Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 338: Linh hồn bùng cháy, xem ai sợ chết hơn (2)

Người dịch:Duy Cường
Nếu như hắn dám làm như vậy những thế lực như Võ Đế thành, Tuyệt Đao môn, sẽ không tiếp tục ngồi yên không để ý đến.
“Cần sáng tạo một chút áp lực tại bản thổ.”
Lục Phiên lại suy tư một hồi.
“Bằng không, chế tạo… Yêu?”
Lục Phiên thầm thì, ánh mắt hơi sáng lên.
Yêu tộc, Lục Phiên chưa từng nhìn thấy, nên cũng không tùy tiện liền lựa chọn tạo Yêu.
Lục Phiên có Điểm Hóa thuật, thế nhưng, nếu như là Lục Phiên thật sự lựa chọn dùng Điểm Hóa thuật tạo Yêu… Dùng số điểm linh hồn của hắn hiện tại, cho dù mệt chết cũng không chế tạo ra được bao nhiêu Yêu tộc.
Cho nên, cần phải đi Thiên Nguyên đại lục mở mang kiến thức một chút.
Sau một hồi trầm ngâm suy nghĩ, Lục Phiên cảm thấy ý tưởng này có khả năng thực hiện.
Vừa suy nghĩ xong, Lục Phiên liền dự định biến thành hành động, trùng hợp, còn có một vị Tiểu Lục Phiên đang ở trong Thiên Nguyên đại lục.
Thân hình của Lục Phiên dựa vào Thiên Nhận Y, trong đôi mắt bắt đầu có gợn sóng hiện lên.
Tuy nhiên, trước đó, tinh thần của hắn hơi động một chút.
Ngẩng đầu, nhìn về phương hướng Đạo các trong Nam Quận.
. . .
Thiên Đãng sơn, Đạo các.
Trên đỉnh núi được tầng mây bao phủ, mơ hồ có một vòng xoáy đang hình thành, càng ngày càng lớn.
Trích Tinh phong.
Các đệ tử của Đạo các, từng người dựa theo những vị trí nhất định ngồi xếp bằng xuống, dồn dập điều động linh khí trong cơ thể, hình thành từng cái phù văn cực kỳ huyền ảo, trong lúc mơ hồ, dường như có một cái linh khí đại trận, bao phủ toàn bộ Đạo các.
Hàm râu trắng của Tạ Vận Linh không ngừng rung động, vẻ ngưng trọng trong đôi mắt không hè che giấu.
Hắn nhìn Lý Tam Tư đang cực kỳ thống khổ nằm trong trung tâm trận pháp, cắn răng tiếp tục dẫn động trận pháp, cung cấp cho Lý Tam Tư đầy đủ sức mạnh.
“Tam Tư, chịu đựng.”
Tạ Vận Linh nói.
Hắn cũng không biết, Lý Tam Tư có thể nghe được hay không.
Tuy nhiên, hắn vẫn muốn thử một chút, không thể để cho Lý Tam Tư bị tà ma thôn phệ.
Rất nhiều đệ tử của Đạo các cũng dồn dập mở miệng.
Thanh âm nổ vang trên Trích Tinh phong.
Trong đầu Lý Tam Tư.
Đang có một cuộc chiến kịch liệt diễn ra, dĩ nhiên, linh hồn của Lý Tam Tư bị đơn phương nghiền ép.
Vốn dĩ thực lực của hắn chỉ đạt đến Thể Tàng, cũng chính là cảnh giới Trúc Cơ, mà nữ nhân kia, lại là đại năng Nguyên Anh.
Cả hai căn bản không phải cùng một tầng thứ, linh hồn cũng không cùng một đẳng cấp, về cơ bản, hắn không thể nào là đối thủ của người ta.
Nếu như nói linh hồn của hắn là một con thuyền nhỏ, linh hồn của nữ nhân kia chính là một chiếc thuyền lớn, có thể vượt qua đại dương, đi ngang qua bão tố, cả hai va chạm, kết quả không cần nói cũng biết.
Ban đầu Lý Tam Tư cũng cảm giác mình sắp bị triệt để hủy diệt, nhưng mà hắn nghe được thanh âm của không ít người, có Tạ Vận Linh, có những người khác của Đạo các.
Thanh âm của những người này, làm cho ý thức của Lý Tam Tư dần dần tỉnh táo lại.
Dường như được tiếp thêm một nguồn sức mạnh khổng lồ.
Lý Tam Tư rất đau đớn, nhưng cũng cực kỳ xúc động.
Trong miệng hắn phát ra một tiếng gầm giận dữ.
Muốn giãy dụa, thoát khỏi sự khống chế của đối phương.
Ý chí của hắn đang kịch liệt đối kháng cùng với nữ nhân kia, giống như một chiếc thuyền độc mộc, đang liều lĩnh lao tới một chiếc chiến thuyền khổng lồ.
Mặc dù mỗi lần va chạm, đều chật vật không chịu nổi, nhưng mà từ đầu đến cuối, hắn không hề từ bỏ.
“Buông tha đi, ngươi không phản kháng được, chênh lệch giữa ngươi với ta là quá xa…”
Thanh âm mang tính dụ hoặc của nữ nhân vang lên.
“Những người khác chưa từng từ bỏ, tại sao ta phải từ bỏ chính ta?”
Lý Tam Tư cắn răng nghiến lợi, gằn từng tiếng một.
Linh hồn của cả hai giống như hai luồng sóng dữ, không ngừng va chạm.
“Ngươi chỉ phí công giãy dụa mà thôi.”
Nữ nhân nói.
Lý Tam Tư nở một nụ cười.
Trước mắt hắn, có rất nhiều hình ảnh lóe lên, cảm xúc rất phức tạp.
Hắn đột nhiên hiểu rõ, bản thân từ trước tới nay rất cố chấp, vào cấm vực, là quyết định cực kỳ vô trách nhiệm.
Hắn còn có thân nhân, hắn nhìn thấy Lý Tam Tuế, còn có rất nhiều đồng môn cực kỳ quan tâm đến hắn, còn có sư tôn…
Lý Tam Tư chợt có cảm giác, chính mình quả thật rất vô dụng.
Vốn định mạnh lên, nhưng mà rốt cuộc không chỉ làm cho Trúc Lung phải rời Bất Chu phong đi cứu hắn, thậm chí còn làm cho sư tôn cùng rất nhiều đồng môn bị liên lụy, lâm vào trong lo lắng khủng hoảng.
Hắn quả thật rất tồi tệ.
Nhớ tới gương mặt tràn đầy lo lắng của Lý Tam Tuế, thậm chí vì muốn tìm biện pháp giải cứu hắn mà đã có chút điên cuồng.
Nội tâm của Lý Tam Tư càng ngày càng tự trách.
Có lẽ là sức mạnh của trận pháp, hoặc cũng có thể là do các đồng môn trên Thiên Đãng sơn tiếp thêm sức mạnh cho Lý Tam Tư.
Nữ nhân chợt phát hiện, dường như Lý Tam Tư có khả năng chịu đựng được áp lực do nàng mang đến.
Tuy nhiên, nàng cũng không quá lo lắng, bởi vì hắn vẫn còn kém xa lắm.
Dù cho được đồng môn gia trì, cũng vẫn không có một chút tác dụng nào.
“Ngươi biết không?”
“Ta vào cấm vực, chỉ vì mạnh lên, nhưng mà… Ngươi đã hủy ý định này của ta.”
“Ta có một người bạn, hắn vì mạnh lên, có thể không tiếc hết thảy… Thậm chí, có thể nguyện ý dùng mạng đổi mạng, trước kia ta cười hắn ngốc, hiện tại ta đã hiểu… Không phải hắn ngốc, người ngốc chính là ta.”
Lý Tam Tư nói.
Lời nói vừa dứt, trong nội tâm của nữ nhân kia không hiểu sao, đột nhiên dâng lên một cảm giác bất an.
Quả nhiên.
Thân hình của Lý Tam Tư đang ngồi ngay ngắn trong trung tâm của trận pháp, đột nhiên mở mắt, nhìn về phía Tạ Vận Linh, mở miệng nói chuyện, âm thanh trầm thấp nhưng mang theo vẻ quyết liệt: “Tôn thượng! Trận hỏa!”
Tạ Vận Linh khẽ giật mình.
Sau một khắc, dường như biết được Lý Tam Tư chuẩn bị muốn làm gì, đôi mắt của hắn trở nên sắc bén, trận pháp này của hắn là dùng ngũ hành thuộc tính tới củng cố, vững chắc hồn phách, thế nhưng, Lý Tam Tư muốn lửa, vậy liền cho lửa.
Tạ Vận Linh cắn nát đầu ngón tay, máu tươi vung ra, hắn cấp tốc di chuyển đến hai vị trí, đè ngón tay nhuốm máu xuống đất, trong nháy mắt, hỏa thuộc tính trong trận pháp liền trở nên hừng hực.
Mà cùng lúc đó, trong linh hồn của Lý Tam Tư cũng đột nhiên có một ngọn lửa bốc lên, linh hồn bị thiêu đốt, trong lúc đốt cháy, linh hồn của hắn bởi vì đau đớn mà không ngừng vặn vẹo.
Linh hồn bị đốt cháy, e rằng là đau đớn đáng sợ nhất trong thiên hạ, so lưỡi đao chém vào cơ thể còn đau đớn hơn nhiều lần.
“Ngươi điên rồi! Mau dừng lại!”
Nũ nhân quát lên, âm thanh lạnh lẽo như băng tuyết.
Sau đó, trong âm thanh dường như kèm theo một chút điên cuồng.
Ngọn lửa trong linh hồn không ngừng lan tràn, chẳng mấy chốc sẽ đến chỗ linh hồn mà nữ nhân dung hợp.
Một khi linh hồn bị đốt cháy không còn, dù cho thực lực của nữ nhân này cao hơn Lý Tam Tư rất nhiều lần, cũng không tránh khỏi kết cục hồn phi phách tán, vĩnh viễn không được siêu sinh.
Lý Tam Tư đây là muốn cùng nàng ngọc nát đá tan?
Trước đó, cho dù Lý Tam Tư muốn lôi kéo nàng cùng chết cũng không có biện pháp, thế nhưng, lúc này, hắn có thể làm được.
Những đồng môn của Đạo các cho hắn cơ hội.
Hắn đốt cháy linh hồn của mình, cùng nữ nhân này ngọc đá cùng tan.
Hắn muốn xem thử, đến cùng người nào càng sợ chết.
“Tên điên!”
Nữ nhân thét lên, âm thanh bén nhọn, như kim châm vào tai của người đối diện.
Nàng không muốn chết, hoặc là nói, nàng không muốn chết trong tay của một sâu kiến.
Nàng còn chưa giết chết Diệp Thủ Đao, nàng cũng không muốn chết.
Lý Tam Tư cười.
Linh hồn đau đớn vì ngọn lửa thiêu đốt, Lý Tam Tư có cảm giác, ý niệm của mình cũng đang dần dần tan biến.
Phập phùng…
Khi ngọn lửa lan đến linh hồn của nữ nhân.
Cuối cùng nàng cũng không nhịn được nữa.
Trong linh hồn bộc phát ra một tiếng rít cực kỳ thê luong.
Nàng nhẫn nhịn đau đớn cùng với không cam lòng, xé rách linh hồn đã dung hợp với Lý Tam Tư, thoát ly khỏi thân thể của hắn.
Nàng cũng không muốn cùng chết với một con kiến hôi.
Linh hồn của nàng lao ra, trôi nổi trên không trung.
Trên mảnh đất trống trên đỉnh Trích Tinh phong.
Rất nhiều đệ tử của Đạo các dồn dập mở mắt ra.
Trong ánh mắt của Tạ Vận Linh cũng có tia sáng lóe lên, trong ánh mắt còn mang theo mấy phần không thể tưởng tượng nổi, mấy phần kinh hãi.
Đã thoát ra rồi?
Chỉ thấy trên đỉnh đầu, có bóng dáng của một nữ nhân, nửa người dưới tràn đầy dây leo, như những con rắn không ngừng nhúc nhích, nổi lơ lửng giữa không trung.
Áp lực đáng sợ tỏa ra, làm cho mỗi tên đệ tử của Đạo các có cảm giác hô hấp đều trở nên rất khó khăn.
Khí tức của nữ nhân này, vô cùng mạnh mẽ, thậm chí vượt ra khỏi Kim Đan, Thiên Tỏa.
Mặc dù chỉ là một cái linh hồn, nhưng làm cho người ta không thể dâng lên ý niệm chống cự.
Thân thể của Lý Tam Tư đang ngồi xếp bằng trong trận pháp, đột nhiên nghiêng về một bên ngã xuống.
Thanh âm của nữ nhân vang lên, cực kỳ bén nhọn, mang theo oán độc cùng không cam lòng, làm cho cả trăm đệ tử của Đạo các đang có mặt trên Trích Tinh giật nảy mình, một luồng khí lạnh chạy dọc thân thể.
“Đều do các ngươi!”
“Hỏng chuyện tốt của bản cung… Các ngươi, những sâu kiến này, đều phải chết.”
Tiếng hét cực kỳ thê lương vừa dứt.
Những dây leo trên thân thể nàng liền hóa thành những thanh trường mâu sắc bén, từ trên chín tầng trời, gào thét lao xuống, muốn xuyên thủng thân thể của tất cả mọi người.
Bắc Lạc, Hồ Tâm đảo.
Lục Phiên đang lười biếng dựa vàoThiên Nhận Y, sắc mặt có mấy phần kinh ngạc, không nghĩ tới, Lý Tam Tư thế mà thiêu đốt linh hồn, ép nữ nhân này ra ngoài.
Không thể không nói, khiến cho hắn có chút lau mắt mà nhìn.
Còn nữ nhân kia…
Lục Phiên hừ lạnh một tiếng.
Ngay cả quả đào của Lục Bình An ta mà cũng muốn hái…
Thiên Đãng sơn, Trích Tinh phong.
Nữ nhân đang gào thét, thân thể đột nhiên cứng đờ.
Sau một khắc, nàng ngẩng đầu nhìn trời.
Lại phát hiện, phía trên bầu trời, không biết khi nào, vô số tầng mây…. Hóa thành một bàn tay cực lớn, treo trên đỉnh đầu của nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận