họ dự định mở miệng chửi mắng thế nhưng lại Thông Cổ Đạo Nhân chỉ trích làm sửng sốt đứng ngây người.
Lão này so với tên mặc áo choàng đen thối không biết xấu hổ kia chỉ có hơn không kém!
“Câm miệng”
Kim Nguyên Tố Chi Thần và Hoả Nguyên Tố Chi Thần tức giận khôn cùng.
Bọn họ lập tức tỉnh ngộ hiểu ra Thông Cổ Đạo Nhân này là đang cố tình gây rối. “Để lại con cá chạch kia!”
Thân hình Hỏa Nguyên Tố Chi Thần trong phút chốc to lớn ra ngàn vạn trượng, che phủ toàn bộ nơi lĩnh ngộ.
Mặt khác, các Nguyên Tố Chi Thần còn lại cũng đồng loạt phóng ra khí áp mạnh mẽ.
Kẻ mặc áo choàng đen đã đi, manh mối duy nhất hắn để lại là con Tiểu Xích Long kia.
Long Môn xuất hiện là do con Tiểu Xích Long kia mở, cho nên bọn họ chỉ cần bắt được Tiểu Xích Long nghiêm hình bức cung, chắc chắn có thể tra hỏi ra hướng đi của pho tượng Thú Tổ.
Nhưng Tiểu Xích Long đã bị Thông Cổ vớt được.
Chỉ cần nhìn vào hành động này của Thông Cổ Đạo Nhân, bọn họ đã có thể xác định Thông Cổ Đạo Nhân có thể là đồng bọn với người áo đen kia.
Cảm nhận được khí áp đáng sợ đang lấp đầy toàn bộ nơi lĩnh ngộ.
Thông Cổ Đạo Nhân thở dài, trên khuôn mặt lộ ra chút buồn rầu.
Không cả vú lấp miệng em được bọn này rồi.
Những thần ma này đã khôn ra rồi.
Thông Cổ Đạo Nhân mỉm cười, tay cầm phất trần từ từ vung lên, sắc mặt thản nhiên như nước. Hiện tại lão đã không bị các thiên tài Nhân tộc làm vướng chân vướng tay, với tư cách là Chuẩn Thánh của Nhân tộc lão nắm chắc có thể rời đi.
Tuy rằng khu vực không gian này bị chí bảo tiên thiên “Định Không Châu” phong tỏa.
Nhưng Thông Cổ Đạo Nhân cũng không sợ.
Dù Thời Không Linh Chu không có cách nào phá phong toả không gian rời đi, nhưng lão thì chưa chắc.
Phất trần của lão vung lên một cái.
Ba ngàn sợi lông phất trần như lưỡi dao cắm vào trong không gian, không gian như biến thành tấm gương xuất hiện những vết rạn nứt, rồi vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Gió lốc không gian biến dạng bắt đầu thổi quét tới.
Hai tay của Thông cổ đạo nhân chắp lại phóng ra sức mạnh vô biên.
Giữa trán lão mờ mờ mở ra một con mắt dọc, bên trong con mắt dọc này ẩn chứa vô biên pháp
nghĩa, như có thể nhìn xuyên qua quá khứ, hiện tại và tương lai.
“Là thần thông của Thông Cổ Đạo Nhân! Không gian chi nhãn!”
Ánh mắt của Kim Nguyên Tố Chi Thần trở nên tập trung.
Hỏa Nguyên Tố Chi Thần cũng đã phóng thích ra sức mạnh vô biên, trong biển lửa có vô số con rồng lửa xông lên, hóa thành ngàn vạn long xà lao về hướng Thông Cổ Đạo Nhân ý định giữ lão lại.
“Mở ra!”
Hai mắt của Thông Cổ Đạo Nhân như đều hóa thành ánh sáng trắng.
Mặt dọc giữa trán giống như hoá thành một thanh thiên đạo chém ra.
Không gian loạn lưu tựa như dòng nước chảy xiết.
Thiên Đạo rút ra chặt đứt ngang dòng nước, chém không gian loạn lưu thành khoảng trống.
Một đao chém xuống này của Thông Cổ Đạo Nhân như chém nát vô số nhánh thời không. Sau đó, thân hình Thông Cổ Đạo Nhân rất nhanh hoá thành một luồng sáng trốn vào trong khoảng không vừa mở ra, biến mất vào trong không gian loạn lưu mênh mông.
Giống như một giọt nước nhỏ rơi vào đại dương mênh mông vô biên, nháy mắt đã biến mất không còn thấy đâu nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận