Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 570: Nhiều người khi dễ ít người? (1)

Dịch: Mèo Rừng
Thấm thoắt mười năm, tuế nguyệt thôi đưa.
Thế nhưng, đối với mọi người bên trong di tích tiên nhân mà nói, mười năm thoáng cái đã qua, cũng không có cảm giác gì quá lớn. Bọn hắn chủ yếu là đặt thần tâm ở trên việc tăng cường thực lực.
Rầm rầm rầm!
Hãn Hải nổi sóng, gợn sóng khuếch tán, không ngừng lan tỏa về bốn phương tám hướng.
Thác nước bản nguyên ngừng chảy lại, tiếng nổ vang đinh tai nhức óc, lần đầu tiên tiêu tán ở bên tai người đời.
Có hào quang bảy màu nổi lên ở trên thác nước bản nguyên đã bị đình trệ.
Giống như ảo giác, lại tựa như dị tượng.
Bên ngoài hãn hải, từng nhóm tu hành giả ngồi xếp bằng chờ đợi, nội tâm đều bỗng nhiên chấn động, bọn hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía thác nước bản nguyên.
Tất cả đều hơi không ức chế được nỗi kích động trong nội tâm, dồn dập đứng thẳng người lên.
“Thác nước bản nguyên dừng chảy! Những người kia, sắp ra đến rồi sao?”
Một trưởng lão Võ Đế thành Nguyên Anh cảnh kích động nói.
Trên thực tế, nội tâm của hắn rất bi thương.
Võ Đế thành Anh Biến cảnh chết thảm ở Chiến trường màu máu, khi cảnh tượng này truyền về đến Võ Đế thành, đã có không ít người đều trở nên vô cùng bi ai.
Đó là Anh Biến cảnh thế hệ trước còn sống sót trở về từ trong Thiên Nguyên đại kiếp, thân phận tôn quý, có quan hệ mật thiết với đám người Đỗ Long Dương. Nhưng lại không nghĩ đến, vậy mà lại chết thảm ở Chiến trường màu máu.
Oanh!
Trong di tích tiên nhân.
Bỗng nhiên sáng chói một tia sáng.
Ngay sau đó, tựa hồ có tiếng suối đinh đông, có một bóng người đi ra từ bên trong, tiến bước không nhanh không chậm.
Bóng dáng mặc tử bào phấp phới, mái tóc rủ xuống, do đã mất đi dây buộc tóc nên có đôi phần tùy ý cùng tiêu sái.
“Là Phong Nhất Lâu!”
Đôi mắt của Võ Đế thành Nguyên Anh cảnh sáng lên!
Phong Nhất Lâu đột phá vào Nguyên Anh cảnh, làm thiên tài thế hệ trẻ tuổi, hiển nhiên là phải vào di tích tiên nhân để tìm kiếm cơ duyên.
Hiện tại, Phong Nhất Lâu xuất thế, khiến cho các đệ tử Võ Đế thành dồn dập kích động.
Phong Nhất Lâu giơ tay lên, che khuất lấy ánh mắt có hơi chói chang của hắn, từng sợi tóc rủ xuống từ giữa những ngón tay của hắn.
“Ra thì ra thôi, còn thể hiện cái gì nữa?”
Bên cạnh hắn, một bộ váy đỏ xoay tròn lấy, Tiêu Nguyệt Nhi căm ghét nhìn bộ dáng của Phong Nhất Lâu.
Hắn cũng không phải là tiểu nữ nhân, đã vậy còn lấy tay che nắng. Che nắng thì cũng đã đành, còn cố ý để những sợi tóc vung vãi từ giữa các ngón tay.
Phong Nhất Lâu liếc mắt lườm nữ nhân bên cạnh, không nói chuyện.
Nữ nhân này, càng ngày càng khiến hắn nổi máu.
Chung Nam đi ra, kể từ sau khi bị bại bởi Bá Vương, hắn đã diện bích hối lỗi, đi vào di tich tiên nhân để tu hành suốt mười năm, bản thân cũng xem như lột xác.
Hắn thu liễm vẻ tùy tiện, lộ ra vẻ thành thục hơn.
Mang một thanh Hắc Đao, tay cầm đao có quấn lấy một mảnh vải đỏ.
“Thiên Ngoại Tà Ma xâm lấn… Chúng ta xuất thế ứng chiến, chớ có trì hoãn để mà cãi nhau.”
“Cái miệng cãi cọ suốt mười năm của các ngươi, còn chưa đủ sao?”
Sắc mặt của Chung Nam không có qua loa, nói.
Phong Nhất Lâu cười khẽ, không nói gì tiếp, ba người đồng loạt hóa thành lưu quang, vụt nhanh ra.
Võ Đế thành Nguyên Anh cảnh tiếp đãi bọn hắn.
Đám người Phong Nhất Lâu thì có chút hốt hoảng, thoáng cái đã qua mười năm, vậy mà bên ngoài chỉ mới có một.
“Nhất Lâu này, Triệu Càn trưởng lão đã vẫn lạc.”
Nhìn thấy Phong Nhất Lâu, Võ Đế thành Nguyên Anh cảnh có mấy phần bi thương mà mở miệng.
Phong Nhất Lâu khẽ giật mình, quan hệ giữa hắn và Triệu Càn trưởng lão là rất tốt, tuy nhiên, không phải đã bước vào Anh Biến cảnh rồi sao, thọ nguyên kéo dài, làm sao lại vẫn lạc được?
Võ Đế thành Nguyên Anh cảnh nói rõ tình huống nghiêm trọng trong Chiến trường màu máu.
Triệu Càn trưởng lão bị Thiên Ngoại Tà Ma đánh nổ thân thể, trảm diệt linh hồn, chết thảm trong chiến trường.
Ánh mắt của Phong Nhất Lâu bỗng nhiên tỏa ra sát khí bốn phía.
Thiên Ngoại Tà Ma?
Tiêu Nguyệt Nhi cùng Chung Nam liếc nhau, hai người đều có thể thấy vẻ sắc bén từ trong mắt đối phương.
Oanh!
Ngay sau đó, ba người đều phóng xuất ra khí thế mênh mong, nước biển trên mặt biển trở nên xoay tròn, dường như có hoa sen nở rộ.
Ba người phóng lên tận trời, tầng mây tựa như bị vỡ ra, chui vào Chiến trường màu máu.
Võ Đế thành Nguyên Anh thành, cùng với rất nhiều tu hành giả đều ngây ra như phỗng, hít một hơi lạnh.
“Âm Thần cảnh!”
Ba người này đều là kỳ tài ngút trời, thế mà đều đã bước vào Âm Thần cảnh!
Thiên tài Nhân bảng xưa kia, hiện tại, đã có thể xưng là thiên kiêu Thiên bảng!
Bên trong thác nước bản nguyên đã ngừng chảy xuôi, trở nên náo nhiệt.
Có người ngâm nga bài ca dao, tùy tiện cất tám bước, áo bào phấp phới.
Bộ pháp phóng đãng không bị trói buộc này, để cho không ít người đều mơ hồ nghĩ đến một người.
“Mạc Thiên Ngữ! Tên độc quẻ sư kia!”
Không ít người kinh hô.
Lại tiếp đến.
Có người mày kiếm mắt sáng, đeo kiếm mà ra.
Có người hai tay quấn vải, dậm chân như thần ma, nước biển tựa hồ cũng bị bốc hơi.
Còn có một người, quấn ở bên trong hắc bào, nhưng lại có dây leo rủ xuống.
Còn có một đạo cô, cất ra từng bước, bộ bộ sinh liên.
Không hề nghi ngờ, những người này đều tản ra khí tức để cho các Nguyên Anh cảnh ở đây đều cảm thấy cực kỳ ngột ngạt.
Sau khi những người này ra ngoài, cũng không có trao đổi ở đây quá nhiều, mà là dồn dập ngẩng đầu lên, nhìn về phía Chiến trường màu máu.
Trong đôi mắt thậm chí còn có vẻ kích động cùng không kịp chờ đợi.
Sau đó, từng tên không kịp chờ đợi mà phóng vào Chiến trường màu máu, sợ chậm một chút thì cả canh cũng chả húp được.
. . .
Bên trong di tích tiên nhân.
Vô cùng an tĩnh.
Đùng đùng đùng…
Chuông cổ trầm ngâm, khuếch tán ra sóng âm mạnh mẽ, khiến cho không khí đều như bị đẩy ra vậy.
Ở trong quảng trường yên lặng thật lâu.
Ba người mở mắt ra.
Nữ Đế Nghê Xuân Thu thu hồi mảnh vỡ chuông cổ, chậm rãi thở dài một hơi. Linh khí trong cơ thể nàng vận chuyển, tinh khí thần tựa hồ xảy ra màn lột xác vô cùng to lớn.
Hai người Đỗ Long Dương, Diệp Thủ Đao cũng đều mở mắt ra.
Bọn hắn đối mặt với nhau, ba người đều cười một tiếng.
“Tiên Nhân Chuông này quả nhiên không tầm thường, bên trong mỗi một cái mảnh vỡ, vậy mà đều in ấn lấy tiên pháp kỳ lạ.”
Đỗ Long Dương cảm khái.
Di tích tiên nhân này, quả nhiên là nơi có đại tạo hóa.
Thời gian mười năm, bọn hắn đã mượn nhờ vào tiên pháp này để tu hành, vậy mà đều hoàn thành việc tu luyện “Âm Thần Đạo Liên”, bước vào cấp độ “Dương Thần Cửu Bộ”.
Đương nhiên, bọn hắn cũng chỉ cất ra một bước nhỏ ở Dương Thần cảnh mà thôi.
“Bên trong tiên nhân di tích này, có khí bản nguyên cùng thiên địa linh khí vô cùng nồng đậm… Là một nơi rất tốt để bế quan tu hành.”
Ba người cảm khái, tuy nhiên đều dồn dập đứng dậy.
Khí kình đáng sợ phun trào ra từ trên thân thể của ba người, trong lúc mơ hồ, phảng phất như có tiếng nổ vang kinh hoàng.
“Tuy nhiên, là ai đã thức tỉnh chúng ta, nếu không thức tỉnh, chúng ta hẳn là sẽ một mực bế quan tiếp tục tu hành…”
“Tu hành pháp kia quá thâm ảo.”
Đỗ Long Dương nói.
“Chắc là Lục ca.”
Đôi mắt của Nữ Đế Nghê Xuân Thu sáng lên, nàng liếm môi đỏ, quan sát bốn phía.
“Người có thể thức tỉnh chúng ta trong thế gian này, cũng chỉ có Lục ca.”
Diệp Thủ Đao gật đầu.
“Nhưng đừng có quên… Mối nguy còn đang treo trên đỉnh đầu, có lẽ, Lục công tử… Gánh không được.”
Lời nói vừa ra.
Bầu không khí lập tức trầm xuống.
Ba người đối mặt với nhau, dồn dập lóe lên, cầm lấy mảnh vỡ chuông cổ, ra khỏi quảng trường.
Hả?
Ba người khẽ giật mình.
Sau khi ra khỏi quảng trường, bọn hắn thấy được một người quen cũ dựa vào cột đá chờ bọn hắn.
Ánh mắt u oán, để cho toàn thân ba người nổi da gà.
“Thiên Hư?”
“Thiên Hư công tử…”
Người mà ba người Đỗ Long Dương nhìn thấy chính là Thiên Hư công tử với dang vẻ ai oán.
“Đã nói lăn lộn cùng một chỗ, vậy mà các ngươi lại vụng trộm đi trước…”
Thiên Hư công tử ai oán đến nỗi dường như đã hóa thành oán phụ trong khuê phòng.
Ở trong di tích tiên nhân mười năm, hắn thật vất vả lắm mới bước vào Âm Thần cảnh, thế nhưng… Lúc này cảm ứng được khí tức hùng hồn từ trên thân bọn người Đỗ Long Dương.
Hắn biết…
Hắn bị vứt bỏ.
Thiên Hư công tử mím môi, không nhịn được mà che mặt thút thít.
Hắn… Quá trời thảm rồi.
Lão thiên, vì sao lại bất công như thế?
Ba người không nói gì, chỉ có thể an ủi Thiên Hư vài câu.
Mười năm này, Thiên Hư kỳ thật cũng không có bỏ bê việc tu hành, hiện tại bước vào cấp độ hậu giai Âm Thần, vẫn tính là… Không tệ.
Bốn người đi ra di tích tiên nhân.
Thánh Chủ xuất quan, hiển nhiên là để cho nhóm tu hành giả trên mặt biển nhấc lên sóng to gió lớn.
Tuy nhiên, đám người Đỗ Long Dương lại không có chào hỏi gì cả.
Bọn hắn để lộ ra vẻ ngưng trọng, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.
Vì là Dương Thần cảnh, cho nên bọn hắn cảm ứng được…
Thiên Ngoại, có rất nhiều khí thế sắc bén đang đan xen tung hoành!
“Là địch nhân!”
Đám người Đỗ Long Dương bộc phát ra khí tức kinh thiên.
Oanh!
Hãn Hải nổ tung, bọn hắn đều dồn dập xông vào Chiến trường màu mắt.
. . .
Cung điện tiên nhân.
Đại trận an tĩnh vận chuyển.
Sư tử hoàng kim ngáp một cái.
Mười năm, hắn ngây người làm thủ hộ giả trọn vẹn mười năm, mặc dù hắn đã hấp thu linh khí cùng với bản nguyên trong mười năm này, tu vi tăng cường không ít, tuy nhiên… Tháng ngày trôi qua chỉ để nhìn ngắm những tiểu tử kia tu hành trong trận pháp kia, quả nhiên là vô cùng buồn tẻ.
Đương nhiên, mấy ngày nay mới tính là có chút thú vị.
Không ít người muốn phá trận, khiêu chiến hắn.
Sư tử hoàng kim cũng không có ác ý ngăn cản, chỉ cần có thể chống nổi mười chiêu trong tay hắn, trên cơ bản, sư tử hoàng kim đều sẽ thả bọn hắn rời đi.
Hả?
Bỗng nhiên.
Sư tử hoàng kim ngẩng đầu.
Sư bờm màu hoàng kim tung bay lên.
Trong trận pháp, có tiếng bước chân nặng nề vang vọng lên.
Một thân ảnh khôi ngô, vác lấy rìu cùng lá chắn, chậm rãi đi ra, mỗi một bước đều khiến cho trận pháp chấn động.
Bá Vương bình tĩnh nhìn sư tử hoàng kim, hắn giơ tay lên, tháo đầu xuống.
Lông sư toàn thân của sư tử hoàng kim nổ tung, hắn cảm thấy… Ác ý nồng đậm.
. ..
Kim Thân đại lục.
Đỉnh núi nguy nga.
Lục Phiên bạch y tung bay, lúm đồng tiền như hoa.
Hắn nhìn xem từng bóng người lần lượt đi ra từ bên trong di tích tiên nhân, không khỏi xúc động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận