Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 410: Bên trong Ngục Môn (2)

Người dịch: Duy Cường
Hai vị lão nhân chấp tay sau lưng, chậm rãi dạo bước trên đỉnh núi, cười cười.
“Lão già, sau này ngươi muốn làm cái gì?”
Hoa Đông Lưu nhìn về phía Tạ Vận Linh, hỏi.
“Vẽ bùa.” Tạ Vận Linh nói.
Hoa Đông Lưu cười một tiếng: “Luyện kiếm.”
Lời nói vừa dứt, hai người nhìn nhau, phát ra tiếng cười to, cực kỳ sảng khoái.
Sau khi lẫn nhau chào từ giã.
Hoa Đông Lưu liền sải bước đi xuống núi, thân ảnh tiêu sái, dần dần tan biến trên đường núi cổ xưa mông lung.
. . .
Lương Châu thành.
Khổ Phật tự.
Đinh Cửu Đăng ngồi xếp dưới tượng phật to lớn trong chùa.
Lặng lẽ gõ mộc ngư, trong miệng tụng niệm kinh Phật.
Sau một lúc, hắn mở mắt ra, liếc nhìn khung cảnh bên trong chùa, nhìn thấy phật gia đệ tử càng ngày càng nhiều, trên mặt toát ra một nụ cười vui vẻ, hài lòng.
Hắn cũng không hiểu vì sao phải xây dựng Khổ Phật tự, chỉ là trong đầu, dường như mơ hồ có một thanh âm đang chỉ dẫn hắn, không chỉ dẫn dắt hắn xây dựng Khổ Phật tự, càng là hướng dẫn chỉ điểm hắn tu hành.
Hắn nhẹ nhàng đứng lên, đi ra Khổ Phật tự, trên thân khoác áo cà sa, chậm rãi đi lại trong chùa.
Số lượng tăng nhân trong chùa cũng không nhiều, quan trọng là, bây giờ số người tới trộm tượng phật bằng vàng cũng càng ngày càng ít đi.
Mặt khác, theo sự mở rộng của Khổ Phật tự, bên trong Lương Châu thành, không ít người cũng bắt đầu học tập phật pháp, bách tính nghèo khổ cũng dần dần quen thuộc với việc tới chùa quỳ lạy tượng phật, cầu phù hộ.
Đinh Cửu Đăng rất hài lòng.
Tuy nhiên, thanh âm trong đầu lại nói cho hắn biết, tăng lữ trong chùa quá ít.
Hắn cần phải đi ra ngoài, tuyên truyền phật pháp, thu thêm tăng lữ.
Hơn nữa, cần phải đem đạo ý của Phật Đạo truyền ra ngoài cho thế nhân.
Cho nên, Đinh Cửu Đăng tìm tới một vị hòa thượng trong chùa, để cho hắn đảm nhận chức vị trụ trì trong Khổ Phật tự.
Mà hắn, mang theo hành lý, giống như một vị khổ hạnh tăng, đi ra Lương Châu thành.
Binh lính đóng giữ ở Lương Châu thành, khi nhìn thấy Đinh Cửu Đăng, vẻ mặt hơi sửng sốt một chút.
Nhưng cũng không có ai ngăn cản hắn.
Dù sao, tin tức Đinh Cửu Đăng từ trong cấm vực trở về, làm cho mọi ngưởi rất là rung động.
Đinh Cửu Đăng ra khỏi Lương Châu thành, một mình đi bộ trên mặt đất Lương Châu mênh mông bát ngát, thẳng về phía tây đi tới.
Hắn không mang theo bất kỳ chút lương thực nào.
Đói bụng, ăn quả dại.
Khát liền thức dậy sớm, uống sương sớm còn vương lại trên lá cây.
Hắn biết phía tây có một quốc gia tên là Khổng Tước, hắn muốn đến truyền đạo cho dân chúng trong quốc gia này.
Một đường hướng về phía tây, không nhanh không chậm.
. . .
Khổng Nam Phi mang theo Mạnh Hạo Nhiên xuất hiện ở trong dãy Ngọa Long.
Ban đầu, khi Khổng Nam Phi thành công đột phá đến Kim Đan cảnh, hắn bắt đầu mang theo Mạnh Hạo Nhiên đi về phía bắc.
Nhưng mà, bây giờ thiên địa biến hóa, một ít núi non cùng phúc địa xuất hiện, làm cho mặt đất trở nên bao la.
Vốn dĩ chỉ cần mấy ngày lộ trình, giờ đây phải tốn thời gian gấp đôi.
Trong khoảng thời gian này, Mạnh Hạo Nhiên đã trưởng thành rất nhiều, thiên phú của hắn quả thực quá tốt.
Chỉ trong một thời gian ngắn, tu vi đã thành công bước vào Thể Tàng, tính tình cũng trở nên điềm tĩnh, trầm ổn không ít.
Hai thầy trò, một thân y phục nho sinh, cõng rương sách, chậm rãi bước đi.
Khi bọn đến bên ngoài dãy Ngọa Long, gặp được không ít người quen.
Đám người Nhiếp Trường Khanh, Cảnh Việt cũng từ Bạch Ngọc Kinh đi đến nơi này.
“Nhiếp huynh.”
Khổng Nam Phi nhìn thấy Nhiếp Trường Khanh, mỉm cười chắp tay.
Đôi mắt của Nhiếp Trường Khanh hơi sáng lên một chút, nhìn thấy tinh khí thần của Khổng Nam Phi đã trở nên rực rỡ hẳn lên, trong lòng cũng không khỏi cảm khái.
Mạc Thiên Ngữ từ trong đám người thò đầu ra, nhìn thấy Khổng Nam Phi, hắn không nói gì thêm.
Cũng không chê Khổng Nam Phi lôi thôi cùng hôi thối, mà trực tiếp đến một cái ôm.
Khổng Nam Phi có thể từ trong thất bại của Thiên Tỏa kiếp đi ra, quả thực không dễ dàng chút nào.
“Đi Kim Đan đạo, Khổng huynh không hối hận sao?”
Nhiếp Trường Khanh hỏi.
“Cũng không có gì hối hận hay không hối hận, tại hạ đã sớm nghĩ thông suốt, bất kể Kim Đan hay Thiên Tỏa, thích hợp, mới là then chốt nhất.”
Khổng Nam Phi cười một tiếng, tiếp tục nói.
“Nho giáo Hạo Nhiên tông mạch này của ta, muốn đột phá Thiên Tỏa, khó.”
“Thế nhưng nếu đi Kim Đan đạo, Kim Đan nhất mạch, lại cực kỳ phù hợp với hạo nhiên chính khí.”
Khổng Nam Phi nói xong, cất tiếng cười nhẹ.
Nhiếp Trường Khanh gật đầu đồng ý, quả thực như vậy, đừng nhìn Khổng Nam Phi không có gì đặc sắc, trước sau cũng rất bình thường, không có danh tiếng gì lớn lao, thậm chí thoạt nhìn còn có vẻ nhu nhược yếu ớt, khí huyết không thịnh vượng, mặt khác còn lôi thôi lếch thếch.
Thế nhưng. . .
Lại mang đến cho Nhiếp Trường Khanh một luồng áp lực không hề yếu chút nào.
Sau khi trò chuyện xong, mọi người dồn dập quay đầu, nhìn về phía Cửu Ngục bí cảnh.
“Công tử nói, mặc dù Đạo bia là then chốt của bí cảnh lần này, thế nhưng chín cái môn hộ này cũng rất trọng yếu, không kém gì Đạo bia.”
Ngưng Chiêu mở miệng nói.
“Bí cảnh. . . Không phải là dùng để xông sao?”
“Long Môn lúc trước, cùng với bí cảnh đầu tiên hiện thế ở dãy Ngọa Long này, rất là thú vị.”
Khổng Nam Phi nở nụ cười, nói.
Trong đôi mắt phát ra ánh sáng lập lòe, hắn còn nhớ rất kỹ lần đầu tiên xông vào bí cảnh dãy Ngọa Long, thời điểm gian nan khi đối diện với những tiểu yêu cùng với vị thượng cổ Luyện Khí sĩ.
Mà bây giờ, đã sớm cảnh còn người mất.
Hắn cũng không còn là tiểu thư sinh lúc trước, lần đầu tiếp xúc với tu hành.
“Lục thiếu chủ có giới thiệu về tình hình bên trong Cửu Ngục hay không?”
Khổng Nam Phi hỏi.
Đám người Nhiếp Trường Khanh rất thẳng thắn lắc đầu.
“Lục thiếu chủ sao có thể giới thiệu tình huống bên trong Cửu Ngục cho chúng ta… Ngươi cũng đừng có mơ mộng hão huyền.”
Mạc Thiên Ngữ liếc mắt nhìn hắn, nói.
“Đối với cấp độ tu hành giả như Lục thiếu chủ mà nói, Cửu Ngục này, có lẽ không có bất kỳ tác dụng nào, nếu có, cũng chỉ là Đạo bia mà thôi.”
Mạc Thiên Ngữ nói.
“Tại sao?” Khổng Nam Phi rất là kinh ngạc, không nghĩ đến Mạc Thiên Ngữ có thể đưa ra phân tích như thế này.
“Bởi vì… Ngươi thấy những người đang ngồi xếp bằng trước Đạo bia không? Mấy vị kia chính là đại lão chân chính, bọn họ cũng không thể bước vào trong cửa, thực lực của Lục thiếu chủ còn mạnh hơn bọn họ, đương nhiên cũng không thể vào.”
Mạc Thiên Ngữ nói.
“Bọn họ là ai?” Ánh mắt của Khổng Nam Phi hơi ngưng tụ, đương nhiên hắn có thể cảm nhận được khí tức đáng sợ tỏa ra từ trên thân của bọn người Đỗ Long Dương, chỉ thoáng cảm ứng trong nháy mắt, Kim Đan của hắn đều run rẩy một hồi.
Còn có bốn vị lão ẩu ở xa xa, khí tức của bốn người này cũng mạnh hơn hắn.
Từ lúc nào, trong thiên hạ xuất hiện cường giả như vây?
Mạc Thiên Ngữ cùng Nhiếp Trường Khanh đồng thời lắc đầu, bọn hắn biết, thế nhưng bọn hắn không thể nói.
Khổng Nam Phi thấy bọn hắn không nói, cũng lười hỏi thêm.
“Hạo Nhiên.”
Khổng Nam Phi mở miệng.
Mạnh Hạo Nhiên vội vàng để rương sách xuống.
“Sư phụ!”
Nhiếp Trường Khanh cùng Mạc Thiên Ngữ nhìn về phía Mạnh Hạo Nhiên, lông mày không tự chủ được hơi giật giật một thoáng, tiểu tử lúc trước, thế mà bây giờ đã bước vào Thể Tàng cảnh.
Khí đan có thể dung nạp linh khí nhiều hơn, quả nhiên tốc độ tu hành cũng nhanh hơn người khác.
“Chuẩn bị một chút, bước vào cửa này, xem như rèn luyện.”
Khổng Nam Phi nói.
“Vâng!”
Lông mày của Mạnh Hạo Nhiên siết chặt lại.
Trong khoảng thời gian này, Mạnh Hạo Nhiên đi theo Khổng Nam Phi, gặp phải chiến đấu cùng huấn luyện không ít.
Nhưng mà, bây giờ phải tiến vào bí cảnh thần dị như thế này, trong nội tâm lại không tránh khỏi cảm giác hồi hộp cùng thấp thỏm.
“Hạo Nhiên sư chất, lần này đi Ngục Môn, nguy hiểm không biết, sinh tử khó lường, có cần sư thúc tính cho ngươi một quẻ hay không?”
Mạc Thiên Ngữ cười nói.
Mạnh Hạo Nhiên cũng có chút hiếu kỳ.
Nhưng mà, gương mặt của Khổng Nam Phi lại đột nhiên tối sầm, liền định nhấc chân, đá Mạc Thiên Ngữ cho văng đi.
Nhưng Mạc Thiên Ngữ lại phát ra tiếng cười ha hả.
Giơ tay lên, lấy ra một cái mai rùa mới tinh, vung tay, ba viên tiền đồng liền rơi vào trong mai rùa, không ngừng va chạm lẫn nhau, tiếng lạch cạch vang lên liên hồi.
Rất nhanh.
Ba viên tiền đồng liền rơi xuống.
Chồng chất lên nhau.
“Quẻ tượng đại hung. . . Ha ha ha ha!”
“Rất tốt!”
Mạc Thiên Ngữ cười ha hả.
Sau đó, một tay xách mai rùa, một tay cầm tiền đồng, sải bước hướng về ngục môn thứ nhất bước đi.
Uy áp đáng sợ của ngục môn thứ nhất tràn tới, Mạc Thiên Ngữ lại phát ra tiếng cười sảng khoái, chống cự áp lực, đi tới trước cửa, đẩy cửa ra bước vào bên trong.
Thân hình nhanh chóng biến mất ở phía sau cửa.
Mạnh Hạo Nhiên hé miệng: “Đại hung . . . Sư phụ, nếu là đại hung, vì sao sư thúc lại cao hứng như vậy?”
“Vội vã đi chịu chết?”
Thân ảnh của Nhiếp Trường Khanh nhẹ nhàng lướt tới, vỗ vỗ bả vai của Nhiếp Trường Khanh, cảm khái nói.
“Đừng có tin tưởng quẻ của tên này, nếu như thực muốn tin, phải xem ngược lại.”
Âm thanh vừa dứt.
Thân hình của Nhiếp Trường Khanh liền nhanh chóng trôi về hướng ngục môn thứ nhất.
Không chỉ là Nhiếp Trường Khanh, những người khác cũng đều dồn dập bước vào trong đó.
Bọn hắn tới đây, mục đích là vì thăm dò bí cảnh, lẽ nào có thể lui bước.
Ban đầu, Khổng Nam Phi muốn để cho Mạnh Hạo Nhiên trước tiên đi vào rèn luyện, nhưng mà sau khi nhìn thấy quẻ của Mạc Thiên Ngữ, đột nhiên cũng cảm thấy có chút lưỡng lự cùng ngứa tay.
Tuy nhiên, vì muốn giữ gìn hình tượng của sư phụ, cuối cùng vẫn để Mạnh Hạo Nhiên đi vào trước.
Mạnh Hạo Nhiên không từ chối, thậm chí trong nội tâm còn có chút chờ mong.
Hắn lấy ra một thanh trường thương, bước chân ngưng trọng, chậm rãi bước vào ngục môn.
Mạnh Hạo Nhiên đã rất nhiều lần nghe Khổng Nam Phi kể lại chuyện xưa liên quan tới bí cảnh, cố sự chập chùng, để hắn cực kỳ hướng tới.
Long Môn bí cảnh hắn cũng đã đi qua.
Mà bây giờ, một cái bí cảnh mới xuất hiện trước mắt, khiến cho tinh thần của hắn trở nên cực kỳ hưng phấn.
Khiêu chiến sự vật mới mẻ, cùng với phát hiện những điều không biết.
Luôn luôn làm cho người ta tò mò cùng hướng tới.
Mạnh Hạo Nhiên hít một hơi thật sâu.
Vươn tay đẩy ra cảnh cửa của ngục môn thứ nhất, bước chân vừa vào bên trong, lập tức một luồng khí tức âm trầm, lạnh lẽo thấu xương thổi tới.
Ánh mắt của hắn hoa lên một cái, một luồng sức hút khổng lồ xuất hiện, khiến cho hắn có cảm giác như bản thân đã rơi vào trong vực sâu vô biên vô tận.
TN: Bên trong ngục môn có gì? Chờ chương sau nhé :DD
Bạn cần đăng nhập để bình luận