Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 179: Bạch Ngọc Kinh nói. . . (1)

Dịch: Mèo Rừng
Bắc Lạc, Hồ Tâm đảo.
Lữ Động Huyền đứng ngồi không yên, nước trong ấm trà đang dần sôi trào, lá trà thì lăn lộn ở trong đấy, lăn qua lăn lại rồi chợt lắng đọng trên dưới.
Tuy nhiên, hắn lại không có tâm tư để thưởng thức trà.
Mặc dù lòng ngực của hắn đang đập vang vọng, nhưng hắn vẫn cẩn thận suy đoán ý nghĩa trong lời nói của Lục Phiên.
Dù sao, một tờ Thiên Cơ lệnh này, có thể xem là tờ Thiên Cơ lệnh đầu tiên mà Thiên Cơ các ban bố sau khi Thiên Cơ gia đã trở thành thế lực dưới trướng Bạch Ngọc Kinh.
Hiện tại địa vị của Bạch Ngọc Kinh ở bên trong Đại Chu triều, không cần nói cũng biết, đó chính là đã siêu việt Chư Tử Bách Gia từng tồn tại.
Cho nên, bất kỳ một mệnh lệnh nào, đều sẽ khiến cho thiên hạ xôn xao cùng chấn động.
Trên ven hồ.
Lữ Mộc Đối thả câu trở về, hắn mang theo cần câu, bên trong cái sọt có cá béo đang giãy dụa.
Lữ Động Huyền nhìn xem con cá béo phì bên trong cái sọt, cái tay thì sờ sờ lên chiếc dây chuyền vàng to lớn.
Lập tức trong lòng Lữ Mộc Đối nhảy dựng lên, lão Lữ. . . Đây là đang ngấp nghé con cá của hắn?
Nhìn chằm chằm con cá trong giỏ thật lâu, thì tựa hồ Lữ Động Huyền nghĩ tới gì đó, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, hắn đứng dậy, đi về phía lầu các tầng hai Bạch Ngọc Kinh.
Lầu các tầng hai.
Lục Phiên đang ngồi bày bàn cờ cục.
Thấy Lữ Động Huyền đến, Lục Phiên cũng không kinh ngạc mấy.
“Ngồi.”
Lục Phiên lên tiếng.
Lữ Động Huyền bèn ngồi một bên khác ở bàn cờ.
Ngón tay Lục Phiên quét qua, ngay lập tức, một cái hộp cờ trôi nổi rồi rơi vào tay Lữ Động Huyền.
Lữ Động Huyền đè nén những suy nghĩ muốn hốt ra vào lại trong lòng, hắn kẹp một quân cờ, rồi đặt xuống bàn cờ.
Lục Phiên thì một tay chống cằm, một tay thì kẹp lấy quân cờ, đặt xuống bàn.
Lầu các tầng hai hết sức an tĩnh, chỉ còn lại âm thanh hạ cờ.
“Công tử, ngài nói tờ Thiên Cơ lệnh kia…”
Gió chậm rãi thổi tới, làm cho bạch y trên người Lục Phiên nhẹ nhàng phiêu đãng.
Hắn dựa vào xe lăn, khẽ hất cằm lên, trong lỗ mũi phát ra âm thành “ừ” lười biếng, ra hiệu Lữ Động Huyền nói tiếp.
“Cho thiên hạ ngừng chiến ba tháng? Vì sao lại là ba tháng?”
Lữ Động Huyền không hiểu, hỏi.
Thật sự là không thể hiểu được ý tứ của Lục Phiên.
Ba tháng có ý nghĩa đặc thù nào sao?
“Trong ba tháng ngừng chiến này, nếu man di tới, thì làm sao?”
Lữ Động Huyền hỏi tiếp.
“Ngừng chiến ở đây là nội chiến, nếu như man di tới… Tất diệt.”
Lục Phiên hạ cờ, thản nhiên nói.
Ánh mắt của hắn khẽ nâng lên, liếc mắt lườm Lữ Động Huyền: “Đến lượt ngươi ra cờ.”
Lữ Động Huyền ứng tiếng, xắn tay áo rồi bèn hạ cờ.
“Còn vì sao phải ngừng chiến ba tháng, không phải ngươi biết thôi diễn sao? Ngươi có thể tính toán thử.”
Lục Phiên nói.
“Với lại, ba tháng này cũng có thể khiến cho người tu hành trong thiên hạ trở nên bình tĩnh lại, tháng ngày tu hành thoải mái.”
“Người đời quá táo bạo.”
Lục Phiên lên tiếng.
Trong lòng Lữ Động Huyền chợt căng thẳng, Lục Phiên khiến cho nội tâm của hắn không biết vì sao lại trở nên khẩn trương, chẳng lẽ ba tháng sau, có chuyện gì đó cực kỳ đáng sợ sẽ xảy ra?
Nhìn xem công tử thần bí khó lường, Lữ Động Huyền chợt nuốt nước bọt.
Sau đó phát hiện ván cờ trên bàn, đã sớm không còn sự căng thẳng.
Lữ Động Huyền đứng dậy, cáo lui, rồi sau đó rời khỏi lầu các tầng hai Bạch Ngọc Kinh.
Lục Phiên cũng không có lưu lại, chỉ khẽ vuốt vuốt cái cằm, sau đó xe lăn chợt chuyển động, dựa vào lan can, nhìn chằm chằm vào tia sáng ở bên trong Bắc Lạc hồ, hắn cảm thụ được năng lượng trong đó đang biến hóa.
Lữ Động Huyền đi xuống lầu các, trong lòng có cảm giác lo sợ bất an.
Hắn tìm một gốc Triều Thiên cúc, khoanh chân ngồi xuống.
Suy tư một lúc, thì đôi mắt khẽ biến.
Hắn giơ tay lên, xoa vào dây chuyền vang trên cổ, mỗi một cái ống vàng đang bắt đầu xoay tròn cực nhanh, phát ra âm thanh bén nhọn.
Thần tâm Lữ Động Huyền khẽ động, bắt đầu dựa theo 《 Thiên Cơ Thôi Diễn thuật 》do Lục Phiên sửa đổi mà thôi diễn.
Ba tháng…
Đến cùng thì sau ba tháng sẽ xảy ra chuyện gì?
Mỗi một cái ống vàng đều bồng bềnh giữa không trung, phát ra ánh sáng màu vàng chói, trong mơ hồ, bên trên ống vàng tựa hồ có chữ viết màu vàng bị bắn ra, vây quanh thân thể hắn.
Lữ Động Huyền vỗ tay.
Ngay sau đó, hắn phun một ngụm máu ra, ống vàng rơi xuống mặt đất.
Trên mặt của hắn toát ra vẻ hoảng sợ.
Bởi vì quẻ tượng mà ống vàng hiện ra là…Đại hung!
Nơi khác.
Lữ Mộc Đối vội vàng chạy nhanh tới.
“Chuẩn bị giấy Huyền Hoàng…”
Lữ Động Huyền khoát tay áo, hướng về phía Lữ Mộc Đối phân phó.
Lữ Mộc Đối cũng tựa hồ cảm thấy bầu không khí nghiêm trọng ở xung quanh, nên không chút do dự, quay người đi về phía trong lầu các.
Lữ Động Huyền ngồi ngay ngắn, nhìn về phía lầu các tầng hai Bach Ngọc Kinh.
Rất nhanh thì giấy Huyền Hoàng được mang tới.
Lần này, Lữ Động Huyền tự mình viết văn.
Lữ Mộc Đối nhìn xem ở một bên thì chợt kinh hãi, hắn tuyệt đối không thể ngờ rằng, lại có thể là tin tức kinh bạo như thế.
Một tờ Thiên Cơ lệnh, ngừng chiến ba tháng?
Thế lực khắp nơi ở thiên hạ sẽ tuân theo sao?
Lữ Mộc Đối rất rõ ràng, đây không phải là ý tứ của Lữ Động Huyền, hẳn là ý tứ của Lục Phiên, vậy thì mục đích để ngưng chiến ba tháng là vì cái gì?
Lữ Mộc Đối bỗng sựt nhớ, Lữ Động Huyền phun ra máu do thôi diễn, bèn giật mình.
Sau ba tháng… Chắc chắn sẽ có đại sự xảy ra.
Lữ Mộc Đối không dám lãnh đạm.
Lữ Động Huyền viết Thiên Cơ lệnh xong, tìm một con chim bồ câu trắng đã bị linh khí thấm sâu vào cơ thể từ trên đảo.
Rồi nhẹ nhàng ném ra ngoài.
Thiên Cơ bồ câu với bộ lông trắng toát liền tán loạn hạ xuống.
Sau đó mang theo một tờ Thiên Cơ lệnh, vụt ra khỏi đảo.
. . .
Nam Quận.
Đường Hiển Sinh run rẩy nơm nớp mở ra chiếc hộp gỗ bị nhuốm đầy máu.
Trong hộp gỗ, có một cái thủ cấp quen thuộc nhưng lại không nhắm mắt.
Da mặt Đường Hiển Sinh lắc một cái, ngay sau đó, hộp gỗ bị rơi xuống mặt đất, khiến cho cái đầu trong đó bị lăn ra ngoài.
Binh lính chịu trách nhiệm thông báo đang quỳ rối trên mặt đất chợt run rẩy da mặt, Đường Nhất Mặc đang bóp lấy cái cổ của tên tôi tớ cũng không khỏi nhìn sang.
Nhìn xem cái đầu đang nhấp nhô kia, có hơi kinh ngạc, sau đó thì nhăn mày lại.
Cái đầu trong hộp gỗ này chính của Đường Bạch Vân, Đường Hiển Sinh ngồi bẹp xuống đất, biểu tình trên khuôn mặt cũng không có biến hóa quá lớn, chỉ nhìn xem cái đầu của Đường Bạch Vân.
“Thái Thú, Bắc Quận Đạm Đài Huyền đánh lén đại quân Nam Quận ta, liên thủ với Tây Quận, khiến cho mười vạn đại quân Nam Quận của chúng ta bị toàn diệt, Đại công tử… Chết trận.”
Tên binh lính không dám thở mạnh, hắn quỳ rạp xuống đất, nơm nớp run rẩy.
Đường Hiển Sinh ôm ngực, cả người tựa như là già nua đi rất nhiều.
Hắn bí mật tính toán cùng mưu đồ lâu như vậy, lại có kết quả thế này.
Đường Hiển Sinh không ngốc, hắn đoán được lý do vì sao đột nhiên Đạm Đài Huyền tiến đánh Nam Quận, đây nhất định là do Đường Bạch Vân bại lộ chuyện Man binh.
“Cái tên ngu… Khụ khụ khụ.”
Đường Hiển Sinh che ngực, ho khan kịch liệt, nước mắt muốn bị khục ra.
Mọi người bên trong Đường phủ không biết nên nói gì.
Mười vạn quân Nam Quận bị hủy diệt, đối với Nam Quận, đây chính là nguyên khí tổn thượng cực kỳ nặng nề.
Mất đi tư cách để tranh phong với thiên hạ.
Thiên hạ sau này, cũng chỉ còn lại tam phương tranh phong là Tây Quận, Bắc Quận và Đại Chu.
Đường Hiển Sinh đã bị loại từ đầu.
Mà trận chiến này bị loại, đơn giản là một sai lầm của Đường Bạch Vân.
“Đường Hiển Sinh, mẫu thân cùng muội muội ta đâu?”
Lời nói lạnh lùng của Đường Nhất Mặc truyền đến.
Đường Hiển Sinh không khỏi quay đầu.
Đường Nhất Mặc khẽ giật mình, bởi vì trong khoảnh khắc này, Đường Hiển Sinh giống như là già yếu đi mười tuổi, ánh mắt trở nên vô thần.
“Mẫu thân cùng muội muội của ngươi chắc hẳn là bị Bạch Vân cho người giam lỏng, có lẽ hắn lo lắng ngươi uy hiếp được vị trí thế tử của hắn, tuy nhiên, hiện tại… Ngươi đúng thật là không uy hiếp được hắn.”
Nói xong, Đường Hiển Sinh che miệng không ngừng ho khan, nôn ra máu.
Đường Hiển Sinh không ngờ rằng Đường Bạch Vân còn có thủ đoạn như vậy, may mắn là không có ủ thành đại họa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận