Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 540: Ngươi biết quá nhiều (2)

Dịch: Mèo Rừng
Vả lại, Kim Thân đại lục chính là chí cường trung võ, mà Ngũ Hoàng cũng chỉ mới vào đỉnh cấp trung võ.
Dựa vào phẩm chất bản nguyên, bản nguyên của Kim Thân mạnh hơn rất nhiều.
Làm sao dung hợp?
Lấy yếu hợp mạnh… Đó là đang tự tìm sự hủy diệt!
Lục Phiên không có giải thích rõ.
Hắn cũng lười giải thích rõ với Ngộ Hành.
Hắn sở dĩ truy sát tới đây, chỉ là để hiểu rõ nhân quả của Ngộ Hành với bản nguyên Kim Thân đại lục.
Lục Phiên không nói gì.
Hắn ngồi ngay ngắn trên Thiên Nhận Y, đánh một chưởng về phía vị trí Ngộ Hành.
Linh khí bàng bạc điều động mà ra.
Hóa thành một chưởng thực chất.
Một chưởng hoành không, khí tức đáng sợ mà ngột ngạt, để cho hô hấp của không ít người đều trở nên ngộp thở.
Bành bành bành!
Chùa miếu trang trí hoa lệ của Ngộ Hành, dưới một chưởng này, không ngừng sụp đổ.
Oanh!
Nhóm lão tăng xung quanh, run lẩy bẩy.
Dù cho lão tăng sơ giai Phân Thần cảnh, một chút dũng khí ngăn cản cũng không có.
Dù sao, tín ngưỡng trong lòng bọn hắn đã bị chém.
Làm sao lại có dũng khí đi giúp đỡ Ngộ Hành?
Một chưởng phảng phất được giáng xuống từ trên trời, bộc phát ra uy áp đáng sợ.
Rầm rầm rầm!
Tăng bào nhuốm máu trên thân Ngộ Hành đang không ngừng phấp phới.
Hắn ngồi xếp bằng trên mặt đất, mí mắt có chút không mở ra được, đó là bởi vì áp lực khổng lồ đưa đến.
Bộ mắt máu thịt của hắn đang run rẩy.
Oanh!
Dưới thân thể của hắn, mặt đất lõm ra một cái ấn hình bàn tay.
Phân Thần?
Không!
Xuất Khiếu cảnh!
Uy thế cỡ này, tuyệt đối là phía trên Phân Thần!
Nội tâm của Ngộ Hành sinh ra tuyệt vọng, hắn cảm giác mình quá bất cẩn.
Ban đầu cảm thấy một cái Ngũ Hoàng đại lục cùng lắm chỉ là đỉnh cấp trung võ, không có cường giả.
Thậm chí, khi biết Lục Phiên là Trận Pháp sư hắn cũng không thèm để ý.
Bởi vì, thứ mà Lục Phiên đáng tự hào nhất là trận pháp, bó trí ở xung quanh Ngũ Hoàng đại lục, hắn chỉ cần không vào Ngũ Hoàng, vậy thì đối đầu với Lục Phiên tất thắng.
Nhưng hắn lại sai rồi.
Lục Phiên không chỉ là Trận Pháp sư, mà còn có hai kiện thánh giai pháp khí.
Lúc hắn cảm thấy, hai kiện thánh giai pháp khí chính là cực hạn của Lục Phiên, hắn tuyệt vọng phát hiện, hắn lại sai nữa!
Thì ra, Lục Phiên… Là Xuất Khiếu cảnh!
Tại sao phải tra tấn hắn như vậy!?
Nội tâm Ngộ Hành đang run rẩy.
Giờ khắc này, Ngộ Hành sinh ra oán hận.
Hắn hận cái tên Tôn giả đến từ Phật giới cao võ kia.
Chính là bởi vì Phật chủng tản ra phật liên chi quang, hắn mới ứng yêu cầu của Tôn giả, tới vây quét Ngũ Hoàng, kết quả… Hắn bồi táng chính mình.
Hắn rõ ràng có thể vào Phật giới cao võ, trở thành Phật Đạo cao tăng.
Nhưng mà…
Bây giờ, hắn phải chết.
Bên trong chùa miếu.
Sư Yêu vương bị Ngộ Hành từ trong Thiên Nguyên Yêu Vực bắt làm thú cưỡi, ngơ ngác nhìn Lục Phiên trên bầu trời.
Lông bờm toàn thân hắn đều bị ép trên mặt đất, hô hấp không kịp thở.
Là tên nhân loại kia!
Tên này nhân loại ban đầu ở bên trong Thiên Nguyên đại lục, trấn áp hắn thêm một lần nữa.
Khí hắn từ trong Phong Yêu tháp đi ra, đại lục bên ngoài Yêu Vực liền không thấy nữa.
Mà hiện tại, hắn lại gặp được tên nhân loại này.
Không biết là vui hay buồn.
Sư Yêu vương chịu lấy áp lực, ngẩng đầu, há mồm phát ra tiếng sư hống.
Trên bầu trời.
Lục Phiên khẽ giật mình.
Hắn thấy được Sư Yêu vương nhỏ yếu đáng thương lại bất lực núp ở một góc trong chùa miếu.
“A?”
“Lão Thục Yêu a?”
Lục Phiên cười khẽ.
Thần tâm khẽ động.
Sư Yêu vương đang bạo rống chỉ cảm thấy hô hấp hơi ngừng lại, trong mồm tựa như bị rót vào nước biển vô ngần.
Thân thể lập tức na di, xuất hiện ở bên cạnh Lục Phiên đang ngồi ngay ngắn trên xe lăn.
Sư Yêu vương rất sáng suốt.
Ghé vào trước người Lục Phiên, toát ra vẻ mặt nịnh nọt.
Nhưng mà, Lục Phiên không để ý đến hắn.
Một chưởng đáng sợ tiếp tục hạ xuống.
Ngộ Hành biểu lộ vẻ tuyệt vọng.
Bỗng dưng.
Vẻ tuyệt vọng trong đôi mắt hắn tan biến.
Thậm chí, trước mắt hắn tối sầm lại, ý thức phai mờ tan biến.
Oanh!
Giữa đất trời vang lên tiếng rung động đinh tai nhức óc.
Đỉnh núi đặt chùa miếu, đột nhiên nổ tung.
Vô số đá vụn, hợp thành một bàn tay khổng lồ, bàn tay nâng lên, va chạm với một chưởng của Lục Phiên.
Đùng!
Gợn sóng đáng sợ bao phủ ra.
Trên đỉnh núi, tất cả tu hành giả đều dồn dập chạy trốn, bay lướt ra ngoài đỉnh núi, tuy nhiên, vẫn bị sóng xung kích đánh trúng.
Máu vẩy ra, có người trực tiếp nổ thành sương máu.
Bụi mù tán đi.
Ngộ Hành đứng lặng tại chỗ, toàn thân phát ra kim quang, sau lưng hiện lên một cái Kim Luân.
Khí tức thánh khiết, an lành, trang nghiêm phóng thích ra từ trên thân Ngộ Hành.
“Dám trảm diệt ý niệm Kim Thân của bản tọa… Chi đồ bất kính với phật, phải bị nghiệp hỏa đốt cháy trăm kiếp!”
Ngộ Hành ngẩng đầu, hai con ngươi hóa thành màu hoàng kim, thậm chí còn có khí lưu màu vàng óng từ trong mắt tràn ra.
“Đoạt xá?”
Lục Phiên nhìn xem bộ dáng của Ngộ Hành, hơi ngẩn ra.
Nay sau đó, vẻ mặt không khỏi cổ quái.
“Ngươi chính là Tôn giả Phật giới cao võ? Quả nhiên không phải kẻ tốt lành gì… Ngươi gieo hạt giống ở bên trong linh hồn con lừa trọc này, nhất niệm liền có thể đoạt xá.”
“Phật viết kiếp sau, sợ là chuyển tu hành mà ngươi đã chuẩn bị xong a?”
Lục Phiên cười nói, trong tiếng cười mang theo vài phần xem thường.
“Ngươi mà cũng xứng vọng nghị tu sĩ cao võ…”
Hai con ngươi Ngộ Hành phát ra kim quang sáng chói, nhìn chằm chằm Lục Phiên.
Thân thể của hắn chậm rãi bay lên.
Lực lượng đáng sợ chấn động không khí xung quanh, khiến cho không gian, tựa như gợn sóng tràn lan.
Lục Phiên có chút ngưng trọng.
Tôn giả cao võ sau khi đoạt xá, lại có thể ảnh hưởng đến không gian.
“Nguyên Thần Hợp Nhất cảnh?”
Lục Phiên nheo mắt lại.
Bên trong Tam Thần cảnh, chỉ có đạt đến Nguyên Thần Hợp Nhất cảnh, ngưng tụ Nguyên Thần, chuyển hóa linh thức thành thần hồn, mới có năng lực rung chuyển không gian.
Nói cách khác, vị Tôn giả Phật giới cao võ này, ít nhất cũng là Nguyên Thần Hợp Nhất cảnh!
Cường địch a.
Đây là đối thủ mạnh nhất đó giờ mà Lục Phiên gặp phải.
Cường đại hơn so với bất luận một vị tu hành giả nào từ quá khứ.
Bàn Nhược đại lục.
Bốn phía đỉnh núi đang sụp đổ, nhóm tu hành giả dồn dập cuồng nhiệt nhìn xem Ngộ Hành.
Ngộ Hành thời khắc này, chính là Tôn giả chuyển thế!?
Nói cách khác, Tôn giả chí cao vô thượng, ý chí buông xuống?
Mặc dù Lục Phiên cho bọn hắn chấn nhiếp khổng lồ.
Nhưng mà, hiện tại, những cường giả này vẫn như cũ khó mà che giấu được sự cuồng nhiệt đối với Tôn giả.
“Chỉ là một con sâu kiến không ra gì đến từ thế giới trung võ, cũng dám quát tháo với bản tọa…”
“Thế giới của ngươi, khó thoát kiếp diệt thế!”
Ngộ Hành trôi nổi mà lên, kim quang bốn phía, càng ngày càng sáng chói.
Hắn tụng niệm phật hiệu.
Phật âm chấn động, nhộn nhào lên hư không, từng khúc sụp đổ.
Tựa như là từng chuôi mũi nhọn rung chuyển, chém về phía Lục Phiên.
Lục Phiên tâm niệm vừa động, Phượng Linh kiếm xếp ở trước người hắn.
Phượng Linh kiếm chấn động hư không, không ngừng đâm đến, phát ra tiếng giao thương tinh thiết.
Lục Phiên nghiêm túc.
Nếu thật sự là cường giả Nguyên Thần Hợp Nhất cảnh, Lục Phiên quả thật cần phải nghiêm túc.
Cường địch trước nay chưa từng có.
Chuyện này e là kể từ khi Lục Phiên xuất đạo tới nay, nghiêm túc nhất.
Cao võ…
Đó là một cảnh giới Lục Phiên có chút ngưỡng vọng.
Cũng là một cái cấp độ mà Ngũ Hoàng đại lục tương lai nhất định phải thành tựu được.
Ban đầu, Ngũ Hoàng chẳng qua là đê võ, Lục Phiên chế tạo nó lại thành trung võ… Kế tiếp, Lục Phiên liền phải dẫn dắt Ngũ Hoàng, trùng kích cao võ!
Trở thành thế giới cấp độ cao võ!
Ánh mắt của Lục Phiên mang theo tinh mang, nhìn chằm chằm vào đôi đồng tử tỏa ra màu hoàng kim kèm theo lực lượng Nguyên Thần của Ngộ Hành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận