Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 933: Yêu chủ đấu ma chủ (3)

Edit: Long Hoàng
Lục Phiên thối lui ra khỏi Truyền Đạo đài.
Sắc mặt không biến hóa quá lớn, mặc dù chế tạo ra hung thú Lục Anh đối với hắn cũng có chút tiêu hao, thế nhưng sau khi đột phá đến luyện khí tầng chín, chút tiêu hao này chẳng là gì cả.
Việc sáng tạo ra một con hung thú lục anh, kỳ thực không kém với chế tạo ra một cái phi thăng chi địa là mấy.
Cho nên, Lục Phiên chỉ ngồi nghỉ ngơi một chút, sau đó lại tiến vào trong truyền đạo đài tiếp tục thôi diễn.
Dùng khí tức của cổ đế Đạo tộc cùng Vân tộc, mô phỏng ra hai loại hung thú khác.
Chẳng qua, hai loại hung thú này cũng sẽ chờ sau khi Lục Anh bị tiêu diệt, mới cùng nhau hiện thế.
Áp lực phải tăng dần dần, chứ nếu một lần đè nặng xuống, áp sập thế nhân, như vậy thì hỏng rồi.
Chế tạo ba con hung thú, Lục Phiên tiêu tốn khoảng một năm thời gian.
Đương nhiên, đây là bên trong Ngũ Hoàng.
Việc tiếp theo, là thả hung thú ra.
Tựa như lúc cho di tích hiện ra.
Trên lầu các Bạch Ngọc kinh, Lục Phiên nhặt lên một quân cờ.
“Hung thú xuất hiện, không thể vô duyên vô cớ, cần có địa điểm. . . phải là chỗ ít người lui tới, lý do xuất hiện ta có thể tùy ý bịa ra, nhưng cũng cần hợp tình hợp ý chút.”
“Thêm nữa… Ngũ Hoàng phải chịu cảnh bị hung thú tập kích liên tục, đại thế đè ép, cần phải có một cái mở màn để cảnh cáo. . .”
“Bằng không, đến khi Lục Anh xuất thế, mà thế nhân chẳng hay biết cái gì cả, chẳng phải sẽ làm phí đi một phen khổ tâm của ta hay sao.”
Suy tư mất mấy ngày trên hồ tâm đảo, Lục Phiên nghĩ ra một cái ý nghĩ ổn thỏa.
Sau đó tiến vào trong truyền đạo đài, bắt đầu thôi diễn di tích.
Về phần sự kiện mở màn, cần phải có một tồn tại đủ để chấn nhiếp thế gian đi ra sân khấu diễn một chút. . .
Ở Ngũ Hoàng bây giờ, những tồn tại có thể chấn nhiếp thế gian cũng không nhiều.
Lão Cố trong cổ mộ tính là một cái.
Lục Cửu Liên, Trúc Lung vừa bước vào cấp độ huyền tiên cũng xem như một cái.
Đương nhiên, Lục Phiên hắn cũng ở trong đó, chẳng qua hắn cũng không tính như vậy được.
Vậy còn có người nào đâu?
Đúng là vẫn còn, vừa có đủ lực chấn nhiếp, vừa đủ thần bí . . .
Trong đầu Lục Phiên đã có ứng cử viên.
Lần trước chỉ thoáng hiện, làm cho cả thế gian xôn xao, chấn nhiếp toàn trường… Yêu Chủ cùng Ma Chủ!
Mặc dù đây đều là hóa thân của Lục Phiên.
Bất quá. . .
Nhân sinh như kịch, tất cả đều dựa vào kỹ thuật diễn.
Vì để cho tu hành giả Ngũ Hoàng có thể mạnh lên, Lục Phiên hắn xem như dồn hết tâm huyết.
Dù sao, hắn bịa chuyện đã rất nhiều rồi… thêm một cái cũng chẳng là gì.
Trên lầu các Bạch Ngọc Kinh, Lục Phiên an nhàn ngồi trên thiên nhận ỷ, cảm nhận gió xuân ấp áp.
Trên hòn đảo, bốn mùa như mùa xuân.
Hoa cúc nở sáng lạn, Bích Đào hoa kiều diễm, càng có âm thanh sàn sạt của tử trúc lâm.
Lục Phiên ngồi trên lầu các, nghe thanh âm sóng biển vỗ dào dạt.
Áo trắng phần phật, tóc đen bay lên, lộ ra mấy phần tiêu sái.
Ông. . .
Bàn cờ linh áp hiện ở trước người.
Lục Phiên uống một ngụm Thiên Tiên tửu, tửu dịch vào cổ họng, để cho cơ thể bốc lên năng lượng cuồn cuộn.
Sau đó, khóe miệng Lục Phiên nhếch lên, hắn cười nhẹ một cái.
“Hiện tại. . . Nên bắt đầu biểu diễn.”
Linh áp bàn cờ tản ra hào quang rực rỡ, nổi lên hư ảnh của Ngũ Hoàng đại lục.
Lục Phiên nhặt quân cờ, bỗng nhiên hạ xuống, quân cờ tựa như phát sáng lên, ở giữa ngón tay của Lục Phiên bộc phát ra vô tận hào quang.
Ba!
Một tiếng vang này, phảng phất vang vọng khắp thiên địa.
. . .
Bên trên hãn hải.
Cơn gió đứng lặng.
Không biết khi nào, đã có hai bóng người đứng tại nơi này.
Một đạo thân ảnh, yêu khí trùng thiên, bao phủ tại bên trong sương mù, khí thế trùng thiên, kinh thế hãi tục.
Một bóng người khác, ma khí cuồn cuộn, dưới ma khí bao vây, thân ảnh khôi ngô mơ hồ như ẩn như hiện.
Cả hai đứng lặng trên mặt biển, giăng co nhau.
Yêu khí cùng ma khí đối chọi tràn ngập.
Ánh mắt của cả hai bỗng va chạm.
Trong lúc đó, khí vận giang hà giữa thiên địa tựa như đang cuồn cuộn rung động!
Khí tức kinh khủng, từ trên thân hai người, đột nhiên phóng thích.
Hãn hải bốc lên sóng cả cao đến mấy chục trượng!
Ầm ầm!
Nổ vang kinh khủng chấn động toàn bộ Ngũ Hoàng.
Ngũ Hoàng đang yên tĩnh, bỗng nhiên như bị một ngôi sao xẹt va chạm vào, bộc phát tiếng nổ vang vọng đất trời.
Trong lòng mỗi một vị tu giả run lên.
Toàn bộ người tu hành đang tĩnh tu lập tức đều mở mắt ra, nhìn về phía hãn hải.
Phát sinh. . . Cái gì? !
Khí thế sao lại đáng sợ như vậy.
Uy năng này… tựa như khí tức của hai tôn huyền tiên đang va chạm!
Đông Diễn giang, Ma tông.
Bá Vương đột nhiên mở mắt ra, ma khí toàn thân đúng là không thể nào không chế.
“Cổ ma khí đặc thù àny. . . Là Ma Chủ sao? !”
Con ngươi của Bá Vương co rụt lại, hóa thành lưu quang xé rách bầu trời, phóng đi.
Hắn sẽ không bao giờ quên lúc ban đầu tại bên trong Ngọa Long Lĩnh gặp được Ma Chủ, giúp hắn chế tạo ma căn.
Đó là một lần biến đổi toàn bộ quỹ tích nhân sinh của hắn.
Mà vị ma chủ thần bí cùng cường đại kia… cũng vĩnh viễn khắc sâu trong tâm trí của hắn.
Hắn đã từng suy đoán, Ma chủ có phải là Lục thiếu chủ hay không. . .
Thế nhưng hiện tại xem ra, cũng không phải. . .
Bởi vì, lần này. . . khí tức của Ma Chủ là đơn độc xuất hiện!
Oanh!
Bá Vương cũng không che dấu khí tức, xông thẳng lên trời.
Thân thể lắc một cái trong hư không, vác theo búa lá chắn, khiến cho hư không nổ vang kịch liệt, bay về hướng hãn hải.
Yêu tộc vương đình.
Yêu Hầu vương đột nhiên mở mắt, trên gương mặt hiện ra vẻ kích động.
“Yêu Chủ đại nhân!”
Hắn gãi gãi gương mặt.
Giơ tay lên, côn sắt nổ vang, bị hắn nắm trong tay.
Yêu Chủ cải biến cuộc đời của hắn, càng là thủ hộ giả của Yêu tộc, bây giờ yêu chủ hiện thể, hắn làm sao mà không kích động cho được?
Một côn quét ngang hư không, Yêu Hầu vương hưng phấn phát ra tiếng gào, quanh thân Yêu Hầu Vương bao phủ lấy khí vận của yêu tộc, như cột trụ rủ xuống, phi tốc bay về hướng hãn hải.
Không chỉ là Bá Vương cùng Yêu Hầu vương.
Tựa hồ toàn bộ tiên nhân ở trên đại lục Ngũ Hoàng đều thức tỉnh.
Võ Đế thành Đỗ Long Dương, Thiên Hư cung Thiên Hư công tử, Nữ Đế Nghê Xuân Thu, Tuyệt Đao môn Diệp Thủ Đao. . .
Còn có đám người Tư Mã Thanh Sam, Giang Li, Khổng Nam Phi, Bạch Thanh Điểu.
Bắc Lạc thành Nhiếp Trường Khanh, Nhiếp Song phụ tử cũng là kinh dị không thôi, phi tốc lao ra.
Ở chỗ sâu trong Đại Huyền học cung, Lục Cửu Liên chắp tay mà ra, mang theo đồ đệ Đường Quả, đi về hướng hãn hải.
Nam Giang thành, Đường Nhất Mặc cũng phóng lên tận trời, đi Hãn Hải.
Trong cổ mộ.
Cố Mang Nhiên đang ngủ say bị bừng tỉnh.
Nguyên Thần khuếch tán, cảm ứng hai cổ khí thế nổ vang chấn động trong thiên địa kia.
Cố Mang Nhiên vội vàng đưa tay che ngực, tay kia thì lập tức nắm lấy thần dược hoa cúc.
Mà tất cả mọi người vừa mới tới hãn hải, còn chưa đứng vững thân thể đã thấy được hai thân ảnh kia.
Vẻ mặt của mỗi người đều kịch biến.
Yêu Chủ. . . Ma Chủ, đánh nhau!
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận