Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 526: Cửu Tự trận ngôn, phương pháp phá trận (2)

Dịch: Nguyễn Anh Hùng
Cự nhân rít lên một tiếng, đai lưng to lớn bên hông của hắn loé lên một vầng sáng, sau một khắc, mười tám phiến đá to lớn được chế tạo từ lục địa cô quạnh này bỗng nhiên dựng đứng lên.
Bên trên phiến đá, có vô số trận văn quấn quanh.
Dùng chữ “Lâm” trận ngôn làm là trận nhãn, tạo thành đại trận.
Ầm ầm!
Một cái trận pháp to lớn hiện ra trong hư không.
Cự nhân đưa tay giơ lên bầu trời.
Thôi động trận pháp, điều khiển nó bao vây Ngũ Hoàng Phúc Thiên trận.
Đông!
Hai cái trận pháp va chạm, lập tức, vô số trận văn bắt đầu đụng vào nhau, bắt đầu đấu đá!
Đấu trận!
Hai cái trận pháp giao đấu với nhau, chính là đấu trận!
Cự nhân đứng lặng trong hư không, vô cùng tự tin, Cửu Tự trận ngôn của Lục Giáp trận tông vừa hiện ra, đại trận trong thiên hạ đều phải cúi đầu xưng thần!
Rầm rầm rầm!
Tiếng vang nổ vang, tiếng đấu trận làm huyên náo, có gợn sóng đáng sợ bắn ra.
Trong con ngươi cự nhân tỏa ra vầng sáng vạn trượng.
Hắn nghiêm túc.
Một khi hắn nghiêm túc, thì chắc chắn sẽ thắng!
Đây là sự tự tin của đệ tử chân truyền thứ chín Lục Giáp trận tông.
. . .
Bầu trời trên Chiến trường màu máu xoay tròn lấy.
Máu me văng khắp nơi, thi thể la liệt trong chiến trường.
Tất cả mọi người ngẩng đầu.
Mặt đất màu đỏ ngòm tựa như cũng đang rung động.
Trên tường thành màu đỏ, một nữ tử mặc đạo bào nhuốm máu ngồi xếp bằng, ngẩng đầu lên, tóc đen bay trong gió.
“Đây là. . . Khí tức của trận văn.”
“Có người muốn phá trận!”
Lý Tam Tuế nhíu mày, tỏ ra lo lắng.
Tuy nhiên, sau một khắc, nàng nhìn từng trận văn hiện ra trên bầu trời, lại có chút xuất thần.
Chút trận văn này trong mắt của nàng, dường như đang phản chiếu ánh sáng.
“Con đường trận pháp, thì ra. . . Trận pháp cũng có khả năng mạnh như vậy!”
Lý Tam Tuế nhìn chằm chằm lên bầu trời, thấy trận văn đấu đá, hô hấp nàng có chút dồn dập, rơi vào trầm tư, thậm chí có thể nói là đang trong trạng thái đốn ngộ.
Giang Li là người sớm nhất phát hiện chuyện này, lông mày nhíu lại, hắn điều động không ít người bảo vệ Lý Tam Tuế.
Đốn ngộ, đó là một loại cơ duyên đáng quý.
Một khi bị cắt ngang giữa chừng, sẽ thấy hối hận suốt đời.
Trận pháp của Lý Tam Tuế trong trận chiến này đã tạo ra quá nhiều ưu thế cho nhóm tu hành giả của Ngũ Hoàng.
Nếu không nhờ có trận pháp của Lý Tam Tuế, thương vong của bọn hắn sẽ nhiều gấp hai ba lần trở lên.
Bây giờ, Lý Tam Tuế ngộ đạo, sao hắn có thể không mừng rỡ?
Giang Li đứng lặng trên tường thành màu đỏ.
Hắn nhìn ra xa xa.
Đợt tấn công đầu tiên của kẻ địch đã bị bọn hắn cản lại, kẻ địch cũng tử thương gần hết, nhưng vẫn có kẻ khác xuất hiện.
Sau đó, sợ là sẽ có thêm nhiều kẻ địch nữa xuất hiện.
Cho nên. . .
Bọn hắn không thể phân tâm.
Áp lực, áp lực cực lớn đặt trên vai Giang Li, hắn đã từng là quân thần của Đại Chu, dòng máu nóng đã yên lặng thật lâu, hôm nay tại trong chiến trường này dường như lại cháy bỏng một lần nữa.
. . .
Bản Nguyên hồ, Hồ Tâm đảo.
Cự Kình Xuất Hải.
Bơi trên mặt biển.
Tiểu Ứng Long bơi qua bơi lại tự do trong Bản Nguyên hồ.
Lúc này Lục Phiên vốn đang bày Âm Dương cục, đột nhiên động tác của hắn ngưng lại, ngẩng đầu, trong ánh mắt hắn vô số đường cong nhảy lên, thấy được hình ảnh trận pháp bên ngoài bầu trời.
“Đấu trận?”
Lục Phiên híp mắt.
Đối phương vẫn chưa từ bỏ ý định, thậm chí còn dự định muốn đấu trận.
“Đây là trận pháp phòng ngự Địa giai, sao lại sợ đấu trận cơ chứ. . .”
Lục Phiên lắc đầu, không tiếp tục quan tâm nữa, chuẩn bị lại đặt một con cờ lên bàn cờ.
Tuy nhiên.
Lục Phiên như thấy được điều gì đó.
Động tác hạ cờ bỗng ngưng lại, ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời.
Đôi mắt hắn nhìn xuyên hết thảy ngăn trở, thấy được trong hư vô, có một trận pháp hung hãn do cự nhân bố trí ra.
Ánh mắt hắn lướt qua mười tám phiến đá tạo thành trận pháp, sau đó hắn trực tiếp nhìn vào chữ “Lâm” trận ngôn ở trung tâm.
“Đây là cái gì?”
Trong ánh mắt Lục Phiên mang theo sự kinh ngạc và tò mò.
Cái chữ “Lâm” này nhìn qua thì bình thường, thế nhưng khi cẩn thận quan sát, lại cảm thấy huyền ảo vô cùng.
Cái loại cảm giác này, làm Lục Phiên cảm thấy đặc biệt quen thuộc.
“Đúng. . . Thứ này có chút giống với trận ngôn bên trong Truyền Đạo đài!”
Lục Phiên nói.
Trong Truyền Đạo, trên bát quái trận đài có trận ngôn, chia thành: càn, đoái, ly, chấn, tốn, khảm, cấn, khôn,. . .
Mặc dù không giống trận ngôn này của đối phương lắm, nhưng hiệu quả lại giống nhau đến kì diệu.
Bởi vì hai lần trước đối phương thi triển hai lần phá trận phù đã làm Lục Phiên có chút thất vọng.
Mà lúc này, Lục Phiên lại cảm thấy hứng thú.
Xem ra kẻ phá trận này, vẫn còn có chút trình độ.
Lục Phiên cười.
Đôi mắt hắn nhìn chằm chằm chữ “Lâm” trận ngôn, cảm thấy vô cùng hứng thú.
. . .
Bên ngoài Ngũ Hoàng đại lục.
Cự nhân thét to.
Hắn không ngừng kết ấn, khống chế trận pháp.
Dưới sự giúp đỡ của chữ “Lâm” trận ngôn, trận pháp của hắn bắn ra gợn sóng cực mạnh, giống như một cái Đại Ma Bàn, chầm chậm hạ xuống.
Ầm ầm!
Tấm màn bảo vệ phía ngoài Ngũ Hoàng bắt đầu sụp đổ!
“Có ích! Trận pháp này sẽ nhanh chóng bị phá!”
Huyết khí của tráng hán nóng lên, khí tức Phân Thần cảnh đáng sợ toát ra, mang theo vài phần hưng phấn.
Phật tăng Ngộ Hành cũng chắp tay trước ngực, trên khuôn mặt hiện lên một nụ cười.
Trận pháp một khi phá vỡ.
Bọn hắn có thể tiến vào thế giới này.
Một cái thế giới mới bước vào cấp độ cao võ đỉnh cấp, bọn hắn sợ sao?
Dù cho sau lưng thế giới này có thế giới cao võ chống lưng thì có làm nào?
Sau lưng bọn hắn cũng có Tôn giả trợ giúp mà.
Oanh!
Khói mù bắt đầu lặng yên tán đi.
Ngộ Hành và tráng hán thấy được mặt đất màu đỏ ngòm.
“Đó chính là Chiến trường màu máu. . . Phòng tuyến cuối cùng của đám thổ dân này.”
Tráng hán nheo lại mắt, nở nụ cười khinh thường.
Bên trong Chiến trường màu máu.
Giang Li không thể tưởng tượng nổi, ngẩng đầu nhìn lớp sương mù dày dần dần tán đi, hắn thấy rõ ràng ba khối đại lục kia.
Còn có cự nhân đáng sợ trên đỉnh đầu bọn họ.
Đây cũng là kẻ địch!?
Khí tức áp bách đáng sợ làm thân thể Giang Li run rẩy.
Lý Tam Tuế vẫn đang trong trạng thái ngộ đạo, nàng đang cảm ngộ trận pháp chi đạo.
Oanh!
Tiếng xé gió nổ vang.
Vị tráng hán có huyết khí mạnh mẽ kia hành động.
Tráng hán giơ tay lên, trong lòng bàn tay hắn có sương máu vô cùng vô tận tuôn ra, sương máu hóa thành bàn tay lớn màu đỏ ngòm, đánh tới phía chiến trường.
“Ha ha ha! Một bầy kiến hôi! Phản kháng làm gì? !”
Tráng hán cười to.
Nhưng mà. . .
Bàn tay lớn màu đỏ ngòm của hắn vừa vỗ xuống.
Oanh!
Trận văn huyền bí tuôn ra.
Phốc phốc!
Cánh tay của hắn lập tức nổ tung, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, phóng xuất ra Kim Thân, tiếng leng keng vang vọng.
Tráng hán nhặt cánh tay của chính mình lên.
“Làm sao vậy?! Trận pháp này còn chưa bị phá ư!?”
Tráng hán tức giận, nhìn về phía cự nhân.
Cự nhân nhíu mày.
“Ngươi gấp cái gì?”
“Trận pháp này rất có thể là tầng cấp địa giai, trận pháp cấp độ này không có khả năng xuất hiện ở thế giới trung võ được, muốn phá trận cần tốn một chút thời gian.”
Cự nhân nói.
Tráng hán nghiêm mặt lại, may mắn Kim Thân của hắn đủ kiên cố, nhưng bị trận pháp đả thương hai lần, tráng hán cũng có chút tức giận.
“Bá chủ của thế giới này chỉ là một con rùa đen rút đầu trốn sau trận pháp mà thôi!”
“Hắn khẳng định đã biết chúng ta đã tới, nhưng hắn sợ chết, không dám đường đường chính chính tới đánh một trận với chúng ta.”
“Ngược lại trận pháp sớm muộn sẽ bị phá, dù sao cũng chết, còn không bằng đi ra chiến đấu một trận oanh liệt, thể hiện sự bất khuất của thế giới này!”
“Làm rùa đen rụt đầu như vậy, quả thực là rác rưởi!”
Kim Thân tráng hán buồn bực nổi giận mắng.
Tiếng mắng của hắn vang khắp không gian.
Bản Nguyên hồ, trên đảo Hồ Tâm.
Gió nhẹ quét, vạt áo trắng khẽ bay.
Lục Phiên dựa lưng vào xe lăn, hơi nheo mắt lại.
Ngón tay hắn gõ nhẹ lên tay vịn.
“Cái tên này, đang mắng ta sao?”
“Tính tình bản công tử tốt như vậy, hắn lại còn mắng bản công tử?”
“A.”
. . .
Chiến trường màu máu.
Mọi người vốn cho rằng đại nạn sắp giáng xuống nhưng họ lại phát hiện, tráng hán kia không có cách nào xuống dưới này cả, chuyện này làm bọn hắn thở phào một hơi.
Lý Tam Tuế tỉnh.
Động tác mạnh mẽ của tráng hán đã đánh thức nàng.
Nàng cảm thấy trình độ trận pháp của mình đã tăng lên một cấp.
Trận pháp chi đạo của cự nhân kia giúp nàng có cảm giác như được thể hồ quán đỉnh vậy.
Cự nhân không có quan tâm lắm tới đám người Giang Li trên chiến trường.
Khói mù lại lần bao phủ Chiến trường màu máu.
Phật tăng Ngộ Hành hơi nghi hoặc một chút nói.
“Trận pháp này không có dễ dàng phá đi như vậy, nhất định phải tìm được trận nhãn, mới có cơ hội đánh vỡ trận pháp.”
Cự nhân nói.
“Trận nhãn?”
Ngộ Hành hỏi.
“Đúng, trận pháp nào cũng đều có trận nhãn, tìm được trận nhãn, chính là mấu chốt phá trận.”
“Trận nhãn nằm bên trong trận pháp này, tìm thấy trận nhãn rồi phá hủy nó, trận pháp này tự nhiên sẽ sụp đổ.”
Cự nhân nói.
“Như thế nào mới phá được trận nhãn?”
Tráng hán không kịp chờ đợi, hỏi.
Hắn sớm đã bị trận pháp này làm cho tức giận.
Hắn đã hủy diệt nhiều thế giới rồi nhưng có bao giờ bị thua thiệt nhiều như ở đây đâu?
Cự nhân nhìn sương mù mông lung trong Phúc Thiên trận, hít sâu một hơi nói: “Nếu như ta đoán không sai, trận nhãn hẳn là ở trong thế giới này.”
Tráng hán nghe xong, lập tức biến sắc: “Vậy còn phá trận cái gì nữa.”
“Trận nhãn ở trong thế giới này, ai có thể phá được?”
Lúc này, cự nhân tay nắm ấn ký, trận ngôn chữ “Lâm” áp súc tại lòng bàn tay cự nhân.
“Mặc dù tạm thời ta không có cách nào phá trận, thế nhưng trận ngôn chữ ‘Lâm’ có thể đưa một người trong các ngươi vào trong đó, phá trận nhãn.”
“Lực lượng trận ngôn hết sức bá đạo, cho nên, nhất định phải có thân thể đủ mạnh mới có thể gánh chịu.”
Cự nhân nói.
Tráng hán im lặng.
Bởi vì, cự nhân lẳng lặng nhìn hắn.
Thân thể đủ mạnh, đó không phải là hắn sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận