Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 323: Chuyển dời Tàng Kinh các… trống không! (1)

Dịch: Mèo Rừng
Bắc Lạc, Hồ Tâm đảo.
Lục Phiên đang trong lúc hạ cờ thì đôi mắt chợt ngưng tụ lại, khóe miệng nhếch lên.
“Há, tiến nhập sao?”
Lục Phiên cười cười.
Linh thức phân thân, thủ đoạn này cũng không tính là xảo diệu, tên bá chủ vị diện bóp Lan Hoa chỉ trước đó đã thi triển qua một lần.
Tuy nhiên, phân thân của tên bá chủ vị diện đó yếu hơn rất nhiều so với linh thức phân thân của Lục Phiên.
“Võ Đế thành Tàng Kinh các, Tàng Kinh các đến từ thế lực cường đại ở thế giới trung võ đỉnh cấp, thứ được ghi chép trong đó hẳn là sẽ không ít…”
Lục Phiên dựa lên trên Thiên Nhận Y, vuốt vuốt quân cờ ôn nhuận trong tay.
Trong ánh mắt lộ ra vẻ suy tư.
Có lẽ… Sẽ có ghi chép một ít đồ vật mà Lục Phiên mong đợi.
Hắn giơ tay lên, khẽ vẫy.
Trên đảo, Triều Thiên cúc chập chờn, Bích La đào nở rộ xinh đẹp, còn có tiếng lá trúc vuốt ve lẫn nhau ở bên trong Tử Trúc lâm, tựa như cát đá ma luyện.
Sương mù dày đặc bắt đầu bao phủ lại, dần dần che khuất cả vòm trời trên Hồ Tâm đảo.
Trên Bắc Lạc hồ.
Lữ Động Huyền ngồi ngay ngắn ở bên trên bè trúc thả câu, chợt lòng có cảm giác.
“Bản công tử bế quan, trong lúc bế quan, không gặp bất cứ ai.”
Lục Phiên thản nhiên nói.
Lời nói trôi nổi mà ra.
Khiến cho thân thể của Lữ Động Huyền chấn động, hắn chắp tay, hơi hơi khom người: “Vâng.”
Bắc Lạc, Tây Sơn.
Bên trong Thí Luyện tháp.
Ngưng Chiêu vốn đã diễn hóa ra thuộc tính đột nhiên mở mắt ra.
Nàng nhìn về phía bồ đoàn mà Nghê Ngọc đang ngồi, sau đó thấy được trên đỉnh đầu của nàng, có một vòng xoáy linh khí đang liên tục cuồn cuộn lấy.
“Nha đầu Nghê Ngọc này… Rốt cuộc cũng đột phá vào Thể Tàng!”
Lông mi dài của Ngưng Chiêu run lên, trong đôi mắt toát ra một vệt vui mừng.
Trong vô số tu hành giả, Nghê Ngọc được xem là một người đặc thù nhất.
Nàng không có trải qua những cuộc chiến đáng sợ, cũng không có khắc khổ tu hành, nếu có… Thì chỉ là luyện đan, cắn đan dược.
Là một người duy nhất thông qua cắn thuốc mà vào Thể Tàng.
Ngưng Chiêu tựa hồ cảm ứng được cái gì đó, nàng nhìn về phía Y Nguyệt ở đằng xa.
Vốn dĩ Y Nguyệt đang nhắm mắt tu hành thì không biết khi nào đã mở mắt ra, nàng nhìn về phía Ngưng Chiêu, nở một nụ cười miễn cưỡng, vẻ mặt có chút tái nhợt,
Ngưng Chiêu thở dài.
“Đừng nản chí, trời xanh đền bù cho người cần cù.”
Ngưng Chiêu nói.
Bờ môi mỏng manh của Y Nguyệt khẽ nhấp thành đường cong mảnh khảnh: “Ngưng tỷ, ta biết…”
“Công tử cũng đã nói với ta như vậy, thế nhưng… Ta thật sự có thể sao?”
“Không có thiên phú… Chăm chỉ thật có hiệu quả sao?”
Y Nguyệt có hơi thất lạc, nàng nhìn xem Nghê Ngọc đang ở trong đột phá, rồi chợt quay người rời khỏi Thí Luyện tháp.
Ngưng Chiêu không biết nên nói cái gì.
Nàng cũng chỉ có thể phát ra một tiếng thở dài nhìn Y Nguyệt dần tan biến ra bên ngoài Thí Luyện tháp.
Mà bên khác, Nghê Ngọc chậm rãi mở mắt ra, trên khuôn mặt thịt của nàng che kín đầy vẻ xoắn xuýt.
“Y Nguyệt tỷ có phải tức giận hay không?”
Nghê Ngọc hỏi.
Ngưng Chiêu đứng dậy, sờ lên đầu nàng.
“Mỗi người đều có mỗi con đường của mình, tựa như công tử nói, mọi loại tu hành đạo, đều có thể vấn Trường Sinh, Y Nguyệt nàng chỉ là không có tìm ra được con đường của mình mà thôi.”
Ngưng Chiêu nói.
Nghê Ngọc cười cười, con mắt híp lại thành một đường nhỏ.
“Ngưng tỷ, ta đột phá Thể Tàng, Thối Thể đan cũng đã có thể luyện chế ra… Ta chuẩn bị luyện một nồi Thối Thể đan, Ngưng tỷ thử đan cho ta nha?”
Nghê Ngọc nói.
Đằng xa, Cảnh Việt mở mắt ra, tựa như cười mà không phải cười, lên tiếng: “Nha đầu Nghê Ngọc, ngươi không thành thật a, không phải người thử đan luôn là ta sao?”
Nghê Ngọc lập tức liếc mắt nhìn sang, sau đó cầm một viên Tụ Khí đan được bọc vỏ đường nhét vào trong miệng, tự mình an ủi một chút.
Y Nguyệt đi ra khỏi Thí Luyện tháp, có chút thất vọng.
Lòng nàng cực kỳ bao la mờ mịt, không có mục đích nào mà hành tẩu ở bên trong Bắc Lạc thành.
Nàng rất chăm chỉ tu hành, chăm chỉ hơn rất nhiều so với đại đa số người, nhưng mà dung lượng khí đan của nàng lại rất thấp.
Lục Phiên cũng đã nói, thiên phú trên tu hành đạo của nàng rất yếu.
Tuy nhiên, nàng bằng vào nghị lực của mình mà bước vào Khí Đan cảnh, hiện tại cũng đã đạt đến Khí Đan đỉnh phong.
Nàng không muốn từ bỏ.
Nàng đến Bắc Lạc hồ, bên trên mặt hồ sóng gợn lăn tăn ấy là sương mù dày đặc.
Nàng muốn lên đảo, nhưng Lữ Động Huyền lại ngồi ngay thẳng trên bè trúc, vừa thả câu vừa nói với nàng, công tử bế quan.
Y Nguyệt càng ngày càng mất phương hướng, cảm giác bị toàn bộ thế giới vứt bỏ.
“Y Nguyệt, vì sao ngươi lại phải mạnh lên?”
“Thật tốt làm thị nữ cho công tử không phải được rồi sao?”
Lữ Động Huyền cầm cần câu, tò mò hỏi.
“Làm thị nữ cho công tử, dù cho thực lực ngươi chỉ là phàm nhân, trong thiên hạ cũng không ai dám xem thường ngươi.”
Lữ Động Huyền nói.
“Nhưng thị nữ của công tử… Làm sao có thể bình thường?”
Y Nguyệt hỏi ngược lại.
Lữ Động Huyền ngạc nhiên, đúng là không biết nên nói cái gì.
Bởi vì lời nói của Y Nguyệt rất có tính thuyết phục, thị nữ cho chủ nhân Bạch Ngọc Kinh thần bí khó lường lại là một phàm nhân, việc này truyền đi sợ là khiến cho cả thế gian ngạc nhiên.
“Công tử không câu nệ vào ánh mắt của thế tục.”
Lữ Động Huyền suy nghĩ một chút.
Y Nguyệt ôm chân, ngồi ngay ngắn ở bến tàu ven hồ, đón nghe tiếng gió nhẹ, ánh mắt có hơi tung bay.
“Tuy nhiên, ta chỉ là thị nữ của công tử, ta câu nệ ánh mắt của người đời…”
Phía trên bè trúc, Lữ Động Huyền thở dài.
Làm một người bình phàm ở bên cạnh một người ưu tú… Chính là tội.
Dù cho người khác không cảm thấy tội, nhưng nội tâm của mình, cũng cảm thấy tội.
Y Nguyệt không nói gì thêm.
Nàng nhìn thoáng qua phương hướng Bạch Ngọc Kinh.
Môi đỏ mỏng manh nhếch lên, nàng dập đầu về phía lầu các, sau đó đứng dậy, rời đi tại chỗ.
Đợi cho bóng đêm mông lung buông xuống.
Y Nguyệt không có nói với bất cứ người nào, trên lưng của nàng có cõng một cái bao, một mình rời khỏi Bắc Lạc thành, nàng hạ sơn trong màn đêm tuyết bay.
Nàng là một người kiêu ngạo, nàng muốn trở nên mạnh mẽ hơn.
Giống như lúc trước, thời điểm Lục Phiên dò hỏi thực lực ba vị thị nữ, Y Nguyệt quật cường tự giới thiệu.
. . .
Nhiếp Trường Khanh trốn khỏi núi hoang.
Sau khi rời khỏi núi hoang, hắn tựa như cá vào biến cả, biển rộng mặc cá bơi.
Hắn ẩn nấp trong dòng người, đệ tử Võ Đế thành muốn tìm được hắn sẽ trở nên khó khăn hơn rất nhiều.
Thậm chí, Nhiếp Trường Khanh còn không có ngồi chờ chết, hắn lựa chọn phục kích kẻ địch.
Hắn chuyên môn chọn những tên Kim Đan cảnh yếu nhược mà động thủ.
Giết chết một vị rồi lại một vị Võ Đế thành Kim Đan cảnh.
Nhiếp Trường Khanh cực kỳ cẩn thận, hắn nghe nói có một vị thiên kiêu thất chuyển Kim Đan cảnh ở Võ Đế thành muốn giết hắn, Kim Đan thất chuyển a.
Tương đương với Thiên Tỏa cảnh phá vỡ thất cực, thực lực rất mạnh.
Một khi Nhiếp Trường Khanh gặp phải, hắn phải chết không nghi ngờ.
Áp lực, áp lực khổng lồ khiến cho thực lực của Nhiếp Trường Khanh vững vàng tăng lên.
Trong lúc lẩn trốn, hắn lại rèn luyện hoàn thành một khối xương.
Với lại, đao ý do hắn lĩnh ngộ càng ngày càng mạnh mẽ.
Hắn không biết dựa vào phân cấp đao ý, thì hắn đạt đến loại trình độ nào, thế nhưng… Mạnh hơn rất nhiều so với lúc vừa bước vào cấm vực.
Ngoài Võ Đế thành.
Trên con đường bùn đất ở một tòa thôn trang lụi bại.
Nhiếp Trường Khanh rút Trảm Long, giọt máu đỏ thẫm rơi trên mặt đất.
“Nhị chuyển Kim Đan cảnh.”
Nhiếp Trường Khanh thở một hơi, hắn mỉm cười nhìn xem tên nội môn đệ tử áo bào tím của Võ Đế thành đang nằm trên đất.
Sau đó hắn lấy một viên Tụ Khí đan cuối cùng, nuốt vào trong miệng.
Vì giết tên nhị chuyển Kim Đan này, Nhiếp Trường Khanh cơ hồ tiêu hao hết sạch linh khí ở bên trong khí đan.
Bỗng nhiên.
Có gió thổi phần phật lên.
Tuyết rơi xuống từ bầu trời, tựa hồ cũng trở nên ngưng trệ.
Đằng xa.
Chỗ cửa thôn.
Có một tên thanh niên áo bào tím an tĩnh đứng lặng ở đấy, bên hông thanh niên vậy mà cũng vác lấy một thanh đao, bàn tay của hắn khoác lên trên chuôi đao.
Nhiếp Trường Khanh cảm thấy sát khí.
Sát khí được truyền đến từ trên người thanh niên áo bào tím kia.
“Người nhập cư trái phép, Cuồng Đao.”
“Tìm ngươi thật không có dễ dàng.”
Thanh niên chậm rãi mở miệng, âm thanh của hắn có mấy phần từ tính.
“Tại hạ, nội môn áo bào tím của Võ Đế thành, bài danh thứ năm, Kim Đan lục chuyển, Diệp Thiên Tầm.”
Thanh niên nói.
“Ta cảm thấy rất hứng thú… Đối với thanh pháp khí đao trong tay ngươi.”
Thanh niên cười nói.
“Lưu lại đao, đảm bảo một mạng, thế nào?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận