Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 810: Ngươi xem, hắn chết rồi đó (1)

Edit: Long Hoàng
Duyệt: Long Hoàng
Cự thủ kinh khủng, phảng phất như cả một đại lục khổng lồ, đột nhiên nắm lại, dẫn dắt cuồng phong, khiến toàn bộ Nguyên Từ Thiên đang thay đổi mạnh mẽ!
Bang bang bang bang!
Không ít đại lục cao võ bị khí cơ đáng sợ làm cho rạn nứt thành nhiều mảnh, sông núi sụp đổ.
Từng đạo thân ảnh vô cùng hoảng hốt chạy thục mạng, chỉ sợ không chạy kịp khỏi những đòn công phạt đang đánh tới.
Không trốn không được a.
Thượng giới cũng không có quan tâm đến sinh linh dưới hạ tam trọng thiên.
Cường giả tiên túc đang quỳ rạp trên Hắc Từ đại lục kia, cơ thể đang run rẩy.
Vốn là, hắn ta còn có vài câu oán hận.
Bởi vì Ngũ Hoàng cướp đi đạo uẩn của Hắc Từ tiểu thế giới, trong lòng hắn ta có oán khí, hận thượng giới không ra tay.
Nhưng lúc này, sớm đã không dám có bất kỳ oán khí nào nữa rồi.
Thượng giới……quá mạnh đi!
Trong thế giới cao võ cấp bậc tứ diễn, tam diễn, dù là đi ra bất kỳ một vị cường giả nào, sợ là cũng đều có thể quét ngang Hắc Từ tiểu thế giới.
Kẻ yếu……không có tư cách nảy sinh lòng oán hận.
Mạnh mẽ như Lục thánh chủ, không phải cũng bị bàn tay đáng sợ kia bóp chết, như bóp chết một con kiến thôi đó sao?!
Sẽ vô dụng thôi, không có bất kỳ ai có thể đối kháng lại thượng giới đâu.
……
Kình khí đáng sợ, tựa hồn như xuyên qua khe hở của không gian áo nghĩa, truyền vào trong Hư Vô Thiên.
Oành!
Trên bầu trời, quy tắc tựa hồ run lên như chuông gió, rủ xuống từng đường sắc bén, như muốn cắt đứt khoảng không.
Không chỉ có khí cơ rỉ ra ngoài, còn dẫn động đến quy tắc của Hư Vô Thiên.
Sự cường đại của người ra tay này, vượt quá sức tưởng tượng rồi!
Vậy mà lại còn vượt qua cả tiên túc!
“Đây là một cái bẫy! Cái bẫy này thiết lập nhằm vào công tử!”
Bên hông Nhiếp Trường Khanh đeo trảm long, ánh mắt ngưng tụ, ngưng trọng lại lạnh lùng như băng mở lời.
Trong Hư Vô Thiên, có quy tắc đặc thù, muốn giết được Lục Phiên, trong Hư Vô Thiên là điều không cách nào làm được.
Mà bây giờ, Lục Phiên đã rời khỏi Hư Vô Thiên, lại là thời cơ tốt nhất để giết hắn
Cho nên, thượng giới không cần che dấu gì nữa.
Mục đích thu hồi lại đạo diễn kính chỉ là cái cớ, muốn giết chết Lục Phiên ở Nguyên Từ Thiên!
“Đáng chết!”
Bá Vương nuốt rất nhiều đan dược, thương thế đã khôi phục lại.
Hắn ta đứng dậy, nhìn chằm chằm vào đầu kia của vết nứt.
Hắn ta rất muốn đi trợ chiến, thế nhưng, hắn ta hiểu rõ, dựa vào thực lực của hắn ta lúc này, tiến lên trợ chiến, chỉ càng liên lụy thêm!
Hắn ta vẫn còn quá yếu!
bá Vương nắm chặt tay lại, thực lực của bọn họ tăng lên vẫn còn quá chậm.
Xiêm y trên người Lục Cửu Liên phất phới, nhìn chằm chằm vào bàn tay đáng sợ kia, đáy mắt mơ hồ có ma khí mãnh liệt, sát khí lẫm liệt.
Thân thể hắn lay động một hồi, chỉ muốn lao vào chiến trường.
Bất quá, hắn vừa mới khẽ động.
Không biết từ khi nào.
Một bàn tay gầy như que củi, khoác lên vai hắn.
“Bây giờ ngươi đi, bất quá cũng chỉ là kéo chân sau mà thôi.”
Thanh âm nhàn nhạt phiêu đãng bay ra.
“Có phải cảm thấy rất bất lực không?”
“Nhưng có thể tương lai, còn càng khiến các ngươi bất lực hơn nữa, việc các ngươi có thể làm, duy chỉ có trong thời gian ngắn nhanh chóng đề cao tu vi mà thôi.”
“Chiến đấu trong tương lai, mới có thể trợ lực cho Lục công tử.”
Cố Mang Nhiên nửa ngồi trong quan tài xuất hiện, nói.
Đám người Bá Vương đều nhìn thấy, đồng tử co lại.
Huyết y tướng quân.
Bọn họ nhận ra, lúc trước, vân tộc thượng giới không phải là cố ý phái đại quân giết đến Ngũ Hoàng, là vì phá hỏng chuyện huyết y tướng quân sống lại hay sao.
Đây chính là tiền bối thời thượng cổ thực sự đấy.
“Tiền bối, xin hãy ra tay cứu công tử!”
Ngưng Chiêu nói.
Cố Mang Nhiên lắc đầu, y sam của hắn rủ xuống, trong hốc mắt trũng sâu, hai tròng mắt lấp lánh ánh sáng rực rỡ.
“Không vội.”
Cố Mang Nhiên đáp.
……
Tất cả mọi người đều cho rằng Lục thánh chủ Ngũ Hoàng đã bị bàn tay đó bóp, như bóp chết một con kiến.
Năm vị ngũ khí tiên túc thượng giới, đều tựa tiếu phi tiếu, chuẩn bị nhặt xác Lục Phiên.
Người ra tay, thế nhưng là ngũ khí triều nguyên, cường giả đại đạo câu thông cửu trọng thiên.
Vượt xa tiên túc.
Giết Lục Phiên, dễ như trở bàn tay!
Năm người bọn hắn tuy rằng là thuộc đạo tộc, nhưng mà, cường giả vân tộc đã nguyện ý ra tay, bọn hắn tự nhiên cũng vui vẻ nhặt lấy món hời này.
Đột nhiên.
Thần sắc năm người khẽ ngưng lại.
Bọn hắn vốn tưởng rằng Lục Phiên ắt phải chết, hiện tại xem ra……tựa hồ không phải vậy.
Lòng bàn tay khổng lồ từ từ nới lỏng.
Lại phát hiện, quanh thân Lục Phiên,trong từng đạo từng đạo ma khí mang theo lưỡi dao bạc đan xen không ngừng, xếp chồng lên nhau thành hình một quả cầu, sương khói dày đặc mưa bụi xoay tròn, bảo hộ lấy Lục Phiên.
Phúc thiên trận!
Thiên nhận hóa trận, hơn nữa lại có thêm phúc thiên trận.
Lục Phiên vậy mà lại có thể cản được bàn tay khổng lồ kia.
Trên đại lục mênh mông của thượng giới.
Nơi đó bị mũi tên của Lục Phiên xé nát thành một hố lớn đến độ không thấy biên giới.
Một lão giả mặc áo choàng xám ngồi xếp bằng, giữ lòng bàn tay ở tư thế nắm chặt, quang ảnh dưới tròng mắt đen, đột nhiên sáng lên một vòng hào quang.
“Lão hủ cũng muốn xem xem, ngươi có thể ngăn cản được bao nhiêu lần công phạt!”
Oành!
Khoảnh khắc tiếp theo.
Lòng bàn tay to lớn vung lên, hung hăng chụp về phía Lục Phiên.
Phúc thiên trận gia tăng thêm dao bạc hóa thành thuẫn giáp, bảo vệ chung quanh Lục Phiên.
Bàn tay cực lớn tựa như cả một đại lục đập đến!
Đông!
Một vụ nổ kinh hoàng đột nhiên vang lên, từng đợt không khí bùng phát hết đợt này đến đợt khác.
Lục Phiên được bao phủ trong sắc bạc cùng mây khói, giống như một quả cầu bị đánh nảy ra, hóa thành một đạo lưu quang, đụng vào một đại lục cao võ cấp bát diễn.
Toàn bộ lục địa, mặt đất bị nứt ra từng tấc từng tấc, vô số sinh linh trong chốc lát đều bốc hơi.
Duy chỉ có rất nhiều tu sĩ của thế giới này, trước đó tránh đi, rời khỏi đại lục.
Ma khí Lục Phiên bốc hơi, từng bước từng bước đi ra khỏi đại lục đang không ngừng sụp đổ.
Lục Phiên nắm phượng linh kiếm trong tay.
“Thượng giới, chỉ có chút năng lực vậy thôi sao?”
Lục Phiên nhìn lão giả, nói.
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận