Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 859: Luyện khí tầng tám, chặt một tay của thánh tổ (2)

Edit: Long Hoàng
Duyệt: Long Hoàng
Lục Phiên cũng không để ý.
Đột nhiên.
Một dấu nhắc hệ thống xuất hiện trước mặt hắn.
“Chúc mừng ký chủ thành công thể ngộ nhân sinh, trăm năm về phàm đạt được minh ngộ.”
Lục Phiên khẽ giật mình, trở thành phàm nhân, không thấy hệ thống nữa, cái này đột ngột xuất hiện, ngược lại làm cho Lục Phiên có chút lạ lẫm lại có chút quen thuộc.
Bảng hệ thống bật lên.
Ký chủ:Lục Phiên
Danh xưng:Luyện khí sĩ(vĩnh cửu)
Luyện khí tầng thứ:8
Số lượng linh khí dự trữ:213659000/1000000000sợi
Nguyên thần chi lực:7989(nguyên)
Hỗn độn chi lực:8902(đạo)【Đang chờ rút ra:10000 đạo】
Chỗ xếp hạng thế giới:Ngũ Hoàng tiểu thế giới【Cao võ】
【Nhiệm vụ khiêu chiến】:Sáng tạo phi thăng chi môn, hóa tiên cảnh:1000/1000, tiên túc cảnh:10/10。
Lục Phiên bình tĩnh nhìn bảng hệ thống.
Bước vào luyện khí tầng tám, nhưng lòng hắn rất bình thản.
Hắn có thể cảm nhận được khí cơ của bản thân đã thay đổi, đó là một kiểu chuyển mình từ ven hồ ra biển bao la.
Ẩn chứa năng lượng cường đại, tựa hồ như cả bầu trời đều bị khí cơ của hắn, trùng kích thành một lỗ thủng lớn.
“Luyện khí tầng chín……cần số lượng linh khí dự trữ là một tỷ.”
Trong tay Lục Phiên gõ nhẹ vào phần bảo vệ tay.
Nguyên thần chi lực bạo tăng, vốn từ trong gông cùm 999, bạo tăng lên gần tám ngàn.
Ngoài tích lũy ban đầu của Lục Phiên, lý do tại sao nó có thể tăng nhiều như vậy, cũng là bởi vì Lục Phiên thu hoạch được trong lần về phàm trần này.
Về phần hỗn độn chi lực, tăng lên không được bao nhiêu.
Đạo uẩn thu lại, vẫn như cũ đang tuyên khắc lên bổn nguyên Ngũ Hoàng.
“Ừm? Đạo uẩn chắt lọc được……mười ngàn đầu?”
Đôi mắt Lục Phiên hơi nheo lại, sau đó khóe miệng không khỏi hơi nhếch lên, hắn nhớ ra rồi.
Mười ngàn đạo uẩn này, bị tách bỏ như cũ.
Bất quá, lần trước, hắn chỉ tách được một hách, nhưng mà, lần này, hắn lại có thể một hơi tách xuống được mười ngàn hách.
“Mười ngàn đầu đạo uẩn này dung nhập vào bổn nguyên Ngũ Hoàng, xác thực có thể đủ để Ngũ Hoàng thăng cấp lần nữa.”
Lục Phiên cười cười.
Chỉ có điều, nụ cười rất nhanh đã biến mất.
Hắn ngẩng đầu, bạch y tung bay, tựa hồ nhìn xuyên qua nóc nhà, nhìn lên vòm trời bát ngát bao la.
Hai lần tiến vào không gian kỳ dị……
Cái kia, rốt cuộc là ở đâu?
Tại sao có thể có nhiều hỗn độn chi lực như vậy?
Mỗi một lần luyện khí tăng lên, đều có hệ thống ban thưởng, lần này cũng không ngoại lệ.
Có điều, vượt quá dự liệu của Lục Phiên là, phần thưởng do hệ thống tạo ra lần này, dường như cần được chuẩn bị trong một thời gian dài.
Không có tiếp tục chờ đợi phần thưởng nữa.
Lục Phiên chậm rãi khống chế thiên nhận ỷ, lăn xe ra kỳ đường.
Trong con hẻm có vài phần tĩnh mịch, không khí có chút nặng nề.
Lan Thương Quốc Thủ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đến thở mạnh cũng không dám.
Đột nhiên.
Hai mắt Lan Thương Quốc Thủ co rút lại.
Hắn ta nghe thấy tiếng bánh xe đè lên mặt đất, lẽ nào Lục lão bản còn sống lại?
Mà ánh mắt Đường Hiển Sinh và Nghê Xuân Thu lại nhìn chằm chằm vào kỳ đường.
Những đám mây đen dày đặc biến mất, những ngôi sao sáng lấp lánh trên bầu trời.
Tỏa sáng trên hình bóng xuất hiện từ căn phòng tối.
Bạch y thắng tuyết, phong hoa tuyệt đại.
Đôi mắt thâm thúy, làm như có vòng xoáy vô tận.
Đường Hiển Sinh và Nghê Xuân Thu nhìn thấy Lục Phiên xuất hiện, ánh mắt đều ngưng tụ lại……
Qủa nhiên là Lục thiếu chủ!
Lan Thương Quốc Thủ mặt đần thối cả ra, chết đi sống lại?
Lại còn trẻ ra nữa rồi?
Đây là yêu ma quỷ quái gì vậy?
Bất quả, rất nhanh, hắn giật mình một cái, tựa hồ cảm nhận được chuyện bất thường.
Lục Phiên liếc nhìn Lan Thương Quốc Thủ.
“Lão hủ lúc này chúc mừng Lục thiếu chủ, hoàn thành đột phá tu vi.”
Đường Hiển Sinh cười cười, khom xuống, chắp tay hướng về phía Lục Phiên.
Nghê Xuân Thu lại hưng phấn vô cùng:“Lục ca quả nhiên lợi hại!”
Nghê Xuân Thu bây giờ, đã tiến vào thiên nhân cảnh, nhưng khi nhìn Lục Phiên, lại sâu không lường được, phảng phất như một đầm nước sâu không thấy đáy.
Lục Phiên khẽ vuốt cằm.
Sau đó, phất tay áo lên.
Bạc quang lập tức xoẹt qua, đưa theo Đường Hiển Sinh cùng Nghê Xuân Thu biến mất, không thấy gì nữa.
Trong con hẻm, lập tức khôi phục lại sự tĩnh lặng.
Chỉ còn sót lại Lan Thương Quốc Thủ ngây ngốc.
Đường lão vừa rồi hô cái gì?
Lục thiếu chủ?!
Cả Ngũ Hoàng này……ai mới có thể để Đường Hiển Sinh tôn hô lên một tiếng Lục thiếu chủ chứ?
Một cỗ chấn động đột nhiên từ lòng bàn chân lan tràn ra, trong phút chốc bao phủ toàn thân.
Lẽ nào là……vị Lục Thiếu Chủ của Bạch Ngọc Kinh vô cùng thần bí kia?!
Nhân vật trong truyền thuyết kia?!
Bỗng nhiên.
Lan Thương Quốc Thủ ngẩng đầu, lại phát hiện, kỳ đường trước mắt bắt đầu vặn vẹo, sau một hồi thì biến hóa.
Hắn lao vào trong nhà.
Lại phát hiện, trong nhà đâu còn là kỳ đường nữa.
Chỉ còn lại một đống tượng điêu khắc gỗ lộn xộn.
Cửa hàng này ban đầu là một cửa hàng chạm khắc gỗ, mà kỳ đường tựa như chưa từng xuất hiện bao giờ.
Hết thảy, tựa như một giấc mộng Nam Kha.
……
Nguyên Từ Thiên.
Mười năm trôi qua trong nháy mắt.
Rầm ầm ầm!
Sát trận cực lớn trôi nổi trong Nguyên Từ Thiên, cũng mơ hồn bắt đầu sụp đổ.
Vào thời điểm phát sinh kỳ dị.
Không ít tu sĩ Nguyên Từ Thiên đã phóng lên trời, rất nhiều thánh chủ cao võ thế giới, đứng lặng trên đỉnh thế giới của họ, nhìn chằm chằm vào trận pháp cực lớn ngoài trời kia.
Trận pháp đang sụp đổ, tựa như núi tuyết tan, từ trên đỉnh núi đổ xuống hàng ngàn trận tuyết.
Trận pháp biến mất trong nháy mắt.
Trong trận pháp, huyết thủy bị phong bế mười năm, lập tức tuôn !
Rầm rầm!
Dường như có một dòng sông đẫm máu nổi lên từ nó.
Mùi máu tươi tràn ngập toàn bộ Huyết Sát Thiên, người người đều sởn hết cả gai ốc.
Máu này, thế nhưng đều là máu của tu sĩ thượng giới!
Mười năm trước, đại quân chinh phạt đó, toàn quân bị diệt không sai biệt lắm, toàn bộ biến thành huyết thủy!
Rầm!
Đột nhiên.
Trong huyết thủy.
Có một huyết nhân xuất hiện, vừa xuất hiện, đã điên cuồng vô cùng, vừa vui cười lại vừa mắng
“Là Dạ Bắc! Hắn vậy mà vẫn chưa chết?!”
“Thật là Dạ Bắc của đạo tộc? Hắn bị vây khốn trong sát trận mười năm?”
“Thật không thể tưởng tượng nổi, sát trận bực này đến cả thánh tổ cũng không dám động vào, hắn vậy mà có thể sống sót trong đó.”
Từng vị tu sĩ kinh hãi gần chết.
Bọn hắn nhận ra Dạ Bắc điên cuồng vô cùng.
Dạ Bắc toàn thân đều là huyết sắc, da thịt cũng hóa thành huyết sắc, trong huyết thủy mười năm, tâm thần của hắn ta bị tàn phá cực lớn.
Dạ Bắc điên rồi.
Một thiên tài nắm giữ trong tay trận ngôn chữ “hành”, vậy mà lại bị đại sát trận ép cho điên rồi.
Sát trận biến mất.
Khí cơ tràn ngập đan xen giữa trời đất, bắt đầu tản đi không ngừng.
Những linh hồn kia bị vây khốn mười năm bắt đầu hiện ra bay nhanh, không ngừng tản ra bốn phương tám hướng.
Một sức hút khổng lồ, lại hấp dẫn những linh hồn đó.
Phảng phất như có minh thổ u ám, suối vàng bổn nguyên, khổ hải vô biên hiện ra.
Đó là gì?
Sau khi cường giả chết đi, vong hồn không phải là tiêu tán trong cửu trọng thiên, trở thành năng lượng của cửu trọng thiên sao?
U ám minh thổ này rốt cuộc là cái gì?
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận